Mấy cái hòa thượng kia tuy rằng ăn mặc một thân áo cà sa, nhưng cũng khó giấu vẻ lệ khí hung ác, hơn nữa trong tay cầm loan đao, Tống Thanh Thư lập tức liền biết ngay những người này hẳn là đệ tử Huyết đao môn.
"Người huyết đao môn làm sao lại đến ám sát Vi Tiểu Bảo?" Tống Thanh Thư vô cùng khó hiểu, hai bên tám cái gậy tre nối lại cũng không có cái gì quan hệ mà.
Tống Thanh Thư cũng không tính đến chuyện ngay lập tức xuất thủ cứu giúp, cứu người cũng là phải chờ đúng thời cơ, hiện tại thủ hạ thị vệ của Vi Tiểu Bảo sức chiến đấu đang còn mạnh mẽ, dù cho mình đánh ngã hết người của Huyết Đao, thì ở trong lòng của Vi Tiểu Bảo, hắn cũng chẳng có trọng yếu bao nhiêu, chỉ có thể chờ lúc Vi Tiểu Bảo thân hãm vào tuyệt cảnh, lúc đó thì cứu người mới có hiệu quả tốt nhất.
Có câu nói thi ân không cần vọng báo? Thật không sai, nhưng Tống Thanh Thư từ trước đến giờ không phải là con người như vậy.
Huyết đao môn chúng tăng võ công xa cao hơn nhiều Linh Kiếm Song Hiệp, ngự tiền thị vệ thủ hạ của Vi Tiểu Bảo ứng phó tương đương đối vất vả, chỉ dựa vào ưu thế nhân số mới miễn cưỡng địch lại.
"Vi tước gia chuyến này đến Giang Nam có gặp được công nương nào vừa lòng hay không?" Một trận cười dài, Tống Thanh Thư chú ý tới trên nóc nhà xuất hiện một hòa thượng trung niên tướng mạo dũng mãnh, lúc nói chuyện còn cầm bối đao chậm rãi cạo cạo cái đầu trọc.
Nhìn thấy cái động tác đặc trưng kia, Tống Thanh Thư nghĩ thầm chẳng lẽ là Huyết Đao lão tổ cao thủ thực chiến kia?
Trong tiểu thuyết của Kim Dung, Huyết Đao lão tổ khẳng định không phải là người có võ công cao nhất, nhưng chiến tích của hắn là rất huy hoàng, đối mặt cùng lúc với bốn cao thủ cùng cấp, cuối cùng giết chết ba người bắt sống người còn lại, khẳng định là cao thủ thực chiến số một.
Vi Tiểu Bảo tuy không biết tên tuổi Huyết Đao lão tổ, có điều nhìn thấy khí thế của hắn, bị tiếng cười chấn động đến mức đau đớn lỗ tai, trong lòng suy nghĩ: "Quan hệ mẫu thân nhà nó, thủ hạ của lão tử cùng với mấy tên lâu la hòa thượng đánh bở hơi tay mới ráng cầm cự được, bây giờ xuất hiện thêm lão hòa thượng, trên trán chỉ thiếu viết chữ 'Đây là đại cao thủ', nếu lão ra tay thì Vi Tiểu Bảo chắc sẽ thành chết Tiểu Bảo…"
Lập tức trên mặt nở ra nụ cười hắc hắc nói: "Tiền bối khí chất uy vũ hùng tráng, vừa nhìn chính là cao thủ võ lâm, ta Tiểu Bảo bình sinh thích nhất kết giao bằng hữu, ngày hôm nay vừa vặn đụnng tới một tiểu nương tử xinh đẹp, tiền bối nhìn nếu như cảm thấy hợp mắt cứ việc mang đi, chính là đừng khách khí với ta."
Thủy Sinh tức giận há miệng mắng chửi, chỉ tiếc là cái miệng nhỏ đã sớm bị bịt lại, nên hóa thành tiếng “ um..um..
Huyết Đao lão tổ ngoài ý muốn nhìn Thủy Sinh một chút, không nhịn được dùng tay vuốt vuốt cái cằm, gật đầu nói: "Hừm..., đúng là một hoàng hoa khuê nữ, mỹ nhân yêu mị… không tệ..không tệ, ta rất thích….."
Vi Tiểu Bảo làm dáng kính nể nhìn hắn: "Cao nhân quả nhiên chính là cao nhân, cách xa như vậy, đều có thể nhìn ra cái này tiểu nương tử vẫn là chim non, Tiểu Bảo đối với ngài kính ngưỡng thực sự là như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt. . ."
Huyết Đao lão tổ cười ngượng hai tiếng: "Người người đều nói Vi Tước Gia là một tiểu anh hùng trọng nghĩa khinh tài, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu không phải là nhận sự nhờ vả của người khác, lão tổ ta nhất định cũng muốn kết giao một phen, đáng tiếc đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc."
Nghe lời nói của hắn Vi Tiểu Bảo mồ hôi lạnh đều vã ra như tắm, trong lòng âm thầm hối hận nhất thời bất cẩn, không có mang Bàn Đầu Đà, Lục Cao Hiên, hoặc là Thiên Địa hội Thanh Mộc đường những vị huynh đệ kia cùng đi, nếu không đâu đến nỗi như thế này không đỡ nổi một đòn, Trương Khang Niên này trong ngày thường da trâu thổi đến mức vang động trời, lúc mấu chốt thí dùng đều không dùng được, lão tử nếu như lần này có thể thoát được mạng nhỏ, nhất định để Tiểu Huyền Tử đuổi toàn bộ các ngươi về nhà. . .
Đang lúc Vi Tiểu Bảo suy nghĩ lung tung, thủ hạ của hắn đã bị đệ tử Huyết Đao môn giải quyết đến thất thất bát bát.
Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền dẫn mấy cái tàn dư thị vệ bảo hộ ở trước người Vi Tiểu Bảo, âm thanh có chút run run: "Vi. . . Vi tước gia, tình huống có. . . Có chút không ổn a."
"Không ổn cái đại quỷ đầu nhà ngươi, dùng mắt cá chân cũng nhìn ra được rồi." Vi Tiểu Bảo tiếp tục mắng, "Những người khác đều chết rồi, hai người các ngươi làm sao một điểm bị thương đều không có?"
Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau, chỉ biết lúng túng nở nụ cười.
Tống Thanh Thư thấy cũng đến lúc rồi, lấy khả năng ăn nói dẻo miệng của Vi Tiểu Bảo có trời mới biết có khả năng hay không dùng miệng lưỡi chạy thoát rồi, vào lúc ấy mưu đồ tính toán của mình chẳng phải vứt đi.
Ho nhẹ một tiếng, Tống Thanh Thư từ chỗ tối đi ra, nhìn mấy vị đệ tử Huyết Đao môn lắc đầu thở dài nói: "Người xuất gia lòng dạ từ bi, mấy vị đại sư lại phạm vào sát giới, thực sự là nghiệp chướng nặng nề a."
Vi Tiểu Bảo nhìn thấy Tống Thanh Thư thời điểm ánh mắt nhất thời sáng ngời, hắn nghe lời đoán ý năng lực tự xưng thiên hạ thứ hai, liền không ai dám nói đệ nhất.
Mộc Uyển Thanh thậm chí Phong Thanh Dương đều cho rằng trên lưng hắn kiếm gỗ là cái trang sức, Vi Tiểu Bảo nhưng liếc mắt là đã nhìn ra không tầm thường, "Lấy theo tư thế của hắn tựa như là ra trận không sợ thiên lôi giáng xuống, nếu không phải là tên chán sống thì chính là thế ngoại cao nhân, nhìn hắn thần tình trầm ổn, hiển nhiên không phải là kẻ chán sống."
"Vị đại hiệp này vừa nhìn cũng biết là cao thủ trong cao thủ, mấy tên ác tăng này không có chút nào từ bi của phật gia, muốn hại tính mạng của chúng ta, mong rằng đại hiệp cứu giúp..." Vi Tiểu Bảo thấy có người giúp đỡ, thái độ lập tức thay đổi 180 độ.
"Hừ, giới sát là thứ vô bổ bên Thiền tông của các ngươi, Phật gia chúng ta không có nhiều quy củ như vậy." Huyết Đao lão tổ cười hì hì, nhìn chuôi kiếm gỗ trên lưng Tống Thanh Thư, chần chờ một chút rồi hỏi: "Ta hỏi vị tiểu ca này, chuôi kiếm gỗ này của ngươi có thể hại người sao?" Tuy rằng người lấy kiếm gỗ làm vũ khí, hắn chưa từng nghe thấy, có điều bản năng vẫn để cho hắn đối với Tống Thanh Thư cảm thấy có chút tâm lý kiêng kỵ
"Huyết đao của các hạ có thể hại người, vì sao kiếm gỗ của tại hạ lại không thể?" Tống Thanh Thư cười nhạt, trong lòng thì vui thích cái cảm giác ngưu bức này đúng là sảng khoái.
Hiện nay thiên hạ đại loạn, Tây Vực thì có nhiều bang phái, từng nơi tự tìm kiếm minh chủ để dựa vào. Đại đa số đều hướng về thực lực mạnh nhất là Mông Cổ, có điều là phải lựa chọn trong từng Vương gia, có người nương nhờ vào kinh Tây Vực Nhữ Dương Vương Sát Hãn, có người đầu nhập vào Hốt Tất Liệt danh tiếng, riêng Huyết Đao lão tổ thì cho rằng Thiết Mộc Chân rất thương yêu thất hoàng tôn A Lý Bất Ca, vị trí ngày sau của Hốt Tất Liệt nhất định sẽ truyền lại cho hắn, cho nên liền suất lĩnh Huyết đao môn nương nhờ vào A Lý Bất Ca.
Bây giờ A Lý Bất Ca lưu thủ Mông Cổ đại thảo nguyên, cùng Mãn Thanh giằng co không xong. Lần này bọn họ thăm dò Khang Hi biết hắn phái tâm phúc Vi Tiểu Bảo đi sứ phía nam nước Tống, trao đổi công việc kết minh.
A Lý Bất Ca lo lắng Mãn Thanh cùng nước Tống sau khi kết minh không có nỗi lo về sau, chính mình tình cảnh sẽ càng gian nan. Biết được điểm ấy huyết đao lão tổ xung phong nhận việc, suất lĩnh chúng đệ tử xuôi nam, dự định ở Đại Tống cảnh nội đem Vi Tiểu Bảo chặn giết, cứ như vậy Mãn Thanh cùng nước Tống không chỉ kết minh không thành, thậm chí còn có thể bởi vì cái chết của Vi Tiểu Bảo phát động một trận đại chiến.
Tuy rằng trực giác nói cho Huyết Đao lão tổ Tống Thanh Thư không đơn giản, thế nhưng thời gian cấp bách, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, trước khi binh lính nước Tống hành động, đem Vi Tiểu Bảo đánh giết. Liền để đệ tử đánh trận đầu, thăm dò thực hư Tống Thanh Thư.