"Ta cho dù hóa thành quỷ cũng không tha cho ngươi.” Văn Thái Lai khóe miệng chảy ra một vệt máu, chính là do tức giận công tâm dẫn động lại thương thế trong người.
Tống Thanh Thư cười ha ha một trận rồi xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi Thiên Lao, Tống Thanh Thư tìm Đa Long thương nghị một hồi, để hắn kéo dài thời gian giao ban của thị vệ tuần tra.
Đa Long do dự một chút: "Tống huynh đệ, đến thời điểm ngươi cố gắng đừng làm hại tính mạng những thị vệ kia, những người đó đều là người có gia đình."
"Yên tâm đi, huynh đệ ta tuy rằng không thể nói là lòng dạ từ bi, nhưng cũng không xấu xa độc ác vô duyên vô cớ hại tính mạng người vô tội.” Tống Thanh Thư nhìn Đa Long một chút rồi nói.
Đêm xuống, Tống Thanh Thư mặc bộ y phục dạ hành do Đa Long đưa cho, không một tiếng động lặng lẽ điểm huyệt hai tên thị vệ canh cửa vào Thiên Lao vọt vào bên trong.
Mấy người Hồng Hoa hội lúc ban ngày được Tống Thanh Thư ám chỉ, nên đã nghỉ ngơi dưỡng sức, luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, đột nhiên thấy trước mắt lóe lên, mấy tên thị vệ canh gác bên ngoài đều đột nhiên thi nhau ngã xuống đất, lúc thấy rõ người tới chính là Tống Thanh Thư thì tất cả đều ngơ ngác…
“Thời gian cấp bách, mau thay đổi y phục rồi đi theo ta.” Tống Thanh Thư tìm trên người tên thị vệ một phen, lấy chìa khóa ra ném vào phòng từng người, rồi tiện tay lấy y phục thị vệ ném tới cửa.
Lúc mấy người đang vội vàng thay quần áo, Tống Thanh Thư lặng lẽ đi tới chỗ Dư Ngư Đồng hạ thấp giọng hỏi: “Suy nghĩ thế nào rồi? Đây là cơ hội cuối cùng bỏ qua sẽ không còn có cơ hội dễ dàng để có được người mình yêu nữa đâu.”
Dư Ngư Đồng không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần nhiều lời, nể tình ngươi cứu giúp, ta sẽ không nói lại chuyện này cho mấy vị đương gia còn lại, các hạ tự lo liệu lấy.”
Tống Thanh Thư khá là tiếc nuối lắc đầu, trong lòng suy nghĩ: “Không có Dư Ngư Đồng làm người chết thay, ta giết Văn Thái Lai không tránh được người khác hoài nghi a, thôi thì mặc kệ vậy.”
Tống Thanh Thư nghĩ đến cái mu âm đạo cao cao trên thân thể thành thục quyến rũ của Lạc Băng khá là tiếc nuối, cố cưỡng chế ý nghĩ kích động hạ thủ với Văn Thái Lai trong đầu, trong lòng tự giễu: “Có sức mạnh trong tay, quả nhiên không tránh được nghĩ tới làm việc ác, trước đây chỉ là suy nghĩ trong lòng giờ lại biến thành hành động sao? Ở cái thế giới cường giả vi tôn này, nam nhân khó mà khắc chế dục vọng của mình a, nhưng dù gì thì mình cũng là xuyên việt a…”
"Đa tạ Tống công tử xuất thủ cứu giúp, hiểu lầm trước đây sau khi ra ngoài nhất định sẽ cùng Trần tổng đà chủ giải thích rõ ràng.” Nhìn tên Triệu Bán Sơn mập mạp ra sức kéo vạt áo, miễn cưỡng có thể mặc được bộ y phục thị vệ kia nói, Tống Thanh Thư thậm chí nghĩ đối phương chỉ cần hắt xì liền có thể làm cho y phục rách thành từng mảnh.
"Hừ!" Văn Thái Lai đứng cạnh bên nghe được khinh thường trong lòng, nhưng y có nỗi khổ không thể nói ra, hắn cùng Tống Thanh Thư giao dịch, đương nhiên là không muốn để cho những người khác biết.
"Đi theo ta, đợi lát nữa trấn định một chút, đụng tới tuần tra thị vệ cũng không nên hoảng hốt, Thiên Lao bị cướp, trong chốc lát sẽ không có người phát hiện." Tống Thanh Thư cũng thay đổi y phục thị vệ dẫn đầu đi ra ngoài..
Ba người thất thiểu đi theo phía sau hắn, rốt cục cũng đi tới một chỗ vắng lặng tường ngoài của Tử Cấm thành, Tống Thanh Thư chỉ lên tường trầm giọng nói: “Tống mỗ đưa các vị tới đây, vượt qua này tường cao này thì các ngươi có thể xuất cung.”
“Nhưng ta cũng nhắc nhở, sau khi đi ra ngoài tạm thời tránh xuất hiện một thời gian, tuy rằng ta không biết các ngươi làm sao có thể đánh lừa được để cho Quỳ Hoa lão tổ phải xuất cung, nhưng ít ngày nữa ông ta sẽ trở lại, ngay cả các ngươi cùng với ta một lượt xông lên cũng đều đánh không lại Quỳ Hoa lão tổ.”
Triệu Bán Sơn gật đầu, nhưng lúc nhìn thấy tường thành cao mấy trượng, mặt lộ vẻ vẻ khó khăn: "Chúng ta lúc này trong tay không có công cụ, tường cao như thế không thể nào thoát ra ngoài được."
Tống Thanh Thư nhìn lại bờ tường của Tử Cấm thành thì mới hiểu rõ: “Tử Cấm thành xây cao như thế là phòng bị những giang hồ nhân sĩ lui tới, cho nên mới xây bờ tường kiên cố đến như vậy.”
"Được rồi, ta mang bọn ngươi đi ra ngoài."
Tống Thanh Thư đỡ Triệu Bán Sơn, vận nội lực hướng về trên nhảy một cái, vậy mà nhảy đến một nửa thì sức kiệt do Triệu Bán Sơn quá nặng ký , vội vã dùng mũi chân điểm lên trên tường, dùng bích hổ du tường lật lại phóng tiếp lên.
"Triệu Béo, ngươi nên giảm béo một chút, thật sự coi mình là phật Di Lặc sao." Tống Thanh Thư đem hắn thả xuống xong âm thầm lau một vệt mồ hôi.
"Một thân thịt này đã quen rồi. Không biết lúc trước Tống công tử có nhắc tới người bằng hữu đó là ai vậy?" Triệu Bán Sơn vẫn thắc mắc không biết bằng hữu mà Tống Thanh Thư nói là ai nên hỏi.
"Ngày sau các hạ tự nhiên biết." Tống Thanh Thư cũng không trả lời, thả người nhảy một cái, lại tiến vào trong cung.
"Ngươi hãy đưa thập tứ đệ đi ra ngoài trước đi." Nhìn Tống Thanh Thư vươn tay ra định đỡ lấy mình, Văn Thái Lai lui về sau một bước, nói.
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn hắn, nắm vai Dư Ngư Đồng liền nhảy ra ngoài, so với Triệu Bán Sơn thì trọng lượng của Dư Ngư Đồng quả thực có thể nói là nhẹ như chim yến, Tống Thanh Thư không phí bao nhiêu sức lực cũng đã đưa gã ra ngoài.
"Văn tứ gia, đến đây đi… Tống mỗ tuy rằng không phải là loại quân tử gì, nhưng nếu đã hứa hẹn đưa các ngươi ra ngoài, đương nhiên sẽ tuân thủ lời hứa, ngươi không cần phải lo lắng ta sẽ âm thàm làm hại ngươi.” Tống Thanh Thư thấy Văn Thái Lai rất là đề phòng mình, cũng biết là do vừa rồi mình cũng có hành động quá đáng đối với y.
"Ngày hôm nay nếu ngươi có đưa ta đi ra ngoài, Văn mỗ cũng sẽ không có mang một chút ân tình nào, ngày sau ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp để tìm cách giết ngươi." Văn Thái đến trong đôi mắt tràn ngập cừu hận.
Nhìn thấy Văn Thái Lai vô cùng phẫn nộ, Tống Thanh Thư đột nhiên lại nghĩ đến lúc trước khi nhìn mình thấy Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược, nhìn lại tình cảnh của Văn Thái Lai phảng phất như nhìn thấy bóng hình ngày đó của mình, một thoáng mềm lòng nên nói: "Văn tứ gia cũng có thể mang theo tôn phu nhân cao bay xa chạy đến một nơi mà Tống mỗ không tìm được, như vậy thì tờ giấy kia dù có nằm trong tay của Tống mỗ cũng là một tấm giấy vụn mà thôi."
"Đa tạ các hạ nhắc nhở." Văn Thái cười lạnh nói.
"Không biết vị phu nhân Chu Chỉ Nhược kia của mình hiện tại ở nơi nào? Thân ta ở Mãn Thanh cũng đâu có mai danh ẩn tích, theo tính cách của nàng thì nàng đã sớm đến tìm ta báo thù mới phải chứ.”Tống Thanh Thư đến đỡ Văn Thái Lai phóng lên, trong lòng đột nhiên nhớ đến Chu Chỉ Nhược, cùng cái đêm giao hoan với muôn vàn phong tình.
Bỗng trước ngực truyền đến đau đớn, Tống Thanh Thư phun mạnh một ngụm máu, thân hình bật ngược xuống.
Văn Thái Lai vừa rồi một tay sử dụng đến mười phần công lực Bôn lôi chưởng đánh ngay ngực Tống Thanh Thư, y mượn lực phản chấn nhảy lên trên đỉnh tường, vẫn còn đang muốn từ trên cao đánh bù xuống thêm một chưởng, nhưng lại nhìn thấy cách đó không xa có một đội thị vệ đang chạy tới gần.
Ngay lập tức Văn Thái Lai đến nghĩ đến Lạc Băng chắc đang ở bên ngoài lo lắng chờ tin tức của mình, còn Tống Thanh Thư thì đã bị trúng một chưởng toàn lực của Bôn Lôi chưởng, không chết thì cũng tàn phế, y liền phóng mình chạy đi mất dạng.
Nhìn đối phương bóng người biến mất, Tống Thanh Thư lảo đảo đứng lên, trong lòng thầm hận, cũng biết là Văn Thái Lai có dịp sẽ cùng với mình liều mạng, nào ngờ đối phương vừa ngay tức khắc đã có ý niệm báo thù, ngay vào lúc Tống Thanh Thư đang nghĩ đến Chu Chỉ Nhược bị thất thần, cho nên mới bị Văn Thái Lai đánh lén đắc thủ.
"Bôn Lôi chưởng kình lực vỡ bia nứt đá, quả nhiên danh bất hư truyền."Tống Thanh Thư lại phun ra một ngụm máu, biết nếu không phải là mình có thần công hộ thể, có thể là đã bị mất mạng rồi, bây giờ tuy rằng tính mạng không đáng ngại, nhưng trong thời gian ngắn thì không thể cùng người động thủ.
Nghe tiếng thị vệ ở phụ cận truyền tới, Tống Thanh Thư cũng không muốn tình huống của mình bị người biết, nên chuyển chân lảo đảo quay về phòng của mình.
Lúc Lạc Băng nhìn thấy bộ dạng cảu Tống Thanh Thư thì liền hoảng hồn, vội vàng tiến tới đỡ lấy hắn: “Ngươi làm sao lại bị thương nặng như vậy? Văn Tứ ca cùng các huynh đệ đã được cứu ra chưa?”
Tống Thanh Thư lúc này cũng không muốn trả lời nàng, nhìn trong phòng một hồi cau mày hỏi: “Thanh Thanh cùng Nguyên Chỉ đâu rồi.”
"Sáng sớm ngươi chân vừa mới bước đi, thì Nguyên Chỉ muội muội liền đã xuất cung, nàng nói đi tìm mối quan hệ quen biết để tìm cách cứu bọn họ, còn Viên phu nhân thì..." Lạc Băng vẻ mặt có chút không tự nhiên mà nói rằng: "Nàng cũng mới vừa rời đi không lâu, ta cũng không biết nàng đi nơi nào."
Tống Thanh Thư gật gù, trong đầu suy nghĩ: “Làm sao xui xẻo như vậy, chính mình vừa bị thương, hai nữ nhân mình tín nhiệm thì không ở đây, chỉ còn dư lại một Lạc Băng bụng dạ khó lường.”
"Văn Tứ Ca đã thoát ra chưa vậy?" Lạc Băng lòng mang thấp thỏm hỏi.
“Ưm… vẫn chưa…" Tống Thanh Thư thản nhiên nói, vào lúc này hắn không dám nói Văn Thái Lai đã chạy thoát ra ngoài, tại vì sợ đối phương thấy mình đang bị thương, sẵn dịp thì có oán báo oán thì ngụy
Lạc Băng mặt lộ vẻ thất vọng: "Bọn họ ở trong thiên lao lâu thêm một ngày, thì nhiều thêm nguy hiểm một ngày, ngươi đến tột cùng có muốn cứu bọn họ ra không?"
"Phu nhân đừng quên tại hạ hiện tại là ngự tiền thị vệ Phó tổng quản… khục khục… " Tống Thanh Thư đang nói thì không nhịn được ho khan vài tiếng: "Ngày hôm nay tại hạ đụng một kẻ thù, chịu chút ít thương, chờ tại hạ đêm nay thương thế trị xong, muốn cứu phu quân của phu nhân chỉ là chuyện đơn giản, đừng lo lắng, không biết vì nguyên nhân gì, hoàng đế Khang Hi vẫn không có thẩm vấn bọn họ, chỉ cần bọn họ không có bị tra khảo, bọn họ ở tại trong thiên lao vẫn là an toàn."
Nói cũng kỳ quái, Lạc Băng trước đây còn ước gì Tống Thanh Thư sớm một chút chết đi, nhưng bây giờ thấy hắn bị trọng thương, thì lại mong hắn nhanh chóng khôi phục, thì lúc đó mới cứu được phu quân của mình.
Cầm lấy thuốc kim sang đến bên giường, Lạc Băng nói: "Thuốc này là tối hôm qua ngươi mang đến, hiệu quả rất tốt, vết thương của ta đã nhanh chóng liền da, ngươi thử xem.”
Tống Thanh Thư nhìn nàng trên mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nên hỏi: "Thương thế trên người của phu nhân ra sao rồi?"
Nghĩ đến lúc bị hôn mê, nàng bị Hạ Thanh Thanh cùng Lý Nguyên Chỉ cỡi sạch y phục để bôi thuốc vết thương, trên khuôn mặt Lạc Băng hiện lên ửng hồng, trả lờii: "Một ít bị thương ngoài da, cũng không hề hấn gì..."
"Còn tại hạ là bị nội thương, có dùng thuốc kim sang cũng vô dụng." Cảm nhận được chung quanh giường vẫn còn tồn tại mùi hương trên người của Lạc Băng, hắn mở miệng nói tiếp: "Nếu như thương thế của phu nhân gần như đã khỏi hẳn, vậy thì hãy để cái giường này tại hạ dùng một lúc, nếu phu nhân không ngại, cũng có thể ở trên cái giường này nghỉ ngơi, tại hạ đang chữa thương, nên cũng không có chiếm tiện nghi của phu nhân đâu."
Lạc Băng vội vã lắc đầu, ngữ khí gấp gáp nói: “Không cần… không cần, ta ngủ suốt một ngày cũng đủ rồi, để hoạt động chân tay một chút cho thông máu huyết.”