Chương 54: Đầu mày cuối mắt

Nữ tử thân hãm trùng vây, bốn phương tám hướng tất cả đều là đao kiếm, nàng nhưng không thấy hoảng loạn chút nào, bộ pháp uyển chuyển, bọn thị vệ đao kiếm tất cả chỉ chém vào trong không khí, nàng mỗi một kiếm nhưng có thể lấy đi một tên thị vệ sinh mệnh.

Vi Tiểu Bảo lúc này đã sớm bị kinh động, Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền rút đao bảo hộ ở hắn trước người, Vi Tiểu Bảo nhìn ra trong lòng run sợ, "Con mẹ nó, a đầu này hung hãn như thế, đám Trương Khang Niên chỉ có nịnh hót là hảo thủ, nếu a đầu đến đây được để giết ta, thì đám Trương Khang Niên này chỉ có nước mà đánh rắm.""

Quay đầu lại nhìn tới, thấy Tống Thanh Thư đã đi tới bên cạnh hắn, Vi Tiểu Bảo mới thoáng an tâm xuống, tuy nữ tử dung mạo tuyệt sắc nhưng Vi Tiểu Bảo không để ở trong lòng chút nào gợn sóng, chỉ cầu làm sao bảo đảm bản thân an nguy chính là vạn hạnh.

Thị vệ càng ngày càng nhiều, nữ tử trong lòng biết sự việc không thể làm, quyết định rời đi sớm một chút. Tống Thanh Thư thấy nàng chiêu thức đã nhìn ra nàng ý đồ, hiểu ý nở nụ cười, đang định trợ nàng một chút sức lực thời điểm, ánh mắt dư quang phiêu đến một đôi cung tiễn thủ đang chạy tới.

Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, không nghĩ tới Kim Lăng tri phủ đã vậy còn quá dốc hết vốn liếng, phải biết quan binh đối phó cao thủ võ lâm vũ khí tốt nhất chính là cung nỏ, trừ phi ngươi là cao thủ cấp thần, không phải vậy quân đội luân phiên mưa tên bắn xuống đến, võ công cao đến đâu, cũng đều biến thành con nhím.

Tống Thanh Thư không đành lòng nữ tử như tiên nữ này hương tiêu ngọc vẫn ở đây, vội vã khoát tay đem kiếm gỗ đang cắm ở trên cây cột hút tới trong tay, "Tặc tử đừng hòng chạy!" Hô to gọi nhỏ xông lên trên.

Nữ tử cũng chú ý tới cung tiễn thủ chính đang chuẩn bị bắn tới, trong lòng đang lo lắng thì thấy vừa mới nãy người thanh niên võ công cao thâm khó dò vọt tới, trong lòng không khỏi chìm xuống, trong lòng biết hôm nay e sợ lành ít dữ nhiều.

Vốn là nàng khoảng thời gian này nhận đến kỳ ngộ, võ công tiến nhanh, lại thăm dò Vi Tiểu Bảo thủ hạ không có cái gì cao thủ hàng đầu, cho rằng có thể làm được mười bộ giết một người, ngàn dặm không lưu dấu vết. Xong chuyện phủi áo mà đi, nào có biết một mực đụng tới Tống Thanh Thư, bị lưu ở đây không thoát thân không được.

Tống Thanh Thư cầm một thanh kiếm gỗ, kiếm pháp tinh diệu cực kỳ, xung quanh quan binh nhìn khâm phục không thôi, Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền ngươi một lời ta một câu theo sát Vi Tiểu Bảo giải thích lên:

"Vi đại nhân, Tống đại hiệp kiếm pháp này thực sự là thần kỳ a, kiếm chiêu bình thường nhưng có thể làm cho cái kia nữ tử giờ khắc này luống cuống tay chân. . ."

"Đúng vậy đúng vậy, cô gái kia kiếm trong tay nhất định không phải phàm vật, có điều dĩ nhiên không làm bị thương được Tống đại hiệp trong tay kiếm gỗ, có thể thấy được Tống đại hiệp nội lực có bao nhiêu kinh thế hãi tục."

"Rõ ràng là Tống đại hiệp kiếm pháp tinh diệu, kiếm gỗ căn bản không cùng cô gái kia lợi kiếm đụng nhau, mỗi lần đều tìm ra sơ hở đâm về yếu huyệt của cô gái kia. . ."

Vi Tiểu Bảo âm thầm lau vệt mồ hôi, "Con bà nó, lần đi sứ này thực sự là bất lợi, qua vụ này phải đến các miếu bố thí nhiều hơn một chút, để Bồ Tát lão nhân gia chăm sóc cho mình nhiều hơn, may là Tiểu Bảo phúc lớn mạng lớn, kết bạn được với Tống đại ca..."

Trương Triệu hai người tán gẫu truyền tới trong viện binh sĩ trong tai, dồn dập âm thầm gật đầu, càng̀ khâm phục Tống Thanh Thư nhiều hơn.

Có điều nằm ở trong cuộc nữ tử nhưng là một loại cảm thụ khác, vừa mới bắt đầu nàng cũng cũng giống những người khác như thế ý nghĩ, có điều đấu đến lúc sau thấy đối phương mỗi lần sắp đâm bị thương chính mình thời điểm, kiếm chiêu nhưng là đột nhiên biến đổi. Bởi tốc độ quá nhanh, hơn nữa Tống Thanh Thư kiếm chiêu nối liền đến thực sự quá mức xảo diệu, giữa trường còn lại mọi người võ công thấp kém, lại không có người nào nhìn ra kẽ hở.

Nữ tử cái nào còn không rõ đối phương hạ thủ lưu tình, nhớ tới vừa nãy cung tiễn thủ xông tới, hắn lập tức nhảy ra ngoài cùng chính mình triền đấu cùng nhau, hóa ra là vì bảo vệ mình. . .

Quả nhiên Tống Thanh Thư lợi dụng một lần áp sát thời điểm, truyền âm nhập mật nói: "Cô nương, đợi lát nữa ngươi toàn lực vận lên khinh công chạy ra bên ngoài, ta giúp ngươi một tay."

Nói xong Tống Thanh Thư cho phép nàng nhìn ra một sơ hở, dùng kiếm gỗ đẩy ra nàng lợi kiếm, tay trái vận lên mấy cái phiền phức thủ thế, một chưởng thanh thế như sấm sét bổ tới nàng bả vai.

Nữ tử thấy một chưởng này nhanh như chớp giật, đánh vào người lại là một luồng xảo kình, cảm giác được thân thể bị một nguồn sức mạnh đẩy lên tường viện bên trên, cái nào còn không rõ ý của đối phương, linh cơ hơi động, vận công bức ra một ngụm máu tươi phun ở trên không trung, quay đầu lại oán hận nói rằng: "CCác hạ hôm nay ban tặng chưởng này, ngày sau ta sẽ trả lại gấp đôi." Nói xong vận lên khinh công liền biến mất trong đêm đen.

"Mau đuổi theo!" Một bên Vi Tiểu Bảo lo lắng hô, trong lòng suy nghĩ: Tống đại ca lại không thể cả ngày lẫn đêm bảo vệ ta, nếu một nữ tử võ công cao cường như thế thời khắc ghi nhớ Tiểu Bảo tính mạng, cái kia thật đúng là rất rất không ổn a.

Thiên hạ to lớn như thế, hôm nay từ biệt, rất có khả năng chính là vĩnh biệt. Tống Thanh Thư vốn cũng muốn nhân cơ hội đuổi tới, nghe được Vi Tiểu Bảo âm thanh, xung phong nhận việc nói rằng: "Vi huynh đệ, ta đuổi theo nàng." Nói xong tung người một cái, hướng về phương hướng nữ tử biến mất đuổi tới.

Nữ tử một đường đi tới, dáng người vô cùng uyển chuyển, mũi chân hơi điểm nhẹ, liền nhẹ nhàng bay ra mấy trượng, như Lạc thần Lăng Ba Vi Bộ, la miệt sinh bụi. . .

Đột nhiên nữ tử ngừng lại, quay đầu lại cảnh giác nhìn phía sau nam tử, trong lòng âm thầm hoảng sợ: Chính mình thần hành bách biến chính là thiên hạ tuyệt đỉnh khinh công, lại còn có thể bị đối phương đuổi theo.

"Cô nương khinh công thực sự là siêu phàm thoát tục, tại hạ trước đây gặp người trong giang hồ cao thủ về khinh công cũng không ít hề, có điều vẫn không bằng khinh công của cô nương."

"Vừa nãy đa tạ các hạ ra tay giúp đỡ." Nữ tử khóe miệng lộ ra một tia cười yếu ớt, "Chỉ là không biết các hạ đuổi theo ta có chuyện gì?"

"Không biết cô nương là muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối, " Tống Thanh Thư cũng không chờ nàng phản ứng, nói tiếp, "Lời nói dối chính là Vi Tiểu Bảo muốn bắt được ngươi cái này thích khách để hắn ăn ngủ không yên, ta liền xung phong nhận việc đuổi tới."

"Còn lời nói thật thì sao?" Nữ tử khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư.

"Nói thật tự nhiên chính là không biết tên của cô nương trong lòng cảm thấy tiếc nuối, muốn là sau này hành tẩu giang hồ có thể được gặp lại cô nương." Tống Thanh Thư để cô gái kia trong lòng nhảy một cái, không nghĩ tới hắn lại như thế trực tiếp hướng mình biểu thị hảo cảm.

Nữ tử trầm mặc chốc lát, cũng không trực tiếp trả lời, trái lại hỏi: "Các hạ võ công cao, ở trong võ lâm cũng ít có địch thủ, ở kiếm pháp trên trình độ càng có thể xưng tụng một đại tông sư, cần gì phải muốn nương nhờ vào một Mãn Thanh Thát Tử cẩu quan, vẽ đường cho hươu chạy đây?"

"Tuy rằng cá nhân ta cũng không thích Mãn Thanh, có điều hiện ở tại bọn hắn còn có thứ mà ta đang cần, hơn nữa, cá nhân ta cũng rất yêu thích Vi Tiểu Bảo cái này thằng nhóc láu cá." Tống Thanh Thư vẫn rõ ràng chính mình dự định, vừa đến hắn muốn mượn Vi Tiểu Bảo số mệnh, thứ hai hắn chính đang có chủ ý nhắm đến bảo tàng.

Nữ tử nhìn hắn rất lâu, tựa hồ đang xem xét những điều hắn nói là thật hay giả. Tống Thanh Thư liền đánh tan không khí trầm mặc, hỏi: "Cô nương vì sao phải ám sát Vi Tiểu Bảo? Theo ta được biết, hắn tuy rằng làm người có điểm giả dối vô liêm sỉ, nhưng cũng không làm gì đại ác, nên không đến nỗi động tới cô nương cao nhân như thế tự mình đến ám sát a."

Mới vừa nói xong Tống Thanh Thư tim liền nhảy lên một hồi, chẳng lẽ cô gái này cũng bị Vi Tiểu Bảo sử dụng thủ đoạn hèn hạ chiếm tiện nghi gì. . . Hắn theo bản năng lắc đầu một cái, không muốn lại nghĩ cái này tàn khốc kết cục.