Chương 72: Cao thủ thần bí

Cưu Ma Trí trên mặt có chút lúng túng, giải thích: "Ngày đó bần tăng thấy kẻ địch quá đông, không thể làm gì khác hơn là tìm cách thoát khỏi vòng vây ra ngoài tìm cứu binh, mong rằng hai vị chớ trách."

Tống Thanh Thư không nói gì, cũng không quá để ý chuyện này, hai người cũng không phải là tri kỷ cùng sống cùng chết, đổi thành chính mình khi đó cũng lựa chọn làm như vậy, chỉ là không biết trong lòng Vi Tiểu Bảo có hay không để bụng chuyện này.

Ngẩng đầu nhìn lại Vi Tiểu Bảo, chỉ thấy vẻ mặt không hề giận dữ đang nở nụ cười: "Ngày ấy tình thế nguy cấp, may là có Minh vương đúng lúc thông báo cho bộ đội ngoài thành, mới để đám thích khách kia phải kiêng dè. Ta vốn đang lo lắng ngươi bị đám kẻ xấu kia làm hại đây, ngày hôm nay trước tiên gặp được Tống đại ca, lại gặp lại đại hòa thượng ngươi, thực sự là rất cao hứng. Vào trong thành tìm quán rượu lớn nhất đêm nay chúng ta không say không về." Nói xong tay trái ôm lấy Tống Thanh Thư, tay phải ôm lấy Cưu Ma Trí, liền đi ra ngoài.

Cưu Ma Trí tuy rằng biết rõ lời nói mới rồi chỉ là một loại xã giao mà thôi, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, bất quá nhớ đến câu nói của Vi Tiểu Bảo sắc mặt không khỏi cứng đờ, lẩm bẩm nói rằng: "Bần tăng không thể uống rượu. . ."

"Rượu thịt chỉ là trôi qua xuống bụng, trong lòng có Phật tổ là được rồi, đại sư hà tất để ý đến làm gì." Vi Tiểu Bảo cười ha ha.

"Nếu như Phật tổ có linh thiêng, nghe được câu này của Vi Tiểu Bảo, chắc sẽ quất cho gã một tát tai." Tống Thanh Thư không khỏi mỉm cười, theo một đám người hướng về trong thành đi đến.

Vi Tiểu Bảo lần này xuôi nam, có thể nói là gặp nhiều biến cố bất ngờ, làm lỡ khá nhiều thời gian, lo lắng Khang Hi chờ đợi cuống lên, đoàn người đi cả ngày lẫn đêm, rất mau trở lại đến Yến kinh.

"Tiểu Quế Tử…con bà ngươi, tại sao lâu như thế mới trở về báo tin cho ta? Có phải là vì mê luyến mỹ nữ Giang Nam, nên không nỡ long trở về đúng không?" Khang Hi nhìn thấy Vi Tiểu Bảo, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ vội vã chạy ra.

"Ai, Tiểu Huyền Tử, chuyện nói rất dài dòng, cái mạng nhỏ lần này suýt chút nữa là xong rồi." Vi Tiểu Bảo giơ tay lên làm lau mồ hôi hình.

"Ồ?" Khang Hi nghe hắn nói thế quả nhiên nổi lên hứng thú, "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Vi Tiểu Bảo liền thêm mắm dặm muối mà miêu tả mình bị ám sát làm sao, sau đó đến Tống Thanh Thư cứu giúp như thế nào, lại tới Cô Tô mời chào siêu cấp cao thủ Cưu Ma Trí, trên đường ở Dương Châu bị Viên Thừa Chí mai phục bắt giữ suýt nữa thì không về được....

Vi Tiểu Bảo từ nhỏ yêu thích nghe kể chuyện, vì thế trình độ thêm mắm dặm muối của hắn tự nhận thứ hai khẳng định không có ai đứng thứ nhất.

Đúng như dự đoán, Khang Hi thường ngày ở trong thâm cung làm sao gặp được những chuyện kích thích như thế, nghe hắn kể đến khuôn mặt hớn hở.

"Sau đó ngươi là làm sao mà thoát ra được?" Tuy rằng nhìn Vi Tiểu Bảo trước mặt bây giờ bình an vô sự, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho hắn trước đó ở trong đầm rồng hang hổ.

Vi Tiểu Bảo cười hì hì, liền đem chuyện ly gián Huyết Đao lão tổ cùng Viên Thừa Chí sự tình nói ra.

"Ngươi đúng là cái Tiểu Quế Tử." Khang Hi ngoài ý muốn liếc mắt nhìn hắn, "Thường ngày còn tưởng rằng tiểu tử ngươi vô học, không nghĩ tới thời khắc nguy cấp so với một ít người đọc đủ thứ thi thư còn thông minh hơn một chút."

"Tiểu Quế Tử trước đương nhiên là vô học rồi, " Vi Tiểu Bảo nhẹ nhàng dùng vai sượt một hồi Khang Hi, "Có điều sau đó thường thường theo bên cạnh Tiểu Huyền Tử lăn lộn, cái gì mưa mưa... nghe nhiều đương nhiên liền trở thành có học rồi."

"Là 'mưa dầm thấm đất', mới vừa khen ngươi đấy, " Khang Hi tức giận liếc mắt nhìn hắn, "Đúng rồi, sau đó Huyết Đao lão tổ mang ngươi đi như thế nào sẽ bỏ qua cho ngươi?"

Vi Tiểu Bảo vốn là muốn lừa hắn nói là Tống Thanh Thư cứu mình, nhưng nghĩ tới chính mình lúc trước vì mạng sống, tiết lộ tin tức bí mật của Mãn Thanh, vạn nhất Tiểu Huyền Tử không có phòng bị, chẳng phải là hại hắn?

Do dự một lúc lâu, Vi Tiểu Bảo vẫn là mở miệng nói: "Tiểu Huyền Tử, ta không dám nói. . ."

"Có cái gì không dám nói?" Khang Hi con mắt hơi chuyển động, buồn cười nhìn hắn, "Có phải là ngươi ngay ở trước mặt Huyết Đao lão tổ nói xấu trẫm? Không liên quan, trẫm xá ngươi vô tội."

"Ây. . . So với vậy còn nghiêm trọng một điểm." Vi Tiểu Bảo cúi đầu liếc mắt nhìn hắn.

"Ngươi nói xấu phụ hoàng hay là mẫu hậu rồi?" Khang Hi sắc mặt không khỏi chìm xuống.

"Vậy khẳng định không có!" Vi Tiểu Bảo đầu cúi xuống càng thấp, nghĩ thầm chết thì chết thôi, liền đem chính mình tiết lộ chuyện Bảo thân vương, Ngô Tam Quế xích mích với Khang Hi cho Huyết Đao lão tổ mười mươi mà nói ra.

Khang Hi nghe được hơi nhướng mày, đứng ở nơi đó một lúc lâu không nói.

Vi Tiểu Bảo ở một bên chờ đợi trong lòng run sợ, vội vã tiếp tục giải thích muốn tranh thủ điểm lòng thông cảm: "Tiểu Huyền Tử, lúc đó ta cũng sắp bị Huyết Đao lão tổ mang về Mông Cổ, ta lúc đó nghĩ đến nếu như mông Cổ vương gia dùng ta đến áp chế Tiểu Huyền Tử ngươi, Tiểu Huyền Tử khẳng định tiến thối lưỡng nan, cứu ta sẽ tổn hại Đại Thanh lợi ích, là bất nhân; nếu như trơ mắt nhìn ta chết, vậy là không để ý tình nghĩa huynh đệ, là bất nghĩa; Tiểu Quế Tử làm sao nhẫn tâm để Tiểu Huyền Tử làm một người bất nhân bất đây. . ."

"Hỗn trướng!" Nhìn Vi Tiểu Bảo cố ý làm ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, Khang Hi thế nào còn không biết hắn tính toán cái gì, thấy hắn bây giờ nói không ra ngô ra khoai, không khỏi cười mắng, "Quên đi, điều này cũng không phải đại sự gì, vừa vặn nhân cơ hội này mưu tính một phen."

Vi Tiểu Bảo ánh mắt sáng ngời, lập tức một bộ kính ngưỡng dáng vẻ nhìn Khang Hi: "Tiểu Huyền Tử ngài thời gian nháy mắt đã nghĩ ra phá giải diệu kế, quả nhiên là Gia Cát lượng tái sinh...."

"Không cần nịnh hót." Khang Hi ánh mắt thâm thúy, đăm chiêu, "Trẫm cùng Bình Tây vương, Bảo thân vương kết minh cũng chỉ là kế tạm thời, tuy rằng liên hợp lại đối phó với Mông Cổ trong thời gian ngắn chiếm thượng phong, nhưng cứ thế mãi, tất sẽ xảy ra chuyện. Cho tới bây giờ ta đều muốn giải quyết chuyện này, chỉ là Mông Cổ ngoại địch áp sát, trẫm trong lúc nhất thời không hạ nổi quyết tâm. Nếu ngươi đánh bậy đánh bạ đem tin tức tiết lộ ra ngoài, nếu như Mông Cổ thật sự lui binh, trái lại vừa vặn."

"Nhưng là Mông Cổ ở ngoài xem chúng ta chó cắn. . ." Bị Khang Hi trừng, Vi Tiểu Bảo ngữ khí không khỏi hơi ngưng lại, vội vã biến đạo, "Xem chúng ta tự giết lẫn nhau, cái kia không phải vừa vặn trúng rồi tâm ý của bọn họ?"

"Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thế nhân đều muốn làm cái ngư ông kia, cũng rất ít người rõ ràng ngư ông không phải dễ làm như vậy." Khang Hi tự tin nở nụ cười, trong lòng đã có lập kế hoạch.

"Đúng rồi, ngươi nói hai người cao thủ kia đâu?" Khang Hi giật mình tỉnh lại, quay đầu lại hỏi nói.

"Tiểu Huyền Tử không phải ta thổi, lần này ta tìm được hai cái hàng thật giá thật đúng là cao thủ trong cao thủ, một là Thổ Phiền quốc sư Cưu Ma Trí, được xưng là người đệ nhất cao thủ Tây Tạng mật tông, có thể dùng tay bổ ra Vô Hình đao khí; một người khác là một thiếu niên kiếm tiên, một thanh kiếm gỗ trong vòng mười trượng giết người không thấy máu, như cái kia cái gì trở bàn tay. . ." Nói tới chuyện mời chào cao thủ, Vi Tiểu Bảo nhưng là đặc biệt đắc ý, nghĩ thầm Đa Long ở trong hoàng cung cũng coi như cao thủ số một số hai, đem ra so với bọn hắn thực sự là một trên trời, một dưới đất. Cảm thấy lần này nhất định có thể được tiểu Huyền tử khen ngợi.

"Thủ đao? mộc kiếm?" Khang Hi quả nhiên hứng thú.

"Cái kia Cưu Ma Trí trước tiên không nói, dùng kiếm gỗ Tống Thanh Thư không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa cực kỳ giảng nghĩa khí, hắn đối với nô ta liền giống với cái kia Quan Vũ." Vi Tiểu Bảo nhớ tới mấy lần Tống Thanh Thư cứu mình, tranh thủ khen ngợi hắn một phen.

"Nhanh tuyên bọn họ đi vào." Khang Hi liền vội vàng xoay người đến ngồi trên long ỷ, hắn muốn duy trì hình tượng uy nghiêm của hoàng đế ở trước mặt người ngoài.

"Dạ!" Vi Tiểu Bảo vội vàng truyền chỉ xuống.

Khi Tống Thanh Thư tiến vào ngự thư phòng, nhìn Khang Hi đang ngồi ở đó trong lòng trở nên hoảng hốt: "Cái người trẻ tuổi mặc long bào này nguyên lai chính là sau đó thiên cổ hoàng đế.... Ngự thư phòng a, năm đó thăm quan cố cung không đi vào nơi này, không nghĩ tới ma xui quỷ khiến, hiện tại lại được bù đắp tiếc nuối lúc."

Khang Hi nhìn hai người dưới điện được Vi Tiểu Bảo thổi thành cao thủ trong cao thủ, khóe miệng lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò: "Nói đến cao thủ, trẫm quãng thời gian trước cũng mời chào một cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ là không biết cùng hai vị so sánh ai cao ai thấp?"