"Muốn chém muốn giết thì tùy! Người Vương Ốc Phái ta nếu nhíu mày liền không phải hảo hán." Tư Đồ Bá Lôi lạnh rên một tiếng, quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.
"Các ngươi một đám giang hồ vô danh tiểu tốt cũng muốn ôm đùi Bình Tây Vương? Nói ra lời nói dối đó ai tin chứ." Vi Tiểu Bảo cười hì hì, "Lão tử ta ngày hôm nay tâm tình tốt, hữu tâm tha cho các ngươi một mạng."
Nghe được lời Vi Tiểu Bảo, Vương Ốc Phái có không ít người ngẩng đầu lên, mắt lộ vẻ ước ao, vốn là mọi người đều giết quan làm loạn, bị bắt tự nhiên là tội mất đầu không thể sống, hiện tại có cơ hội được sống lại sinh ra một tia hi vọng.
"Như vậy đi, vừa vặn chúng ta đang ở đây bài bạc, mỗi người các ngươi cùng ta đánh cược, người thắng, dĩ nhiên là có thể rời đi , còn thua sao. . ." Vi Tiểu Bảo cười gằn không thôi.
"Người thua thế nào?" Vương Ốc Phái một người không khỏi mở miệng hỏi.
"Há, cũng không có gì ghê gớm, " Vi Tiểu Bảo một bộ thái độ thờ ơ, "Đem đầu lưu lại là được rồi."
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm chuyện lừa ma gạt quỷ này nói với đám quan binh ngu ngốc này thì còn được, còn muốn lừa gạt được Khang Hi chỉ sợ rằng còn kém lắm, thế nào cũng phải tìm cách bắt lại lại một, hai người, đưa trở về cho tiểu hoàng đế cũng xem như là báo cáo kết quả.
Vương Ốc Phái mọi người tất cả đều lạnh cả tim, nghĩ thầm lần này e sợ không ít huynh đệ phải bỏ mạng ở đây.
"Vậy đánh cược như thế nào?" Một thanh âm vang lên, Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý tới Tằng Nhu trong đám người.
"Hừm..con bà nó, làm sao mà sót lại một đại mỹ nhân mà nãy giờ mình không nhìn thấy?" Vi Tiểu Bảo trong lòng rung động, có ý lưu lại ấn tượng trước mặt cô nương xinh đẹp vội vã cười nói: "Ta Vi Tiểu Bảo bình sinh rất thương hoa tiếc... tiếc phải bỏ ra, cô nương không biết là tiểu tỷ tỷ hay là tiểu muội muội liền không cần đánh cuộc, ngươi có thể đi trước."
Tằng Nhu trên mặt lúc trắng lúc đỏ, chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói rằng: "Ta không muốn, chúng ta.... chúng ta đồng môn một nhóm mười chín người, tự nhiên là đồng sinh cộng tử."
Lúc này trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, nhưng cũng không muốn một mình đào mạng, ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt ôn hòa của Tống Thanh Thư, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh trở lại, nói chuyện cũng càng ngày càng trôi chảy, giữa trường mọi người cũng không khỏi âm thầm khâm phục lòng can đảm của nàng.
"Được, tiểu tỷ tỷ ngươi rất có nghĩa khí!" Vi Tiểu Bảo nói rằng, "Nếu đồng sinh cộng tử, vậy cũng không cần từng người đánh cuộc. Tiểu tỷ tỷ, ngươi theo ta đánh cược một lần. Ngươi thắng, ta sẽ tha cho mười chín người các ngươi, nếu thua, mười chín người các ngươi để đầu lại đây, cược hay không?"
Tằng Nhu quay đầu lại liếc mắt nhìn Tư Đồ Bá Lôi, chờ chỉ thị của hắn.
Tư Đồ Bá Lôi rất khó có thể tự quyết định, nếu mười chín người từng người đánh cuộc, tất có thua có thắng, nếu như hắn nói lời giữ lời, như vậy mười chín người có thể có một nửa người có thể sống, ngày sau vẫn còn có thể lại nghĩ cách báo thù. Nhưng đặt cược tất cả cho Tằng Nhu, thắng thì mọi người cùng toàn thân trở ra, thua thì toàn quân bị diệt, quá mức hung hiểm.
"Tiểu sư muội, nói thật hay! Ngươi một giới nữ lưu cũng có thể làm đến đồng sinh cộng tử, chẳng lẽ ta thắng còn có mặt mũi đào mạng một mình sao? Ngược lại hôm nay mạng ta cũng là nhặt được, liền giao cho sư muội cùng hắn đánh cuộc, chúng ta đồng sinh cộng tử." Một đại hán lớn tiếng nói lập tức những người còn lại cũng dồn dập phụ họa theo.
Vi Tiểu Bảo đem cái bát có chứa ba hạt xúc xắc đẩy về phía Tằng Nhu: "Được, tiểu tỷ tỷ ngươi trước tiên quăng, ai lớn hơn người đó thắng."
Tằng Nhu đưa tay cầm lên ba cái xúc xắc, lông mi run rẩy, hiển nhiên trong lòng cực kỳ căng thẳng, lắc lắc tay rồi thả xúc xắc vào trong bát.
Vương Ốc Phái mọi người vừa nhìn, sắc mặt dồn dập trắng bệch, nguyên lai Tằng Nhu ném ra hai cái một điểm, một cái hai điểm. Một hạt được hai điểm, đã thua chín mươi chín phần trăm.
Một tên hán tử mặc áo lam đột nhiên kêu lên: "Đầu của ta, tự ta tới đánh cược, người khác quăng không tính."
Tư Đồ Bá Lôi cả giận nói: "Nam tử hán đại trượng phu, há có thể sợ chết như vậy?"
Hán tử kia nói rằng: "Ngươi chỉ là sư phụ ta chứ không phải cha ta, lấy cái gì quyết định sống chết của ta."
Trong đám người có người cười lạnh nói: "Vừa nãy tiểu sư muội quăng thời điểm, ngươi lại không nói, bây giờ nhìn nàng quăng ra bốn điểm bây giờ ngươi mới mở miệng nói, khà khà."
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, thầm kêu đến hay lắm.
Vi Tiểu Bảo cũng ánh mắt sáng ngời, liền vội vàng hỏi: "Vị huynh đài này tên gọi là gì?"
Hán tử kia đại hỉ: "Tiểu nhân tên là Nguyên Nghĩa Phương."
"Các hạ không hề nghĩa khí, sao không sửa lại tên, gọi là Nguyên Phương đi?" Vương Ốc Phái người nhất thời cười phá lên.
Vi Tiểu Bảo nhìn chung quanh còn có mấy người đang do dự: "Còn có vị nào muốn chính mình đánh cược?"
"Nếu không có vậy ta liền quăng." Vi Tiểu Bảo tuy rằng trên mặt ung dung, nhưng trong lòng là căng thẳng, nhiều ngày không thao luyện, đợi lát nữa không chắc chắn có thể ném ra ba điểm, hại chết đám người này bị sư phụ quở trách không nói, tiểu cô nương giống như hoa này cũng chết theo rồi, thật là đáng tiếc?
Cuối cùng Vi Tiểu Bảo cũng sảo trá thành công ném ra ba điểm, nhân cơ hội thả đám người Vương Ốc Phái đi, còn Nguyên Nghĩa Phương thì cho nghiêm hình tra tấn, áp giải về kinh để Khang Hi định đoạt.
"Gia gia hắn, ta lòng tốt tìm cách tha cho bọn ngươi, cái tiểu nương bì kia đều không thèm nhìn ta thêm một chút." Thấy Tăng Nhu im lặng không lên tiếng rời đi, còn dùng ánh mắt thăm thẳm nhìn Tống Thanh Thư, Vi Tiểu Bảo trong lòng hơi khó chịu, gã cảm thấy cuộc mua bán này dường như lỗ vốn....
Tống Thanh Thư bị Tằng Nhu nhìn chăm chú trong lòng run sợ, âm thầm xoa trên trán mồ hôi lạnh: Nữ nhân thời khắc mấu chốt chính là không dựa dẫm được, nàng nhìn ta như thế ai tinh ý chắc chắn sẽ biết chúng ta có quen biết, suýt chút nữa lộ ra sơ sót.
Tống Thanh Thư vì dời đi sự chú ý của mọi người, vội vã dò hỏi: "Vi huynh đệ, Vương Ốc Phái đã bình định rồi, cái kế tiếp xui xẻo môn phái là ai?"
Vi Tiểu Bảo lấy ra mật lệnh nhìn nhìn, sắc mặt có chút ngượng ngùng, nghĩ thầm chữ này tự nó nhận thức mình, còn mình thì không quen biết với nó, liền vội vã đưa cho Tống Thanh Thư: "Tống đại ca, đọc cho mọi người cùng nghe đi."
Tống Thanh Thư nhìn một chút, không khỏi giật mình nói: "Phái Thái Sơn?"
"Tống công tử, cái này phái Thái Sơn rất lợi hại sao?" Một bên Cưu Ma Trí thấy vẻ mặt của Tống Thanh Thư nhất thời hiếu kỳ hỏi.
"Phái Thái Sơn võ công ngược lại cũng thôi, được cho cao thủ cũng chỉ có một người là Ngọc Chân Tử mà thôi." Tống Thanh Thư nói rằng.
"Ngọc Chân Tử?" Một bên Đa Long cau mày nói, "Được xưng cao thủ đệ nhất của Bảo Thân vương?"
"Đó là cũng không là vấn đề, Ngọc Chân Tử mặc dù là sư thúc của Thiên Môn đạo nhân chưởng môn phái Thái Sơn, có điều lão ta phẩm tính không tốt, đã bị trục xuất khỏi phái Thái Sơn." Tống Thanh Thư khoảng thời gian này cố ý thu thập tin tức trong chốn giang cùng với những gì chính mình đã biết so sánh, bởi vậy chuyện biết được tương đối rõ ràng, "Ta lo lắng chính là Ngũ Nhạc Kiếm Phái, quan hệ của bọn họ như thể chân tay, bây giờ phái Thái Sơn chịu khổ, bốn phái còn lại chỉ sợ sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Ngũ Nhạc Kiếm Phái?" Vi Tiểu Bảo cũng có nghe thấy, "Nhưng là mấy phái Tung sơn, Hoa Sơn, Hằng Sơn, Hành Sơn lại không ở trong cảnh nội Đại Thanh ta, bọn họ sẽ từ hàng mấy trăm dặm xa xôi tới đây chỉ để dầm vào vũng nước đục này sao?"