Chương 127: Hồng nhan họa thủy

Tống Thanh Thư cuối cùng từ bỏ cái ý nghĩ giết Vi Tiểu Bảo, trong trực giác của hắn lúc ẩn lúc hiện cho hắn biết nếu Vi Tiểu Bảo chết ở tại Sơn Hải quan, thì cũng không là kết cục tốt nhất, chí ít đối với hắn chẳng có có lợi ích gì nhiều.

Sau khi Tống Thanh Thư đã ngầm đồng ý để cho Vi Tiểu Bảo quan hệ với Kiến Ninh công chúa, đương nhiên trong đội ngũ những người còn lại đâu có ai mà Vi Tiểu Bảo để vào trong mắt.

Kiến Ninh công chúa sau lần đó hưởng thụ được khoái lạc thì đâm ra nghiện, nên sau này vào mỗi buổi tối đều âm thầm gọi Vi Tiểu Bảo tới phòng để giao hoan. Vi Tiểu Bảo lúc đầu còn sợ Tống Thanh Thư giễu cợt, nhưng nam tử đối với chuyện ân ái vốn là khó có thể nhịn được, một công chúa kiều mị muôn dạng cứ quấn lấy cầm lấy côn thịt của gã nhét vào thân thể của nàng, làm sao gã bỏ không để ý đến được?

Cứ cho là chính nhân quân tử, cũng chưa chắc định thần gìn giữ được khi gặp tình huống như vậy, huống hồ Vi Tiểu Bảo xưa nay đã không biết luân thường lễ pháp là cái gì.

Mấy ngày đầu Vi Tiểu Bảo còn lén lén lút lút, đến lúc sau thì xem như đêm nào cũng ở lại trong phòng công chúa cả đêm, ban ngày thì là tứ hôn sứ, buổi tối làm phò mã gia.

Chúng cung nữ, thái giám vừa sợ hãi công chúa, lại được Vi Tiểu Bảo ban thưởng tiền bạc rất nhiều, hơn nữa Đại tướng quân hộ tống Tống Thanh Thư cũng không có lên tiếng, còn ai dám xì xào nói nửa câu?

Khoảng thời gian này Tống Thanh Thư cũng không có hứng thú phản ứng chuyện loạn của đôi nam nữ kia, trái lại hắn đang vì chuyện Hạ Thanh Thanh và Lý Nguyên Chỉ không biết kết cuộc ra sao mà phát sầu.

Hắn ở tại triều đình Mãn Thanh chỉ là kế tạm thời, vốn chờ bố cục sắp xếp đâu ra đó thì mới tiến hành, kết quả bỗng nhiên hai nàng kia mất tích, thiếu hụt hết hai mối then chốt.

Tống Thanh Thư nhìn phía chân trời ở xa, sắc mặt có chút buồn sầu.

Viên Thừa Chí bị Đông Phương Bất Bại đánh chết, Tống Thanh Thư tuy rằng ở trước mặt Hạ Thanh Thanh biểu đạt tiếc nuối, nhưng trong nội tâm của hắn lại là đại hỉ.

Chỉ cần Hạ Thanh Thanh chấp nhận hắn, Tống Thanh Thư hoàn toàn nắm chắc có thể thu phục được Kim Xà doanh. Chỉ tiếc là bây giờ Hạ Thanh Thanh đi đâu mất để mọi suy tính của hắn đều hóa thành bọt nước.

Vì lẽ đó mà khi Tống Thanh Thư khi biết được là Lạc Băng từ bên trong lung lạc Hạ Thanh Thanh, mới phẫn nộ như vậy, trong cơn tức giận đã cưỡng hiếp nàng để xả cơn giận, nhưng nghĩ lại thì cũng hơi có lỗi với nàng, dù gì thì tiềm thức của hắn vẫn là một người văn minh.

Tống Thanh Thư biết rõ từ sự kiện Đồ Sư đại hội qua đi, danh tiếng của hắn ở trong võ lâm chỉ có thể nói là tàn tạ không thể tả, vì lẽ đó mới nương nhờ vào triều đình Mãn Thanh. Hắn dự định ở trong triều đình từ từ xây dựng lên thế thực của riêng mình lại uy chấn thiên hạ giống Ngao Bái trước kia.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì, bởi vì Viên Thừa Chí vừa chết Kim Xà doanh như rắn mất đầu, hắn liền có khả năng lên đứng đầu. Đương nhiên Kim Xà doanh các thế lực bên trong đấu đá cũng vô cùng tàn khốc, Tống Thanh Thư biết dù có tán đổ Hạ Thanh Thanh cũng không đồng nghĩa là thu phục được Kim Xà doanh, vì hiện tại danh tiếng của hắn quá xấu cộng thêm thân phận góa phụ của Hạ Thanh Thanh, nếu để cho mọi người ở Kim Xà doanh biết được quan hệ của hai người, e rằng danh tiếng của Hạ Thanh Thanh cũng bị liên lụy.

Tống Thanh Thư cũng không mong muốn như vậy, vì lẽ đó hắn không còn vội vàng sự tình cùng Hạ Thanh Thanh đến Sơn Đông đi chỉnh hợp Kim Xà doanh, mà là chờ Kim Xà doanh mọi người tới cầu hắn làm chủ.

Nếu là Tống Thanh Thư đem cái ý niệm này nói cho những người khác nghe, e sợ mười người có mười cái đều sẽ cảm thấy hắn điên rồi. Nhưng Tống Thanh Thư trong lòng mình nhưng rõ rõ ràng ràng, trên thế giới không có chuyện không thể nào.

Nhưng muốn như vậy nhất định hắn phải ở trong triều đình có đủ thực lực, ít nhất phải có thể làm được quan to một phương, trong tay cầm binh mã, như vậy mới có cơ hội đối mặt Kim Xà doanh, mới có cơ hội đánh cho Kim Xà doanh kêu đau.

Làm cho mọi người Kim Xà doanh cảm thấy e sợ hắn từ trong đáy lòng, biết trên chiến trường không có cách nào chiến thắng hắn. Dĩ nhiên sẽ có một hai người thông minh, sẽ ý thức được Tống Thanh Thư thân phận là Hán gian. Coi như không có người thông minh như vậy cũng không sao, hắn sẽ lặng lẽ xắp xếp người như vậy.

Những tổ chức phản Thanh phục Minh đều có cái bệnh chung, đó là họ thường đối với người Hán làm quan trong triều Thanh ôm ảo tưởng, hy vọng bọn họ thân là người Hán, nên dễ dàng tiếp nhận lý niệm gia nhập tổ chức phản Thanh phục Minh của mình. Nhưng đáng tiếc tất cả đều không như mong muốn, cuối cùng đều phải trả giá bằng máu.

Những tổ chức này không hiểu vì sao lại như vậy, Tống Thanh Thư nhưng là rõ ràng. Người Hán làm quan trong triều đình mãn Thanh thường không được trọng dụng như người Bát Kỳ, muốn được thăng quan thường phải trả giá rất nhiều. Làm việc gì đều phải cẩn thận chặt chẽ, đặc biệt dính dáng tới phản Thanh phục Minh, nếu nói một người Mãn thì không có ai đi hoài nghi lòng trung thành của hắn, nhưng nếu là một người Hán, hắn nếu không lập tức tỏ rõ thái độ kiên quyết nhẹ thì mất chức quan, nặng thì có thể bị khám nhà diệc tộc. Mà có cái gì so sánh với máu tươi của những thành phần phản Thanh phục Minh kia hữu hiệu hơn đây?

Tống Thanh Thư nhưng cùng những người Hán theo đuổi quan to lộc hậu kia ở triều đình Mãn Thanh làm quan chất không giống, hắn theo đuổi chính là vạn dặm giang sơn, Mãn Thanh triều đình không có cách nào cho hắn, bởi vậy hắn không có cần thiết giống như bọn họ đối với triều đình trung thành tuyệt đối.

Mãi đến khi đoàn tùy tùng đi đến cảnh nội Sơn Hải quan, hắn vẫn chưa nghĩ ra được diệu kế gì mới. Nhìn phía xa mơ hồ có thể thấy được tường thành nguy nga, Tống Thanh Thư trong lòng thở dài: "Bây giờ chỉ đi được bước nào thì tính tới bước đó, xem thử có xuất hiện chuyển biến gì mới không.”

Chợt nghĩ đến một chuyện, Tống Thanh Thư liền phái người gọi Vi Tiểu Bảo đến, nhìn bước chân của Vi Tiểu Bảo có vẻ nặng nề, hắn ra bộ hiểu ý mỉm cười: "Vi huynh đệ cũng nên hạn chế bớt lại để còn bảo trọng thân thể a."

Vi Tiểu Bảo hiếm thấy mặt đỏ lên, mở miệng nói rằng: "Để Tống đại ca chê cười rồi." Nhưng trong lòng gã lại thầm nghĩ, Kiến Ninh công chúa lại quá cuồng hoan, đếm nào cũng bắt gã leo lên cỡi trên người hai, ba lần… Trong khoảng thời gian này thân thể gã sắp bị cái âm đạo của nàng hút khô rồi.”

"Lần này gọi Vi huynh đệ đến gặp mặt cũng không phải là ta muốn quản việc không đâu. Chỉ là bây giờ đã đến trên địa bàn của Ngô Tam Quế, nếu Vi huynh đệ cứ tùy ý ra vào phòng công phòng như vậy, nếu rơi vào tai mắt của Ngô Tam Quế, chuyến đi này của chúng ta e rằng họa phúc khó liệu."

Tống Thanh Thư lo lắng Vi Tiểu Bảo sắc mê tâm khiếu, không biết hạn chế thu liễm lại, nếu sự tình bại lộ, đừng nói Vi Tiểu Bảo, chính hắn là Đại tướng quân hộ tống cũng khó mà thoát chết tội.

"Đa tạ Tống đại ca nhắc nhở." Vi Tiểu Bảo trong lòng cũng đang căng thẳng, mấy ngày này cùng Kiến Ninh công chúa như keo như sơn không rời, thật là gã có chút không nỡ, có điều lý trí của Vi Tiểu Bảo vẫn còn tồn tại, rõ ràng cái mạng nhỏ của gã mới là quan trọng nhất.

"Kiến Ninh công chúa đã được hoàng thượng ban cho Ngô Ứng Hùng, nàng nhất định là Vương phi đời kế tiếp, Vi huynh đệ tùy tiện vui đùa là được, còn nếu như xử trí theo cảm tính, phá hoại kế hoạch hoàng thượng, e rằng…..." Tống Thanh Thư cũng không nói xong, nhưng ý vị đã rất rõ ràng.

"Tùy tiện vui đùa một chút là được?" Vi Tiểu Bảo nghe qua cảm thấy rất khâm phục, ở trong miệng Tống Thanh Thư, một công chúa cành vàng lá ngọc, phảng phất như đã biến thành một cung nữ bình thường, cũng không đúng. Kiến Ninh công chúa vốn là một nghiệt chủng, bây giờ nếu nói đến địa vị thì ngay với một cung nữ cũng không bằng.

"Còn có một việc nữa." Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút: "Chuyện của Kiến Ninh công chúa thì Vi huynh đệ cố xử lý tốt, chứ nếu để nàng nói lung tung thì rất nguy đấy."

"Tống đại ca yên tâm đi, ta có biện pháp thuyết phục nàng." Vi Tiểu Bảo ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng gã đang buồn phiền không ngớt, những ngày gần đây Kiến Ninh công chúa đã nhiều lần ám chỉ hắn, hãy tìm biện pháp để cho thế tử Ngô Ứng Hùng biến thành Ngô Tử Hùng, có điều chuyện này can hệ quá trọng đại, gã nào dám đáp ứng, không thể làm gì khác hơn là trả lời qua loa, vừa trầm tư suy nghĩ tìm kế sách nào để vẹn toàn đôi bên.

Đối với tính tình Kiến Ninh, Tống Thanh Thư đúng là hiểu khá rõ, hắn cũng không biết là khó mà dễ dàng bắt nàng đi vào khuôn phép, có điều Vi Tiểu Bảo nếu nói như vậy, hắn cũng không tiện hỏi lại. Nhớ tới Vi Tiểu Bảo thường có bản lĩnh gặp dữ hóa lành, cho nên hắn cũng có mấy phần tin tưởng là gã thật có biện pháp.

Trong lòng lại thấy có chút đáng thương cho Ngô Ứng Hùng, liên tiếp mấy ngày nay Vi Tiểu Bảo cùng Kiến Ninh giao hoan bất kể giờ giấc, lấy gì mà bảo đảm nàng chưa có mang thai, Ngô Ứng Hùng có vị hôn thê động phòng trước, cho hắn đeo đại đại nón xanh đỉnh đầu còn không nói, còn rất có thể để cho Ngô Ứng Hùng nuôi con thay cho Vi Tiểu Bảo nữa.

" Bẩm báo hai vị đại nhân, chúng ta vừa bắt được một tên do thám liên tục nhòm ngó theo dõi đoàn xe, bộ dạng rất khả nghi, có điều…có điều..." Tống Thanh Thư đang suy nghĩ xuất thần, bất chợt một tên thị vệ chạy tới đánh gãy.

"Ngươi cà lăm sao? Tuy nhiên làm sao?" Vi Tiểu Bảo trong lòng đang có chút phiền muộn, xem thị vệ ấp úng dáng vẻ, há mồm liền mắng.

Thị vệ gương mặt trướng đến đỏ chót, liền vội vàng nói: "Chỉ có điều hắn tự xưng là Thế tử Ngô Anh Hùng của Bình Tây Vương, đệ đệ của Thế tử Ngô Ứng Hùng."

"Bình Tây Vương không phải chỉ có một đứa con trai sao?" Tống Thanh Thư ánh mắt có chút mờ mịt, không xác định nhìn Vi Tiểu Bảo một chút.

"Ngô Tam Quế cái kia lão con rùa kia làm gì có phúc khí mà có hai thằng con trai, khẳng định là giả, cứ đánh một trận, rồi ném ra ven đường cho ta." Vi Tiểu Bảo không nhịn được phất phất tay.

"Rõ!"

Nhìn thị vệ đang muốn lui ra ngoài, Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, vội vã kêu hắn lại.

"Chậm đã, ngươi đem người kia dẫn tới đây ta xem thử."

Vi Tiểu Bảo không có hào hứng tham gia chuyện này, liền vội vàng nói: “Tống đại ca tiểu đệ đi trước, công chúa hai ngày nay cáu kỉnh, tiểu đệ đến cố gắng dỗ dành cho nàng."

Tống Thanh Thư gật đầu, Vi Tiểu Bảo rời đi không bao lâu, thì bọn thị vệ liền đem người bị bắt giữ mang đến.

“Thả ta ra! Có tin là đến Sơn Hải quan, ta nói phụ than ta đem tất cả bọn ngươi kéo ra ngoài chặt đầu không?” Người này vừa giãy dụa vừa nổi giận nói.

Nghe được tiếng đối phương thanh giòn, lại nhìn thấy môi hồng răng trắng, Tống Thanh Thư sững sờ: "Người này sao lại có dáng dấp của một cô nương? Lẽ nào là nữ cải nam trang?"

Đôi mắt nhìn về bộ ngực đối phương nhưng bình thường cũng không có nổi cao sóng dậy, hắn ngẩng đầu muốn nhìn nhìn vào trong cổ áo, nhưng đối phương mặc một bộ cao trường bào, nơi cổ thì ôm lấy vừa vặn chặt chẽ.

"Ngươi nói ngươi là Ngô Anh Hùng, nhi tử của Bình Tây Vương?" Tống Thanh Thư phất tay một cái, ra hiệu thị vệ thả ra nàng.

"Hừ… chính là ta." Đối phương vừa mới thoát vây, phản ứng đầu tiên là vỗ phủi bụi trên người, cực kỳ yêu khiết.

"Theo ta được biết, Bình Tây Vương cũng chỉ có một nhi tử, vậy ngươi là…." Tống Thanh Thư cũng không ngại phối hợp diễn trò với đối phương.

"Hừ, vậy là do các ngươi kém kiến thức." Người kia lạnh rên một tiếng, có điều trong lòng cũng rõ ràng Tống Thanh Thư không thể liền như vậy liền tin tưởng chính mình, vội vã giải thích: "Nói cho ngươi biết cũng không quan hệ gì, ta là con riêng ngoại hôn, đương nhiên là rất ít người biết."

Tống Thanh Thư trong lòng đúng là đã tin mấy phần, ở trên đời này, Ngô Tam Quế lúc trước dẫn Thanh binh nhập quan, giúp cho dị tộc chiếm cứ giang sơn người Hán, sau đó lại tự tay ghìm chết Quế vương... hy vọng cuối cùng của Tiền Minh, Ngô Tam Quế ở cõi đời này danh tiếng như vậy, e rằng không mấy ai dám vô duyên vô cớ nhận làm nhi tử của Ngô Tam Quế.

“Được rồi, cứ coi như ngươi là nhi tử của Bình Tây Vương, vậy sao ngươi không ở trong vương phủ, lại chạy tới đây dò xét đội ngũ của chúng ta, tột cùng là có ý gì?” Tống Thanh Thư nghi hoặc hỏi.

"Người đâu, dâng trà!" Ngô Anh Hùng nghênh ngang ngồi vào cái ghế bên cạnh, vênh mặt hất hàm cất giọng nói sai khiến, làm cho bọn thị vệ sửng sốt.

"Các ngươi cứ đi xuống trước chuẩn bị ngày mai đi, người này cứ để ta xử lý." Tống Thanh Thư vẫy tay, bây giờ đội hình đang hạ trại ở ngoài Sơn Hải quan, chờ ngày hôm sau Ngô Tam Quế ra khỏi thành nghênh tiếp.

Bọn thị vệ biết Tống Thanh Thư võ công cao cường, hơn nữa mới vừa rồi cùng cái này cái gọi là vương tử giao thủ, biết ngô anh hùng võ công qua quýt bình thường vô cùng, liền dồn dập xin cáo lui.

"Được rồi, thấy ngươi cũng không quá đáng ghét, ta sẽ nói cho ngươi biết, được hoàng thượng tứ hôn, đại ca ta tuy rằng cao hứng, nhưng hắn chưa từng thấy qua công chúa, khó tránh khỏi có chút lo được mất. Ta làm đệ đệ, hiểu rõ tâm ý của hắn, liền chạy đến đây thay thế hắn để tìm hiểu." Ngô Anh Hùng giọng nói như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, nói liền một tràng.

“Nhưng nếu công chúa tướng mạo xấu xí, các ngươi có muốn cự hôn cũng không được.” Tống Thanh Thư ngữ khí phát lạnh, tư thái này là phải biểu lộ ra, phải giữ gìn bộ mặt của triều đình, nếu không nhỡ chuyện này truyền lại trong tai Khang Hi, tóm lại là không tốt.

Ngô Anh Hùng sững sờ, liền vội vàng nói: "Kỳ thực… kỳ thực… chỉ là ta muốn lén lút nhìn dáng dấp tẩu tử mà thôi."

"Một mình ngươi làm đệ đệ, chạy tới xem thê tử chưa xuất giá của ca ca, nào có đạo lý như vậy?" Tống Thanh Thư vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn: "Chẳng lẽ ngươi đối với tẩu tử của mình có cái ý nghĩ gì không an phận?"

"Ngươi!" Ngô Anh Hùng bị Tống Thanh Thư một phen dùng lời lẽ đã kích nên lúng túng, bất quá hắn nói rất là hợp tình hợp lý, trong lúc nhất thời Ngô Anh Hùng cũng không biết làm sao biện giải.

Do dự một lúc, thấy trong lều không có người nào khác, Ngô Anh Hùng cắn răng, đứng lên đem cái mũ chụp trên đầu lấy xuống, lộ ra một mái tóc nhu thuận dài như thác nước: "Ngươi bây giờ có còn cảm thấy ta sẽ đối với tẩu tử có cái gì ý đồ không an phận không?"

Tống Thanh Thư trong lòng mừng thầm, ngoài miệng nhưng làm bộ giật mình nói: "Ngươi... Ngươi là nữ?"

"Hừ!" Đối phương kiều rên một tiếng, khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn: " Không ngờ có chút nhãn lực cũng đều không có, còn làm cái gì mà là hộ tống Đại tướng quân."

Tống Thanh Thư bây giờ mới quan sát tỉ mỉ dung mạo nàng, bình thường đã là mi mục như họa, giờ lại lộ ra mái tóc đen nhánh, càng thêm nổi bật lên dung nhan tuyệt thế…

" Này, ngươi thấy ta như thế này thì choáng váng sao?" Thiếu nữ từ nhỏ đến lớn, đã sớm thành thói quen khi thấy ánh mắt của nam nhân nhìn mình đắm đuối như thế, lộ ra vẻ khinh bỉ nói.

Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, cô nương trước mắt tuy rằng thân mang nam trang, nhưng vẫn cứ có thể nhìn ra dáng người thướt tha, bờ eo thon nhỏ, mỹ lệ xuất trần… Chỉ tiếc là trên người mang theo khí chất vênh váo hung hăng.

"Khuôn mặt đẹp vóc người cũng đẹp, chỉ tiếc là khí chất hơi kém." Tống Thanh Thư trong lòng âm thầm làm đánh giá, ngoài miệng nở nụ cười: "Không nghĩ tới các hạ lại là vị cô nương, chỉ là không biết vừa nãy cô nương nói mình là Bình Tây Vương nhị vương tử, vậy bây giờ ngươi lại là thân phận gì?"

" Ngươi thật khờ hay là giả ngốc? Ta nói rồi Bình Tây Vương là phụ thân của ta, ta đương nhiên chính là quận chúa." Thiếu nữ tuy rằng ngôn ngữ khá là không khách khí, thế nhưng âm thanh thực sự là êm tai, Tống Thanh Thư cũng không để ý.

"Quận chúa?" Tống Thanh Thư ở trong đầu suy tư một hồi, tự lẩm bẩm: "Ta liền nhớ tới có A Kha là nhi nữ của Ngô Tam Quế, chẳng lẽ lại còn có nữ nhi khác?”

Thiếu nữ kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn: "Làm sao ngươi biết tên của ta?"

Tống Thanh Thư chấn động, nghĩ thầm đúng rồi, thế giới này A Cửu công chúa không biến thành Cửu Nạn sư thái, tự nhiên là không có đến Bình Tây Vương phủ bắt đi A Kha khi vẫn còn nằm ở trong tã lót, như vậy thì A Kha từ nhỏ đã là ở vương phủ lớn lên, chẳng trách nàng có một bộ tính tình vênh váo hung hăng.

A Kha đã trổ mã xinh đẹp đến mức họa quốc ương dân như vậy, trong khi truyền thuyết rằng nàng chỉ di truyền từ mẫu thân Trần Viên Viên có bảy phần khuôn mặt đẹp, vậy còn Trần viên Viên hẳn là có một dung nhan tuyệt thế? Bỗng nhiên vừa nghĩ đến mẫu tử Trần Viên Viên và A Kha, cả người Tống Thanh Thư dục hỏa như sôi trào lên.