Chương 68: Như là giấc mộng

Huyết Đao lão tổ sắc mặt càng ngày càng khó coi, lạnh rên một tiếng, cũng không nói nhiều, cột Vi Tiểu Bảo lại trở về nơi đóng quân.

Vi Tiểu Bảo biết lời nói của hắn đã có tác dụng, bởi vì hắn nhìn thấy Huyết Đao lão tổ lập tức tìm tới Tang Kết, hai người quay về bên này chỉ chỉ chỏ chỏ, xì xào bàn tán.

"Lão tổ, ta cho rằng tiểu tử kia nói có lý a." Tang Kết sắc mặt biến ảo không ngừng.

"Vậy nếu không chúng ta đem hắn bắt đem về thảo nguyên?" Huyết Đao lão tổ trong mắt lợi mang lấp lóe.

"Chỉ là Viên Thừa Chí võ công quá cao, bây giờ ta lại bị Tống Thanh Thư kiếm khí gây thương tích, hai người chúng ta e sợ không phải đối thủ của hắn." Tang Kết lần trước trúng một kiếm Tống Thanh Thư đã bị nội thương không nhẹ, cho tới nay cũng là đang cưỡng chế mà thôi.

"Thêm vào lão phu thì lại làm sao?" Cười dài một tiếng, Hồng An Thông từ một bên bóng tối nơi xoay chuyển đi ra. Nguyên lai hắn vẫn mơ ước tám bản kinh thư trong tay Vi Tiểu Bảo, thế nào đồng ý nhìn hắn chết.

Chỉ tiếc hắn chỉ có một người, Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết đều cùng hắn võ công ngang nhau, Viên Thừa Chí võ công lại hơn hắn một bậc, vì lẽ đó nhất thời cũng không dám manh động, không thể làm gì khác hơn là thời khắc chú ý Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết động tĩnh, nghe được nội dung hai người nói chuyện, không khỏi đại hỉ nhảy ra ngoài.

Nhìn ba cái cáo già ở nơi đó châu đầu ghé tai, Vi Tiểu Bảo thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ thầm này cái mạng nhỏ rốt cục được bảo vệ, bị bọn họ bắt đi Mông Cổ, còn chưa chắc chắn sẽ chết, nói không chắc đến thời điểm sử dụng miệng lưỡi công phu làm cho Thất vương tử gì đó thả mình cũng không chừng.... Nghĩ đến chỗ hay, Vi Tiểu Bảo không nhịn được khà khà cười khúc khích lên.

Một bên khác Tống Thanh Thư bị trói ở bên, ở bề ngoài biểu hiện uể oải, kỳ thực chính là âm thầm vận lên chân khí Cửu Âm Chân Kinh bắt đầu trùng kích cả người huyệt đạo.

Bỗng nhiên trong mũi nghe thấy được một mùi thơm tươi mát, trong lòng hơi động, Tống Thanh Thư mở hai mắt ra, chỉ thấy trước mắt thoảng qua một làn vãy màu xanh nhạt, ngẩng đầu nhìn lên, "À…thì ra là Ôn cô… à không.. Viên phu nhân."

"Ngươi thương thế như thế nào rồi?" Hạ Thanh Thanh thanh khẽ nhíu mày, nghĩ đến trước đó hắn bị Hồng An Thông một chưởng đánh trúng chỗ yếu hại, lại quan tâm chuyện cũ của hai người, không khỏi mặt lộ vẻ ưu lo.

"Đa tạ Viên phu nhân quan tâm, tại hạ chỉ là chân khí tan rã, nhất thời còn không chết được." Tống Thanh Thư dựa lưng ở trên cây cột, vẻ mặt cân nhắc mà nhìn Hạ Thanh Thanh, "Không biết có phải là Viên phu nhân đến để thăm hỏi tại hạ..."

Khuôn mặt đỏ lên, thấy hắn không đâm thủng tấm màn che kia, Hạ Thanh Thanh cũng là thuận thế giả vờ ngây ngốc: Ta hận chết ngươi, làm sao có khả năng đến đây thăm ngươi.."

"Ai, ngày ấy từ biệt, tại hạ chị sợ mãi mãi không còn gặp lại Viên phu nhân..." Tống Thanh Thư nhớ lại rõ ràng ngày ấy Hạ Thanh Thanh chỉ vì muốn dụ dỗ Vi Tiểu Bảo, mới vô tình nhầm lẫn với hắn vào phòng mà thôi, bây giờ nhìn lại thần thái của nàng, Tống Thanh Thư mới hiểu cái dáng điệu trời sinh yểu điệu của một danh kỹ nức tiếng ở thành Dương Châu làm điên đảo chúng sinh vĩnh viễn biến mất rồi.

"Hừ!" Hai ngày nay khi có lúc rỗi rãnh, trong đầu mỗi lần nhớ lại cảnh tượng cùng hắn gần gũi ân ái, thì bên dưới hạ thể nhạy cảm của nàng lại rung động nóng bừng lên, hai người tuy rằng chưa có thật sự kiếm tra vào vỏ, nhưng cái loại cảm giác linh hồn tựa như tri kỉ hòa cùng một thể làm Hạ Thanh Thanh trong lòng khó quên, thật ra thì Tống Thanh Thư tlà người xuyên việt biết bao nhiêu là kỹ xảo đối với vấn đề tình dục, nếu mang ra áp dụng thì làm sao các cô nương, phu nhân, thục phụ được cho là đoan trang của thời này làm sao cũng khó mà quên hắn được, đó là chưa kể tiểu huynh đệ của hắn cũng rất lớn, trong lúc vuốt ve Viên phu nhân, hắn dùng ngón tay thọc vào âm đạo của nàng rồi tập trung moi móc ma sát vào điểm G bên trong âm đạo của nàng, kết hợp với mê xuân tử đang kích thích làm cho Viên phu nhân rất nhanh đạt được cực khoái, đương nhiên mọi người ở tại nơi này chưa có ai biết được…

Thêm vào dáng dấp của Tống Thanh Thư có một hình tượng công tử tuấn tú co chút lãng tử phong trần, đã vậy hắn còn giải đáp hoàn mỹ hai nan đề khó mà nàng đưa ra, Viên phu nhân tuy rằng có tức giận bị hắn chiếm tiện nghi, thế nhưng trong lòng đối với hắn lại có không ít hảo cảm.

Bởi vậy sau khi biết được trong rượu đã bị người đụng tay chân, cũng không hoài nghi đến trên đầu hắn, còn tưởng rằng là Lệ Xuân viện muốn để cho mình tiếp khách dùng thấp hèn thủ đoạn.

"Ta có chút điểm tâm ăn không hết, vứt đi lại cảm thấy đáng tiếc, xem ngươi ở đây đáng thương như thế, coi như khen thưởng tiểu miêu tiểu cẩu, tiện nghi ngươi." Hạ Thanh Thanh đem một hộp gỗ chứa đầy điểm tâm đặt ở bên cạnh hắn, xoay người muốn rời đi.

"Phu nhân xin dừng bước!" nhìn Hạ Thanh Thanh ngạc nhiên quay đầu lại, Tống Thanh Thư cười khổ ra hiệu, "Ngươi xem bộ dáng bị trói của ta bây giờ, làm sao ăn được a."

"Ngươi muốn ta mở trói cho ngươi?" Hạ Thanh Thanh cũng không phải đứa ngốc, lắc lắc đầu, "Võ công của ngươi quá cao, ta không muốn mạo hiểm."

"Tại hạ làm sao để phu nhân phải khó dễ." Tống Thanh Thư trong ánh mắt tràn ngập hồi ức, "Nếu như Ôn cô nương còn ở bên cạnh, nhất định thì nàng sẽ dùng tay dịu dàng đưa vào miệng cho ta ăn....."

Hạ Thanh Thanh sắc mặt chập trùng bất định, thế nhưng cái loại tình cảm ám muội kia lại kích thích làm cho nội tâm của nàng hưng phấn, do dự chốc lát, hới vén lên làn váy, ở ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dùng hai ngón tay trắng muốt cầm lên một miếng bánh hoa quế đưa đến bên môi Tống Thanh Thư, trong miệng nàng lẩm bẩm: "Bổn tiểu thư chỉ là lo lắng ngươi bị chết đói, có thể đừng suy nghĩ nhiều."

Tống Thanh Thư hiểu ý nở nụ cười, há mồm ra đem khối này xốp hoa quế cao hàm tiến vào.

Hạ Thanh Thanh ngón tay rất nhanh đã thu về, không cho đối phương thừa cơ lợi dụng.

Con mắt hơi chuyển động, Tống Thanh Thư làm bộ trong lúc vô tình hỏi: "Phu nhân làm sao không bồi Kim Xà vương, phản mà tới đây bên trong theo ta một tù nhân tán gẫu?"

"Có một cái văn sĩ trung niên tìm đến Viên đại ca, trốn ở trong đại trướng không biết thương lượng cái gì, ta cảm thấy vô vị, liền đi dạo chung quanh thôi." Viên phu nhân hơi đỏ mặt, thật ra là nàng nhân cơ hội, lén lút lấy thức ăn mang tới cho Tống Thanh Thư, nàng cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, chỉ là theo bản năng muốn gặp gỡ Tống Thanh Thư.

Đương nhiên nếu nói Viên phu nhân nàng bị Tống Thanh Thư mê hoặc, khiến cho nàng yêu thương hắn không cách nào tự kiềm chế, thì đó là vô nghĩa, không bao giờ có chuyện đó xảy ra.

Nàng chỉ là xuất phát từ một loại hưởng thụ trong lòng, cái loại mỗi lần gặp gỡ hắn làm cho tim nàng đập rộn ràng nhanh hơn, còn nếu như Tống Thanh Thư thật mà muốn đối với nàng có ý đồ làm cái gì kia, thì nàng vạn lần không bao giờ tiếp nhận đồng ý...

Viên phu nhân mới vừa vừa xuất thần, hai ngón tay liền bị đối phương ngậm lấy, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át, tiếng miệng hắn mút vào làm cho nàng mất hồn ngơ ngác, ma đưa lối quỷ đưa đường, hai ngón tay nàng lại mặc cho hắn liếm mút, đến khi phát giác cả người bủn rủn, bụng dưới như là có đốm lửa nhóm lên, nàng lập tức la lên. "Ai nha!"

Rất nhanh Viên phu nhân lập tức đứng lên, do lúng túng nên không nghỉ đến đang ngồi trước mặt hắn, lúc đứng thẳng người lên thì vừa vặn bên dưới hạ thể đối diện với khuôn mặt của hắn, cơ hội hiếm có hắn vội hít sâu vào một hơi…

Nàng có cảm giác một làn hơi nóng bỏng phà vào bên dưới gò mu của mình, Viên phu nhân rùng mình, cửa ngọc môn quan nhíu lại một cái, tựa chừng đã có một ít dịch nhờn đã trào ra khỏi cửa miệng, mùi hăng hắc nồng nồng động dục tiết ra thoáng cái liền thoang thoảng bay vào trong mũi Tống Thanh Thư, hai bên tai tai Viên phu nhân đỏ chót, vội nhích thân mình lùi ra sau vài bước căm tức nhìn Tống Thanh Thư.

"Bánh hoa quế dù có ngon, tư vị cũng không sánh bằng ngón tay xinh xắn của phu nhân. Mùi cũng không thơm bằng thân thể của nàng." Tống Thanh Thư không chút nào yếu thế mà nhìn chằm chằm nàng, tâm ý chọc ghẹo nàng.

"Hạ Thanh Thanh, ngươi đúng là điên!" Lắc đầu, nhìn đối phương vậy, Viên phu nhân đột nhiên duỗi ra một cước đá vào bên hông Tống Thanh Thư, rồi chạy đi mất dạng.

"Ai u, nam nhân nơi này không thể loạn đá, nếu như bị phu nhân đá hỏng rồi nửa cuối cuộc đời hạnh phúc của tại hạ, phu nhân phải chịu trách nhiệm a." Phía sau truyền đến Tống Thanh Thư tiếng cười trêu tức.

Nhìn Hạ Thanh Thanh bóng lưng biến mất, Tống Thanh Thư cười khổ nói: "Chính mình vẫn là không sửa được cái miệng ba hoa tật xấu."

Nghĩ đến kiếp trước ở công ty cũng thường thường như vậy miệng ba hoa đùa giỡn mỹ nữ nhân viên, Tống Thanh Thư vẻ mặt buồn bã, nhìn xa xa quần sơn, cụt hứng tựa ở phía sau trên cây cột, thở dài một tiếng: "Đi tới thế giới này lâu như vậy, càng ngày càng quen thuộc, lại làm cho ta càng ngày càng sợ, những lúc trong lòng sợ hải chỉ có thể đem trí nhớ của kiếp trước xem như là giấc mộng... Chỉ có như vậy, ta mới không quên ta đến tột cùng là ai ~ "

Trong lều, Viên Thừa Chí vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn người có danh vọng cực cao trong giang hồ trước mặt: "Cái gì? Vi Tiểu Bảo là Thiên Địa hội Thanh Mộc đường Hương chủ?"