Chương 75: Giả say

Tống Thanh Thư trong lòng không còn gì để nói: Dựa theo cái này lão thái giám lời giải thích, hắn e sợ đã sống mấy trăm năm, những hoàng đế kia khắp nơi tìm cái gì thuật trường sinh bất tử, tìm cái thái giám bên người này là được rồi? Ồ, chẳng lẽ muốn sống lâu như thế trước tiên cần phải cắt tiểu đinh đinh? Như vậy làm hoàng đế còn có tư vị gì.

Đông Phương Bất Bại quả nhiên cũng không tin, lạnh rên một tiếng: "Hừ..nói mà không có bằng chứng, phải thử qua thì mới biết.." Đầu ngón tay dần hiện ra một cái ngân châm, một trận tàn ảnh hướng về lão thái giám đánh tới.

Cái kia thái giám nhìn tuổi già sức yếu, một bộ gần đất xa trời dáng vẻ, không nghĩ tới động lên tốc độ không chút nào kém Đông Phương Bất Bại, còn lại mọi người chỉ thấy trong phòng một đoàn hồng quang cùng một đoàn ánh sáng màu xanh triền đấu cùng nhau, Tống Thanh Thư sắc mặt không khỏi có chút khó coi, bởi vì hắn căn bản không thấy rõ hai người chiêu thức!

Cưu Ma Trí cũng không khá hơn chút nào, âm thầm xoa một ít mồ hôi lạnh: Xem ra vừa nãy Đông Phương Bất Bại không có dùng hết toàn lực a.

Nhìn thấy Vi Tiểu Bảo cái miệng há to, Tống Thanh Thư không khỏi có chút buồn cười, giơ tay hút một cái nhất thời đem ngân châm ở cổ hắn hút đi ra.

Con bà nó!!" Vi Tiểu Bảo lau lau rồi một hồi mồ hôi lạnh trên trán, "Vi Tiểu Bảo suýt chút nữa biến thành Vi Ách Bảo."

"Tiểu Quế Tử, ngươi thấy được bọn họ ở đánh cái gì không?" Khang Hi khiếp sợ hỏi.

"Ngoại trừ một cái bóng màu xanh cùng một cái bóng màu đỏ cái, có thể thấy rõ món đồ gì? Hơn nữa một điểm âm thanh đều không có, bọn họ đến tột cùng là người hay quỷ?" Vi Tiểu Bảo nhỏ giọng lầu bầu nói.

không bao lâu, giữa trường hai người phút chốc tách ra, lão thái giám một trận ho khan: "Rất tốt rất tốt, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau càng tài giỏi hơn đời trước."

Tống Thanh Thư cùng Cưu Ma Trí: "..............."

"Các hạ tuy rằng tự xưng là Quỳ Hoa Bảo Điển người sáng lập, có thể công phu này cũng không thấy rõ so với bản tọa cao đi nơi nào." Đông Phương Bất Bại ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng rõ ràng cực kì, đối phương cảnh giới võ học so với mình vẫn là cao hơn không ít, chỉ là bởi vì tuổi quá già, dẫn đến động tác so với mình chậm một tí tẹo như thế, như vậy hai người mới đánh đến lực lượng ngang nhau.

"Ngươi nói là đúng thì là đúng đi." Lão thái giám cũng không biện bạch, "Đúng rồi, vừa nãy các ngươi nói cái kia Độc Cô Cầu Bại, lão phu năm đó từng đụng phải, thứ ta nói thẳng, các ngươi ba người tính gộp lại cũng không phải là đối thủ của hắn. . ."

"Đúng rồi, tiểu hoàng đế ngươi cũng không cần sợ hãi, này Tử Cấm thành lão phu ở cả đời, hiện tại sắp chết rồi cũng không muốn lại đổi địa phương. Mấy năm qua lão phu cũng không ít lần giúp ngươi giải quyết bọn đạo chích, xem ta như người ở trọ là được rồi." Lão thái giám âm thanh càng ngày càng thấp, thân hình chậm rãi hóa thành hư vô, biến mất ở bóng tối trong phòng.

Tống Thanh Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách Mãn Thanh hoàng cung thị vệ đội ngũ bên trong rõ ràng không có cái gì cao thủ, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói có ai tiến cung ám sát Khang Hi, e sợ rất nhiều thích khách mới vừa vào nội cung liền bị cái này lão yêu quái giải quyết.

Nhìn Quỳ Hoa lão tổ dần dần biến mất, Đông Phương Bất Bại trên mặt không lộ vẻ mặt gì, một lát sau mở miệng đối với Khang Hi nói rằng: "Hoàng thượng nếu như không những chuyện khác, Đông Phương tạm thời xin cáo lui."

"Lần này làm phiền Đông Phương giáo chủ lại đây, " Khang Hi không để ý chút nào đối phương thái độ, "Người đến, đưa Đông Phương giáo chủ đi về nghỉ."

Đông Phương Bất Bại sau khi rời đi, Khang Hi dặn dò Vi Tiểu Bảo tiếp đón Tống Thanh Thư, sau đó đem Cưu Ma Trí đơn độc lưu lại.

"Tống đại ca, ngươi có thể đừng nóng giận, hoàng thượng hắn không phải là thất lễ ngươi." Ra hoàng cung, Vi Tiểu Bảo mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng rốt cục mở miệng nói rằng.

"Vi huynh đệ khách khí, Cưu Ma Trí thân là Thổ Phiền quốc sư, lần này vì là kết minh mà đến, tự nhiên là quốc gia đại sự quan trọng." Tống Thanh Thư cười nhạt, nhưng trong lòng có chút mất mát, chính mình kiếp trước cũng chỉ gặp qua chủ tịch tỉnh, Khang Hi phóng tới hiện đại phải là cấp quốc gia rồi, lần này vốn tưởng rằng có Vi Tiểu Bảo đề cử, chính mình nên rất được Khang Hi coi trọng mới đúng, nào có biết. . .

Nhìn dáng vẻ lưu manh vô lại của Vi Tiểu Bảo, chính mình tìm cái mặt hàng này đầu cơ kiếm lợi xem ra không dựa dẫm được a.

"Bất kể hắn là cái gì quốc gia đại sự, " Vi Tiểu Bảo ôm vai Tống Thanh Thư, "Tống đại ca, đến nhà ta đi, huynh đệ ta lần này có thể chiêu đãi ngươi một phen."

Nghĩ đến kiếp trước thịnh hành giảo cơ văn hóa, Tống Thanh Thư co rụt lại một hồi, không chút biến sắc mà đem tay của đối phương đẩy ra, cười nói: "Ngươi cũng đã có nói muốn dùng cô nương hot nhất toàn kinh thành đến chiêu đãi ta nha."

Vi Tiểu Bảo ngượng ngùng nở nụ cười: "Lần sau lần sau, lần này không tiện đem những cô nương kia gọi đến nhà đi."

"Tại sao?" Tống Thanh Thư cảm thấy rất ngờ vực, đột nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Chẳng lẽ là sợ trong nhà hà đông sư?"

"Cái gì sư?" Vi Tiểu Bảo sắc mặt hoang mang, có điều đại thể cũng đoán được có ý gì, không khỏi giải thích, "Không phải là huynh đệ ta khoác lác, lão bà của ta chỉ sợ là nữ nhân tốt nhất thiên hạ."

"Ồ?" Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại, trong lòng đại khái cũng đoán được là ai.

"Tiểu Bảo!" Còn chưa đi tiến vào tử tước phủ, một cô nương dáng vẻ yêu kiều đã nhào vào trong lòng Vi Tiểu Bảo, "Ta nghe thấy bọn họ nói ngươi bị một đám thích khách bắt đi, đang định rời kinh đi tìm ngươi đây, ô ô ~ "

"Song Nhi của ta!" Vi Tiểu Bảo cũng động tình đem thiếu nữ ôm ở trong lòng, một lát sau, nghĩ đến một bên Tống Thanh Thư, liền vội vàng nói, "Được rồi được rồi, ta chỗ này còn có khách đây, vị này chính là Tống đại ca, chuyến này nhờ có hắn cứu tính mạng của ta."

Song nhi lúc này mới chú ý tới một bên Tống Thanh Thư, vội vã nhảy ra khỏi lòng Vi Tiểu Bảo, sắc mặt đỏ bừng mà nhìn Tống Thanh Thư, câu nệ thi lễ một cái: "Xin chào Tống đại ca."

Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lại, thấy Song Nhi mi cong, miệng nhỏ, dung nhan cực kì tú lệ, lúc này nước mắt còn đọng trên đôi gò má, càng làm cho người thương yêu, dáng người tràn ngập tựa như cây đào mật chín, xinh đẹp tuyệt trần, mặt trái xoan tuyết trắng non mịn, đôi môi anh đào đỏ thắm, bên dưới bờ eo thon thả là cái mông tròn vểnh lên, trước ngực hai bầu vú nổi lên nhẹ nhàng phập phồng thật là mê người! Giơ tay nhấc chân gì cũng đều toả sáng ra bộ dạng thiếu phụ thành thục thùy mị!

Bị hắn liên tục nhìn chằm chằm vào, Song Nhi trên cái cổ trắng như tuyết lặng lẽ nổi lên một tia đỏ bừng, Tống Thanh Thư vội vã đáp lễ nói: "Xin chào đệ muội."

Đứng bên cạnh Vi Tiểu Bảo nhìn thấy có chút ê ẩm thầm nghĩ: “ Tống đại ca này cái gì cũng tốt, đáng tiếc duy nhất chính là cũng háo sắc giống như Vi Tiểu Bảo ta. Con bà nó… tướng mạo Tống đại ca so với mình thì anh tuấn hơn gấp mấy lần cũng không nói, võ công lại cao minh hơn mình gấp trăm lần, nếu cùng với hắn sống chung một chỗ, Vi Tiểu Bảo ngươi chuyện này thật là không ổn a..”

Đoàn người vào trong nhà, Tống Thanh Thư lặng lẽ kéo qua Vi Tiểu Bảo hỏi: "Nghe nói Vi huynh đệ có bảy vị phu nhân xinh đẹp như hoa, không biết còn lại các vị đệ muội ở nơi nào?"

"Bảy người?" Vi Tiểu Bảo trong lòng nghi hoặc mà bàn tính toán một chốc, Song Nhi tính một người, Phương Di đại lão bà là hai, tiểu Quận chúa tiểu lão bà là ba người, lấy đâu ra bảy người đây?

"Ai, tính ra toán đi huynh đệ ta chỉ có ba cái lão bà, ngoại trừ Song nhi, mặt khác hai cái hiện tại không biết ở nơi nào, " Vi Tiểu Bảo mặt mày hớn hở mà nói rằng, "Có điều Tống đại ca nếu nói ta có bảy cái, xem ra là cái điềm tốt, sau đó ta nhất định sẽ tìm bốn cái, oa ha ha ~ "

"Ngươi nha, may là Phương cô nương cùng tiểu Quận chúa không ở nơi này, không phải vậy nghe được câu này muốn đau lòng chết rồi." Song nhi tức giận lườm hắn một cái.

"Nhà ta Song nhi liền không thương tâm sao?" Vi Tiểu Bảo trơ mặt ra tiến đến Song nhi trước mặt.

"Ai nha, còn có người ở đây, mặc kệ ngươi." Ánh mắt liếc nhìn Tống Thanh Thư một chút, Song nhi một đường chạy gấp tiến vào nội đường.

"Đã sớm nghe nói Đa Long cùng Trương Khang Niên bọn họ nhấc lên Song nhi cô nương có bao nhiêu hiền lành, hôm nay gặp mặt, Vi huynh đệ phúc khí quả nhiên tiện sát người bên ngoài." Tống Thanh Thư lưu luyến nhìn Song nhi bóng lưng một chút, quay đầu hướng Vi Tiểu Bảo cười nói.

"Nơi nào nơi nào ~" Vi Tiểu Bảo cười khoát tay áo một cái, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: Tên mặt trắng nhỏ này sẽ không đánh chủ ý tới Song Nhi chứ? Có điều nhà ta Song nhi chắc chắn sẽ không đội nón cho ta đâu.

Tiệc tối trong bữa tiệc Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi liên tiếp hướng về Tống Thanh Thư chúc rượu cảm ơn, nhìn hai người dáng vẻ phu thê tình thâm, Tống Thanh Thư trở nên hoảng hốt, nghĩ đến mình tới thế giới này đã qua lâu như vậy rồi, vẫn cứ cô độc một mình, loại cảm giác đó thật là thê lương cô tịch.

Một chén rượu tiếp theo một chén, Tống Thanh Thư mượn rượu tiêu sầu rốt cục say rồi, một bên Vi Tiểu Bảo cũng không khá hơn chút nào, từ lâu xụi lơ ở trên ghế nói tới mê sảng.

"Đại mỹ nhân nhi, tới hôn một cái...."

"Phương Di ngươi cái Xú bà nương, lại hại ta...."

"Vẫn là ta Song nhi tốt nhất....."

Song nhi ở một bên nghe được lại vừa bực mình vừa buồn cười, liếc mắt nhìn gục xuống bàn Tống Thanh Thư, Song nhi vội vã nâng Vi Tiểu Bảo trở lại phòng ngủ, nàng đã luyện qua võ công, nhấc lên một đại nam nhân ngược lại cũng không tốn công sức.

"Song nhi, đừng đi."Mới vừa để Vi Tiểu Bảo nằm trên giường, đột nhiên gã giật mình tỉnh lại, lôi kéo nàng nằm ngã bên dưới người của mình.

"Song Nhi ta yêu ngươi". Vi Tiểu Bảo mắt vẫn nhắm nghiền lẩm bẩm, Song Nhi yên lặng nhìn Vi Tiểu Bảo, không nói gì, nhưng theo bản năng hai bàn tay Vi Tiểu Bảo để lên đôi bầu vú thánh khiết của nàng.

Song Nhi cả người run lên, nàng chỉ cảm thấy của hai bàn tay cũa gã đang dùng sức nhào nặn xoa bóp hai vú của mình, Vi Tiểu Bảo thời gian gần đây nhận nhiệm vụ của Khang Hi nên thường xuyên vắng nhà, hơn nữa Phương Di cũng không ở nhà hắn cũng lâu chưa được gần gũi các nàng, Từ khi Tam thiếu phu nhân tặng Song Nhi cho Vi Tiểu Bảo hắn cũng chưa ân ái với nàng lần nào, vì thế thân thể của Song Nhi rất nhanh nóng bỏng giống như sắp muốn bốc cháy, hai bầu vú kịch liệt bành trướng, nơi đỉnh đầu núm vú, nhô lên săn cứng phồng lên dường như muốn rỉ ra nước.

Hai người cứ như vậy ôm nhau, dây dưa qua lại, da thịt thân cận, cảm xúc va chạm mãnh liệt bên dưới, cuối cùng thì dương vật của Vi Tiểu Bảo chăm chú ép hạ thể phía dưới của Song Nhi, đã cương cứng chống lên trên gò mu âm hộ của nàng, làm cho nàng cả người vô lực, trong đôi mắt đẹp như tơ, tỏa ra một luồng dục diễm cô cùng mê hoặc, nơi riêng tư dịch nhờn cũng bắt đầu chảy ra ướt át, thấm dính vào cái tiểu nội khố mỏng manh.

Nhưng bất ngờ động tác Vi Tiểu Bảo chầm chậm trở lại, thoáng cái gã đã trầm trầm tiếp tục ngủ say như vừa trải qua một cơn mê.

"Tiểu Bảo ngoan rồi, Tống đại ca còn say ở đại sảnh đây, ta đến đi xem hắn một chút." Song nhi đem Vi Tiểu Bảo tay bỏ vào ở trong chăn, chỉ thấy trong miệng hắn lẩm bẩm vài tiếng, liền ngủ say như chết không khỏi miệng nở nụ cười.

Về đến đại sảnh, nhìn thấy Tống Thanh Thư vẫn cứ nằm nhoài ra bàn không nhúc nhích, Song nhi vội vã gọi một bên nha hoàn, "Đào Hồng, Liễu Lục, các ngươi mau đỡ Tống đại ca đến phòng nhỏ đi nghỉ ngơi."

"Dạ thưa thiếu phu nhân.." Bên cạnh hai cái trát nha hoàn búi tóc bé gái cúi chào, liền đồng thời chạy đến Tống Thanh Thư bên người, nỗ lực đem hắn nâng dậy đến.

Vậy mà thử một hai ngày, hai cái tiểu nha hoàn khuôn mặt nhỏ đều trướng đỏ, vẫn không thể nhúc nhích được Tống Thanh Thư mảy may.

"Thiếu phu nhân…~ "

Nhìn hai cái tiểu nha đầu vẻ mặt đều sắp muốn khóc, Song nhi vội vã chạy tới hỗ trợ: "Thôi được rồi, các ngươi khí lực không đủ, không cần phải lo sợ..."

"Thiếu phu nhân cũng chỉ có hơn nô tỳ vài tuổi chứ bao nhiêu." Đào Hồng chu cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu nói.

Song nhi đỡ cánh tay Tống Thanh Thư, lập tức đem hắn nhấc lên, đắc ý nói: Nhưng ta đã luyện qua võ công từ lúc còn nhỏ.

Nhìn ánh mắt kính nể của hai cái nha đầu, Song nhi cười nói: "Các ngươi trước tiên thu dọn bàn đi, ta một người là có thể đem Tống đại ca về phòng rồi."

"Nhưng là hắn. . ." Liễu Lục muốn nói lại thôi.

Song nhi rất nhanh phản ứng lại đối phương lo lắng cái gì, tức giận nói rằng: "Ai bảo hai tiểu nha đầu các ngươi vô dụng a, yên tâm đi, hắn đã uống say. Lại nói, ta võ công cũng không tệ nha."

Song nhi đỡ Tống Thanh Thư từng bước một hướng về phòng nhỏ đi đến, nào có biết nam nhân phía sau khóe miệng lộ ra một tia nụ cười như có như không.

Tống Thanh Thư đương nhiên là cố ý, nếu không phải vậy thì dù cho Đào Hồng cùng Liễu Lục hai nha đâu khí lực có yếu ớt bao nhiêu, cũng không đến nỗi chẳng thể nhúc nhích được một người đang say, lúc biết Song Nhi đến dìu, Tống Thanh Thư lập tức thu hồi công phu Thiên Cân trụy..

Tựa sát vào thân thể của Song Nhi thỉnh thoảng nhẹ nhàng giãy dụa, một thân uyển chuyển thướt tha với những đường cong đều hiển hiện trong mắt hắn, vòng eo thon nhỏ nhắn, cái mông ngọc hơi vểnh lên, độ cong của cái mông lại khiến cho hắn muốn sờ lên một chút!

Ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt truyền đến ở búi tóc của nàng, hơn nữa cảm nhận được thân thể xinh xắn phía sau lớp quần áo mỏng manh của đối phương, Tống Thanh Thư đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi phát khô. . .