Tống Thanh Thư đầu óc mơ hồ mà nhìn hắn: "Tại sao?"
"Bây giờ không phải có rất nhiều hung đồ nghĩ ám sát huynh đệ ta sao, hai chúng ta đổi quần áo cho nhau... Đến thời điểm thích khách vạn vạn không nghĩ tới mục tiêu đã thay đổi biến thành Tống đại ca võ công cao cường, nhất định tiếc hận ngã nhào một cái." Vi Tiểu Bảo nói tới cũng thật có lý, nhưng trong lòng lại đánh một cái chủ ý khác: Chính mình ăn mặc một thân quan phục này đến lúc hành động khẳng định không tiện, trước nghĩ cách lặng lẽ chạy vào kho hàng cho hoa khôi kia một ít mê xuân tửu nhất định là có việc tốt.
"Vi đại nhân thực sự là thần cơ diệu toán, khâm phục khâm phục." Một bên Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền có thể sẽ không bỏ qua bất kỳ nịnh hót cơ hội.
"Vi đại nhân nói không phải không có lý, " Cưu Ma Trí nhìn Tống Thanh Thư gật gù, "Chúng ta một nhóm chỉ có Tống công tử cùng Vi Tiểu Bảo tuổi tác xấp xỉ. . ."
"Đoàn Dự không phải người sao? Bị đâm một kiếm giết càng tốt hơn, " Tống Thanh Thư trong lòng oán thầm không ngớt, phảng phất có thể đoán được hắn ý nghĩ trong lòng giống như vậy, Đoàn Dự theo bản năng co rụt lại.
Có điều lý trí nói chính hắn mới là người được chọn tốt nhất, Đoàn Dự như thế nào đi nữa nói cũng là thân là Đại Lý Thế tử, nếu như thật đã xảy ra chuyện gì, Khang Hi đoán chừng phải đem Vi Tiểu Bảo mắng chết. May là bây giờ võ công cũng tạm được coi như gặp phải thích khách tự vệ vẫn là có dư. . .
Tống Thanh Thư thu hồi ý nghĩ, gật đầu đáp: "Được!"
Muốn hỏi thiên hạ ngày nay nơi nào tốt nhất xa hoa đồi trụy, mười người nam nhân thì sẽ có mười người đều hưng phấn trả lời: Dương Châu!
Muốn hỏi thiên hạ ngày nay nơi nào tối xấu xa dơ bẩn, mười nữ nhân thì sẽ có mười người đều tràn ngập khinh bỉ trả lời: Dương Châu!
Bên hông mang mười vạn xâu tiền, cỡi hạc đến Dương Châu, chuyện vui nhân sinh, cùng lắm cũng chỉ được như thế này thôi.
Đèn rực rỡ mới lên, trong thành mỗi nơi bướm hoa dồn dập náo nhiệt, mà bên trong náo nhiệt nhất không nơi nào sánh bằng Lệ Xuân viện.
"Hừ, còn không phải ỷ vào danh tiếng một Ôn cô nương mới đến, chờ đêm đầu tiên của nàng bị người lấy đi, ta xem có còn hay không lớn như vậy mị lực." Một tú bà trơ mắt nhìn một đám ngựa xe đông đúc trực tiếp hướng về Lệ Xuân viện đi đến, nhổ mấy bãi nước miếng, ganh tỵ nói.
Đám ngựa xe này chính là của nhóm người Vi Tiểu Bảo, mới vừa bước vào ngưỡng cửa Lệ Xuân viện, tú bà sau khi thấy được ánh mắt sáng ngời, vội vã nhiệt tình chạy ra nghênh tiếp.
Vi Tiểu ném ra một nén bạc, chỉ vào Tống Thanh Thư nói rằng: "Chúng ta Vi đại gia thưởng, cho chúng ta tìm cái vị trí tốt nhất."
Tú bà liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư, vội vàng gật đầu: "Được được được, các vị đại gia mời đi theo ta." Nói xong đem mọi người đưa đến một chỗ nhã trí u tĩnh vị trí ngồi xuống, sau khi sai người dọn lên trái cây, rượu và thức ăn thì tú bà bắt chuyện, cười nịnh nói: "Các vị đại nhân uống trước chén rượu, một lúc Ôn cô nương liền ra ngay, có được nàng ưu ái để ý tới hay không, liền xem các vị đại gia bản lĩnh."
"Ngươi đi xuống trước đi" Vi Tiểu Bảo vung vung tay đuổi tú bà lui xuống. Một lát sau, hắn lặng lẽ nói với Tống Thanh Thư: "Tống đại ca, ta đi vệ sinh một hồi."
"Hoa khôi lập tức liền muốn đi ra. . ." Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói, không nghĩ tới hắn sẽ vào lúc này đi vệ sinh.
"Không có chuyện gì, ta trở về lại nhìn, các ngươi cũng không cần phái người theo ta, miễn cho bại lộ thân phận." Vi Tiểu Bảo nói xong cũng ôm bụng nhanh chóng hướng về hành lang chạy đi.
Chạy ra tầm mắt mọi người, Vi Tiểu Bảo đứng thẳng lên, cười giả dối: "Trước tiên đi kho hàng pha chế mê xuân tửu cái đã."
Vi Tiểu Bảo mới vừa đi không bao lâu, phòng khách một trận rộn rộn ràng ràng:
"Ôn cô nương đang ra."
"Không biết người nam nhân nào may mắn có thể làm khách quý của nàng."
. . .
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy mấy cái nha hoàn đỡ một cung trang mỹ nhân từ trên lầu chậm chậm tiến tới, cái tư thái kia giơ tay nhấc chân lơ đãng lộ ra vẻ quyến rũ,Tống Thanh Thư nhìn thấy khiến trong lòng rung động.
Tựa hồ chú ý tới Tống Thanh Thư ánh mắt, mỹ nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, mi mục như họa, đặc biệt đôi mắt của nàng, mặt ngoài phảng phất có thủy tinh lưu động, câu hồn đoạt phách phong tình vạn chủng vô cùng.
"Có đánh chết ta cũng không tin người này là gái thanh lâu." Tống Thanh Thư vội vã cúi đầu, trong lòng kinh hoảng không ngừng, nếu như nàng thực sự còn là một cô nương, thì làm sao có thể thành thạo điêu luyện đem mị lực của nữ nhân triển khai đến mức cực hạn như vậy, còn không thì đúng là có thể xưng tụng trời sinh mị cốt.
Bất tri bất giác nàng đã đến khu vực dành riêng cho mình từ từ ngồi xuống. Tú bà xem thời cơ vội vã bắt đầu thét to: "Các vị lão gia công tử, Ôn cô nương đã ngồi, vẫn quy củ cũ, ai có thể đáp được ba đạo đề mục của nàng,người đó liền có thể được Ôn cô nương mời vào khuê phòng một lần."
"Nhiều ngày như vậy liền đề thứ nhất đều không có ai có thể đáp được, các ngươi Lệ Xuân viện không phải thành tâm bẫy người sao?" Một người hơi mập phú thương hô lên, xung quanh một đám người âm thầm gật đầu.
"Các ngươi đáp không được, lại không ý nghĩa những người khác cũng đáp không được. Nếu như đề mục của Ôn cô nương dễ dàng đáp được như thế, chẳng phải là chuyện cười?" Một người hơi gầy tài tử khác lên tiếng phản bác, lời nói của hắn liền được phần lớn lần mọi người tán đồng.
"Khà khà, các ngươi trâu bò, ngươi đi thử xem?" Hơi mập thương nhân xì cười một tiếng, biểu hiện vô cùng xem thường.
"Mong rằng Ôn cô nương ra đề mục." Tài tử mới vừa nói ung dung hướng về mỹ nhân thi lễ một cái.
Bên trong Ôn cô nương khẽ khom người đáp lễ lại, nhưng cũng không nói chuyện, lúc này một người nha hoàn bên người nàng đứng dậy nói rằng: "Mọi người cho nghe rõ, đề thứ nhất của cô nương nhà chúng ta, không phải cầm, kỳ, thi, họa, cũng không phải là kinh, sử, tử, tập, chỉ hỏi về thuật số. Mọi người đều biết, một nhát đao có thể cắt cái khăn gấm ra làm hai mảnh, hai đao thì chia làm bốn mảnh..v.v.. Xin hỏi, nếu như một trăm đao cắt qua, cái khăn gấm của Ôn cô nương có thể bị chia ra làm bao nhiêu mảnh?
Đề này vừa ra, giữa trường mọi người dồn dập bắt đầu vùi đầu tính toán, một bên Đa Long ánh mắt sáng ngời, móc ra một khối khăn vuông, lấy đao ở phía trên cách lên, vậy mà cắt bảy, tám đao qua đi, khăn vuông một số bộ phận đã nhỏ vụn đến không ra hình thù gì, thực sự không cách nào tiếp tục cắt được nữa, tức giận đến đem đao ném một cái: "Con bà nó là con gấu, cái đề mục gì khó vậy."
Đoàn Dự vốn là người đọc sách, nếu là thi thơ thì thì ngôn ngữ tinh tế, ý nghĩa sâu xa, kinh Phật hàm nghĩa là cái gì, có thể y rất nhanh đưa ra đáp án, chỉ tiếc là về phần thuật số, thì y một chữ cũng không biết.
Khác với Đoàn Dự, Vương Ngữ Yên cũng đọc nhiều sách vở, không chỉ giới hạn võ học điển tịch hoặc là nho gia kinh điển, thuật số các loại thư tịch nàng cũng trải qua rất nhiều, như là Cửu chương toán thuật, Chu bễ toán kinh thì nàng cũng có nghiên cứu qua, cho nên nghe qua đề mục này, tâm niệm bách chuyển, rất nhanh nàng đã có đáp án, trên mặt mỉm cười.
Đám người Đoàn Dự, Đa Long, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền thấy biểu hiện của nàng, cười nịnh nói: "Vương cô nương, nếu không ngươi đem đáp án nói cho chúng ta đi."
Vương Ngữ Yên đỏ mặt kiên định mà lắc đầu một cái, nàng trong lòng tức giận mình bị bọn họ chộp tới chỗ này, làm sao còn muốn giúp bọn họ đi tai họa hại cô nương người ta.
Tống Thanh Thư thì lại nhẹ nhàng bình thản ngồi ở ghế chủ vị, bình thản uống trà, Thủy Sinh thấy dáng dấp của hắn, đảo quanh mắt tò mò hỏi: "Ngươi cũng có đáp án rồi à?"
"Sau này nhớ trước tiên phải gọi chủ nhân, không có quy củ." Tống Thanh Thư trừng nàng một chút, nhưng không có chính diện trả lời nàng.
Thủy Sinh trong lòng hận chết Tống Thanh Thư, quay đầu nhìn phía sau màn Ôn cô nương, khóe miệng lộ ra một nụ cười giảo hoạt, đột nhiên la lớn: "Công tử nhà ta đã có đáp án rồi!"