Thân thể của hắn dính sát lên phía trước ngực của Tăng Nhu, một mùi thơm nhàn nhạt từ thân thể nàng phát ra làm cho Tống Thanh Thư trong nội tâm dục hỏa đại thịnh! Lúc này Tăng nhu chỉ cảm thấy hai bầu vú cao vút của mình đại lực đè ép trên lồng ngực của hắn, ma chưởng của hắn cũng đã thuận theo trên cái mông no tròn của nàng mà xoa nắn, đã vậy còn làm như vô ý vuốt ve dọc xuống theo khe mông của nàng thi thoảng lại sờ lên mu âm đạo của nàng, kéo theo lên cảm quan của Tăng Nhu, cái loại cảm giác ngột ngạt này cũng ngoài ý muốn làm cho nàng cảm thấy một loại khó có thể dùng lời diễn tả, cảm giác tựa như cần phải gãi ngứa không ngừng ma sát vậy, làm thân thể mềm mại của nàng lại thêm nhúc nhích giãy dụa lên, tâm hồn thiếu nữ nhảy rộn, tại nơi bên dưới hạ thể đang bị nam nhân đáng giận kia khinh bạc, nhưng mà thân thể của nàng lại không nghe sai sử, lại dường như nóng rực lên, dịch nhờn cũng bắt đầu rỉ ra!
Giờ khắc này Tăng Nhu triệt để luống cuống, liền gào thét thật to.
"Dâm tặc, mau thả Tằng Nhu sư muội ra!"
"Thật là to gan, lại dám đến Vương Ốc núi ngang ngược."
. . .
Tống Thanh Thư hoàn toàn không để ý đám lâu la kêu gào này, chờ tới khi một người trung niên râu tóc hoa râm từ trong đám người đi ra.
"Xem võ công của các hạ, tuyệt đối không phải hàng người làm mấy trò gian trá, cần gì phải làm khó dễ một cái tiểu cô nương?" Người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi.
"Ngươi là Tư Đồ Bá Lôi?" Tống Thanh Thư mở mắt ra nhìn đối phương một chút.
"Không sai, chính là lão phu." Người đàn ông trung niên đáp.
Từ cách hắn hô hấp thổ nạp, liền biết võ công của hắn cũng không cao minh, chỉ là trên người tự đối phương có một loại khí chất đặc hữu khốc liệt kiên nghị của một chiến binh, Tống Thanh Thư âm thầm gật đầu: "Tại hạ có chuyện quan trọng cần cùng lão anh hùng trao đổi, không biết lão anh hùng có thể có can đảm cùng ta vào nhà nói chuyện?"
Tư Đồ Bá Lôi rơi vào trầm mặc, đối phương đêm khuya đến thăm, bộ dáng khả nghi, cùng hắn vào nhà chẳng phải là đặt mình vào nguy hiểm.
Thấy thủ lĩnh trầm mặc, những người còn lại dồn dập chửi bậy, đều khuyên hắn đừng để bị lừa.
Thời kỳ không bình thường hành phi thường sự, Tống Thanh Thư tằng hắng một cái, mở miệng nói rằng: "Tư Đồ lão anh hùng có kiêng dè cũng không thể tránh được, có điều ta không phải là cầu ngươi đi vào, mà là uy hiếp, hiểu không?"
Tống Thanh Thư dừng một chút, tiếp tục nói: "Tại hạ đếm tới ba, nếu như tiền bối không muốn vào nhà nói chuyện, ta sẽ cắt rách bộ y phục của cô nương này; cứ mỗi lần đếm tới ba lại cắt một miếng, cho đến khi nào trên người cô nương này không còn mảnh vải nào thì mới dừng tay.."
Tằng Nhu sợ đến mặt trắng trắng bệch, Vương Ốc Phái mọi người cũng mở miệng tức giận mắng.
"Này mỹ nhân, cô nương có thấy những vị sư huynh đệ này vì muốn được nhìn thân thể mềm mại của cô nương, mà giả vờ đại nghĩa lẫm liệt kéo dài thời gian không? Một... hai...." Tống Thanh Thư dùng chóp mũi đụng nhẹ trên gò má Tăng Nhu, say sưa hít một hơi, mùi hương của cô nương thanh xuân thật là tuyệt vời.
"Ngươi giết chết ta đi, ngươi không được sỉ nhục ta!" Tằng Nhu tuy rằng trong lòng sợ sệt, cả người đều không tự chủ đang run rẩy, nhưng cũng không muốn để sư phụ rơi vào hiểm địa.
"Được, lão phu cùng ngươi vào nhà!" Tư Đồ Bá Lôi rốt cục mở miệng nói, Tằng Nhu là bằng hữu trước khi lâm chung giao phó cho hắn, hắn không thể để Tằng Nhu thuần khiết bị hủy hoại trong hôm nay như thế được.
"Quả nhiên đủ can đảm, Tư Đồ lão anh hùng, xin mời!" Tống Thanh Thư tránh ra con đường, làm cái xin mời tư thế.
Ôm theo Tăng Nhu, Tống Thanh Thư chậm rãi đi theo Tư Đồ Bá Lôi vào trong nhà, khi thấy có vài người cũng xông tới, Tống Thanh Thư vận lên nội lực, ống tay áo phất một cái, bọn họ cảm thấy một luồng sức mạnh ập tới, không ai đứng thẳng được, đều té ngã nhào trên đất trên.
"Lát nữa nếu như có ai dám tới gần phòng nhỏ này trong vòng ba trượng, khối đá này chính là kết cục của hắn." Tống Thanh Thư sử dụng Đại Phục Ma Quyền, một quyền đánh về một khối đá lớn bên cạnh.
Tằng Nhu nhìn thấy một tảng đá to giờ đã nát vụn, lạnh cả tim: 'Người này võ công thật cao....'
Những người còn lại sắc mặt cũng trắng bệch, đứng chôn chân tại chỗ, trong lúc nhất thời đi cũng không được mà ở lại cũng không được.
"Các hạ đến tột cùng có lời gì muốn nói cùng lão phu?" Tư Đồ Bá Lôi cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, biết rõ võ công đối phương cao minh hơn mình không biết bao nhiêu lần, có điều nhiều năm chinh chiến sa trường, hắn đã sớm không để ý tới sinh tử nữa rồi, bởi vậy có thể thong dong bình tĩnh đối mặt với Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư nhìn khí độ của lão khâm phục không thôi, nhẹ nhàng thả Tằng Nhu ra.
"Sư phụ ~" Tằng Nhu vừa mới thoát vây, vội vã trốn đến phía sau Tư Đồ Bá Lôi, một tiếng sư phụ gọi nghe đến mang theo sự khiếp sợ lại vừa đáng yêu bội phần.
Tư Đồ Bá Lôi an ủi Tằng Nhu một phen, quay đầu lại kinh ngạc mà nhìn Tống Thanh Thư.
"Vì để gặp Tư Đồ lão anh hùng, trong lúc vội vàng, tại hạ không thể không ra hạ sách này, đã đắc tội Tằng Nhu cô nương, mong rằng cô nương chớ trách." Tống Thanh Thư lễ phép cúi chào, thay đổi dáng dấp hung thần ác sát trước đó.
Nghĩ đến vừa rồi bị hắn sờ soạng trên dưới toàn thân không ít, nhất là bên dưới hạ thể nơi thần thánh riêng tư, bàn tay của hắn thi thoảng lại sờ vào gò mu âm hộ của mình, Tăng Nhu nổi cơn tức giận, có điều những chuyện như thế này thì chỉ có hai người lén lút tự biết, nàng cũng không thể tiết lộ cho bất cứ người nào biết được, bây giờ chỉ đành trừng mắt kháng nghị nhìn hắn.
Tư Đồ Bá Lôi không tỏ rõ ý kiến, từ tốn nói: "Các hạ vẫn là nói rõ ý đồ đến đây đi."
"Bây giờ bên dưới ngọn núi mấy ngàn tinh nhuệ Thát Tử Binh, không biết Tư Đồ lão anh hùng dự định ứng đối như thế nào?"
Tư Đồ Bá Lôi muốn nói lại thôi, vốn muốn nói kế sách ứng đối sẽ không để cho một người ngoài biết được, nhưng đột nhiên ý thức được căn bản không có cái gì kế sách ứng đối, không khỏi cứng lại ở đó.
"Nếu như tại hạ đoán không sai, Vương Ốc Phái chủ ý là tử thủ trên núi có đúng hay không?" Thấy hắn không nói lời nào, Tống Thanh Thư tự mình nói rằng.
"Hừ, núi Vương Ốc dễ thủ khó công, Mãn Thanh Thát Tử muốn công tới, có thể không dễ như vậy." Tư Đồ Bá Lôi lạnh rên một tiếng.
"Không sai, bên dưới ngọn núi chỉ là ba ngàn kỵ binh, mạnh mẽ tấn công e sợ không thể thiếu hao binh tổn tướng, chỉ là. . ." Tống Thanh Thư cố ý dừng một chút đốn.
"Chỉ là cái gì?" Tằng Nhu không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Tống Thanh Thư nhìn nàng mỉm cười, nói rằng: "Lão anh hùng cho rằng Vương Ốc Phái trước giờ vẫn có thể tiêu dao tự tại, là dựa vào có hơn ngàn thủ hạ này hay sao?"
Tư Đồ Bá Lôi sắc mặt có chút khó coi: "Chúng ta Vương Ốc núi chính là dựa vào hơn ngàn huynh đệ này, do đó quan phủ bản địa đối với chúng ta mới buông xuôi bỏ mặc.
"Sai!" Tống Thanh Thư đứng lên nói: "Các ngươi sở dĩ tiêu dao tự tại là bởi vì trước đó các ngươi vẫn chưa bị triều đình để mắt tới, quan phủ địa phương xuất phát từ các loại nguyên nhân cũng không có đem tình huống của các ngươi báo lại cho triều đình. Lần này triều đình càn quét võ lâm cũng không phải nhằm đối phó với các ngươi Vương Ốc Phái mà đến, có điều nếu như các ngươi cùng đại quân triều đình đại chiến một phen, làm cho Khang Hi chú ý. . . Khà khà, đến thời điểm đó sẽ có cuồn cuộn không ngừng quan binh đến đây dẹp loạn, các ngươi hơn ngàn người đến tột cùng có thể chống đỡ bao lâu đây?"
Tư Đồ Bá Lôi nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng hơi động, vội vã chắp tay hỏi: "Đa tạ cao nhân chỉ điểm, không biết các hạ có thể có biện pháp giải cứu?"
Tống Thanh Thư một trận cười khẽ: "Lão anh hùng phản ứng ngược lại cũng nhanh, ta lần này xác thực là tới chỉ cho các ngươi một con đường sáng. Hiện tại có thượng trung hạ ba sách để cho các ngươi tuyển, lão anh hùng không ngại nghe một chút."
Tư Đồ Bá Lôi biểu hiện nghiêm nghị, nói rằng: "Xin rửa tai lắng nghe."
"Thượng sách ư, tự nhiên là ở bề ngoài tiếp thu Mãn Thanh triều đình sắc phong, triều đình đạt được mặt mũi, các ngươi vẫn tiêu dao tự tại, hai bên cùng vui. Quan quân dưới núi ai cũng đều có gia có thất, không ai muốn động đao động thưa đánh mất đi tính mạng, các ngươi chỉ cần tiếp thu sắc phong, bọn họ không ai lại phản đối." Tống Thanh Thư cười nói.
"Muốn ta đầu hàng Mãn Thanh, đó là tuyệt đối không thể!" Vậy mà Tư Đồ Bá Lôi vừa nghe liền liền vội vàng lắc đầu, một bộ không muốn bàn lại dáng vẻ.
"Tư Đồ lão anh hùng quả nhiên xứng với cái tên nghĩa sĩ phản Thanh, cương quyết cứng rắn, tại hạ khâm phục, khâm phục!"
"Lão anh hùng không ngại nghe một chút trung sách."
"Mời nói." Tư Đồ Bá Lôi rốt cục bình tĩnh lại.
"Trung sách chính là ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách." Tống Thanh Thư cười hì hì, nghĩ thầm địch cường ta yếu, không đánh lại thì chạy a.
"Chạy?" Tư Đồ Bá Lôi trong lòng hơi động, nghĩ đến chốc lát vẫn là lắc đầu một cái, "Không đánh mà chạy, không khỏi để võ lâm đồng đạo chê cười. Nghe được tin tức này, đến thời điểm trong quân khẳng định nhuệ khí mất hết, liền tử thủ đều không làm được." Tư Đồ Bá Lôi suy nghĩ một hồi bổ sung một câu: "Lại nói, quan quân đã chặn lối đi muốn chạy làm sao dễ dàng như thế."
"Cái kia hạ sách là cái gì?" Tăng Nhu nghe hắn đã đưa ra hai kế sách, nàng cảm thấy trung sách còn tạm được, biết đâu hạ sách so với trung sách còn đỡ hơn.
"Hạ sách đương nhiên là tử thủ núi Vương Ốc, tiếp tục ứng phó chờ đợi triều đình Mãn Thanh lại đưa thêm đại quân đến trấn áp." Tống Thanh Thư nhìn Tăng Nhu cười nói, nàng mặc bộ y phục màu lam vải dày, không son phấn trang điểm, tạo nên một phần thuần chân mỹ lệ