Làm nô tỳ chỉ là Ngô Tam Quế nói lời khách khí, chẳng qua hắn phải giữ thể diện cho mình, nếu nói thẳng là dâng tặng nữ nhi của mình cho Khang Hi, nếu truyện mà truyền ra ngoài e rằng sẽ bị người khắp thiên hạ cười nhạo.
"A kha?" Nghĩ đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Tống Thanh Thư lại không nỡ để nàng bị đưa vào trong hậu cung, nhưng sau khi suy nghĩ thiệt hơn, hắn đã nhìn thấy quan hệ lợi hại trong đó, liền gật đầu đáp: “Như vậy cũng tốt, Vương gia quả nhiên rất có bãn lĩnh, chỉ cần vài câu là đã trừ khử được họa lớn tiềm ẩn từ bên trong.”
Khuôn mặt căng thẳng của Ngô Tam Quế giãn ra mỉm cười: “Mong rằng khi Tống đại nhân về kinh, ở trước mặt hoàng thượng nói giúp phụ tử bản vương vài câu tốt đẹp.”
Nói xong lão liền đưa qua một hộp gấm tinh xảo, Tống Thanh Thư liền so sánh với lần đút lót trước thì hộp gấm này lại càng có vẻ quý giá hơn. “Vương gia trung thành tuyệt đối, hạ quan tất nhiên biết, khi trở lại kinh thành đương nhiên sẽ bẩm tấu với Hoàng thượng tất cả ngọn nguồn, kẻ cầm đầu chính là thế tử Phúc Khang An kia.”
Tống Thanh Thư cũng không từ chối Ngô Tam Quế đút lót, vừa có thể làm cho đối phương an tâm, chính mình cũng có thể kiếm ít tiền, cớ sao mà không làm? Về phần lúc về nói chuyện như thế nào với Khang Hi, đó là chuyện của mình, Ngô Tam Quế khi đó còn có cơ hội cắn hắn sao?
"Vậy làm phiền Tống đại nhân." Thấy Tống Thanh Thư nhận lấy hộp gấm, Ngô Tam Quế rốt cục yên lòng, đang muốn thở một hơi dài nhẹ nhõm thì bên ngoài một người thị vệ đột nhiên hoang mang hoảng loạn chạy vào.
"Vương gia, không tốt, quận chúa nàng rời nhà trốn đi rồi."
Ngô Tam Quế sợ hãi cả kinh, mới vừa nói phải đem A Kha đưa đến hoàng cung, nàng liền đi, chẳng phải là hỏng đại sự rồi.
Thấy Ngô Tam Quế nóng lòng muốn giải thích, Tống Thanh Thư nói rằng: "Vương gia đi xử lý quận chúa sự tình đi, hạ quan ở chỗ này chờ Vương gia trở về."
Tống Thanh Thư đã mở miệng trước, lão không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: "Tống đại nhân ở đây chờ đợi chốc lát, tiểu Vương đi một lát sẽ trở lại." Nói xong cũng vội vội vàng vàng hướng phía ngoài chạy đi.
Khi Ngô Tam Quế biến mất ở cửa, Tống Thanh Thư thu hồi nụ cười trên mặt, xoay người cẩn thận lục lọi bên trong trong thư phòng.
Tìm hết ngóc ngách, vẫn không thu hoạch được gì, Tống Thanh Thư vẫn không hết hi vọng liền lật tấm da bạch hổ lên, phía dưới sàn nhà cũng không có gì đặc biệt, chợt nghe được tiếng bước chân Ngô Tam Quế trở về, Tống Thanh Thư đành bỏ ý nghĩ lục lọi tìm kiếm Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
"Thực sự là thật không tiện, để Tống đại nhân phải đợi lâu.” Ngô Tam Quế vừa vào cửa liền lên tiếng.
“Vương gia đừng khách sáo, đã tìm được quận chúa chưa?” Tống Thanh Thư hỏi.
“Tuy rằng không tìm được, có điều bản vương đã tra ra nàng hiện tại ở nơi nào, chỉ là…”.
"Chẳng lẽ Vương gia có cái gì bí mật khó nói? Nếu cần hạ quan giúp đỡ, Vương gia cứ mở miệng lên tiếng."
"Lần này chắc phải nhờ đến Tống đại nhân ra tay." Ngô Tam Quế cười khổ nói: “Nơi A Kha đang ở, bản vương không tiện đi, thủ hạ lại càng không thể đi...."
"Bên trong Sơn Hải quan mà còn có một nơi kỳ lạ đến thế sao?” Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn Ngô Tam Quế một chút.
Ngô Tam Quế không thể làm gì khác hơn là giải thích: "Mẫu thân của A Kha thân phận có chút đặc thù, sau khi sinh ra A Kha không lâu, liền mang đến Tam thánh am bên ngoài thành để tu hành, bản vương cũng bị việc này làm cho ảnh hưởng, đã nhiều năm nay không gặp lại được phu nhân, hiện tại A Kha nghe được tin tức là phải đi đến kinh thành, nàng liền chạy đến Tam thánh am tìm mẫu thân của nàng.”
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động: "Vương gia nói tới chẳng lẽ đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Trần Viên Viên? Vương gia năm đó oai hùng, xông pha chém giết vì hồng nhan, hạ quan rất là kính nể.”
Ngô Tam Quế trên mặt thoáng qua vẻ không vui nói: “Tống đại nhân không cần châm chọc. Năm đó dẫn Thanh binh nhập quan là việc mà bình sinh ta cảm thấy vô cùng nuối tiếc.”
"Vương gia hiểu lầm, hạ quan chỉ là lời nói chân tâm thực lòng." Tống Thanh Thư biểu hiện nghiêm túc: "Thế nhân có thể trách cứ Vương gia vì một nữ nhân mà phản bội giang sơn người Hán, lại không ai chỉ trích Lý Tự Thành tầm nhìn hạn hẹp, một đám loạn quân chỉ biết phá hoại đánh cướp. Nếu như Lý Tự Thành có thể quản được thủ hạ, đối xử tử tế với người nhà Vương gia, thì Vương gia cần gì phải bị bức bách đầu hàng Đại Thanh, kết quả là bị người Hán mắng là Hán gian? Dưới cái nhìn của hạ quan, Vương gia là một người có tình cảm chân thành, gánh vác thiên hạ bêu danh, đây mới thực sự là hảo nam nhi."
Hắn nói làm cho tâm trạng Ngô Tam Quế thay đổi không ngừng, vẻ mặt giống phẫn nộ, giống hoảng hốt, lại giống vui mừng, cuối cùng lão cũng tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Tống đại nhân, bây giờ chúng ta đều là thần tử Đại Thanh, có mấy lời kính xin hãy nói cho cẩn thận.”
"Mặc kệ trong lòng Vương gia nghĩ như thế nào, những câu vừa nói đó là tâm huyết của hạ quan.” Tống Thanh Thư chắp tay. “Còn việc kia thì cứ để hạ quan đến Tam Thánh Am đón quận chúa về.”
"Được, làm phiền Tống đại nhân, nếu gặp mẹ con bọn họ cứ nói rõ hết tâm ý của bản vương." Ngô Tam Quế nói rằng.
Từ Bình Tây Vương phủ đi ra, Tống Thanh Thư giục ngựa hướng về ba thánh am chạy đi, một đường đi tới, chỉ cảm thấy hoang vu cực kỳ, hơi nhíu nhíu mày, âm thầm hoảng sợ: "Chẳng lẽ là Ngô Tam Quế quỷ kế, phái người mai phục tại trên đường chuẩn bị ám hại ta?" Lập tức chậm lại tốc độ, cảnh giác đánh giá bốn phía.
Rời khỏi Bình Tây Vương phủ, Tống Thanh Thư giục ngựa hướng về phía Tam Thánh Am, một đường đi tới, khắp nơi hoang vu cực kỳ, hắn nhíu mày, âm thầm lo lắng: "Chẳng lẽ đây là quỷ kế của Ngô Tam Quế, phái người mai phục trên đường để ám hại ta?"
Nên tốc độ chậm lại, thận trọng quan sát chung quanh.
Mãi cho đến khi đến một cái am, có tấm bảng viết "Tam thánh am", không thấy động tĩnh gì, Tống Thanh Thư mới thở phào nhẹ nhõm đẩy cửa đi vào, bên trong khắp nơi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, bên trong sân nhà trồng vài khóm hoa sơn trà, một cây tử kinh, ở giữa điện có tượng Quan Thế Âm, bảo tượng trang nghiêm có dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Chợt nghe cách đó không xa có tiếng bước chân nhẹ nhàng, đi tới là một mỹ nhân trung niên đến gần rồi hành lễ với Tống Thanh Thư, nói: “Người xuất gia yên tĩnh, tham kiến Tống đại nhân.” Ngữ điệu mềm nhẹ, nói khẩu âm Tô Châu.
Nữ nhân này tầm bốn mươi tuổi, trên người mặc bộ đạo bào màu vàng nhạt, đôi lông mày thành thoát như tranh vẽ, thanh lệ vô cùng, đôi mắt phượng thâm thúy lập loè thần bí; thân thể yêu kiều uyển chuyển mềm mại vô song, như có khí tức mộng ảo tại vờn quanh lưu chuyển, đạo bào rộng thùng thình bị gió núi thổi bạt nên làn vải dính sát trên người, phát họa ra toàn bộ đường cong mỹ hảo, mái tóc xinh đẹp cũng theo gió phiêu lãng vô cùng phong tình, vẫn còn mái tóc dài không có cạo, chỉ là mặc thân đạo bào mà lại có thể hấp dẫn khêu gợi như vậy.
Tống Thiên Thư đôi mắt tập trung nhìn khắp người đạo cô, mặt mày thanh tú ôn nhu, sáng tỏ rực rỡ như ánh trăng vàng, trước ngực một đôi ngọc nữ phong đầy đặn chống đẩy cao ngất, theo hơi thở của đạo cô nhẹ nhàng rung động, đôi bầu vú không có chút nào dấu hiệu rủ xuống, mà lại vễnh cao càng giống như bầu sữa đầy sức sống thanh xuân của một cô nương trẻ tuổi, tản mát xuyên suốt ra vô hạn mị lực nữ nhân thành thục làm kích thích mãnh liệt Tống Thiên Thư.
Hắn vốn tưởng rằng A Kha kia đã là nghiêng nước nghiêng thành, không nghĩ tới cùng nữ nhân này so ra thì vẫn thua kém vài ba phần, A Kha đang đứng ở bên người đạo cô, nắm chặt tay vênh mặt cong môi nhìn về phía Tống Thanh Thư, hắn sững sờ thấy dung mạo hai người tương tự đều là tuyệt sắc giai nhân đứng chung hoà lẫn với nhau, càng giống là tỷ muội hơn là mẫu tử.