"Đa tạ phu nhân cứu giúp, thiếp thân Lạc Băng, xin hỏi phu nhân cao tính đại danh?"
Lạc Băng tỉnh lại, nhìn thấy một mỹ nữ diện mạo cực kỳ xinh đẹp, đang thay mình rịt thuốc thay quần áo, Hạ Thanh Thanh tóc đã búi lên sau ót, đương nhiên Lạc Băng hiểu rằng nàng đã có phu quân giống mình, nên xưng gọi là phu nhân.
"Không phải là ta cứu…" Hạ Thanh Thanh cười nhạt, "Cứu ngươi là người đang ở bên ngoài kia."
Lạc Băng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, vừa vặn vào lúc này Tống Thanh Thư đẩy cửa vào, thấy rõ hình dạng hắn, Lạc Băng liền thất sắc, nghiến răng nói: "Cẩu tặc, hóa ra là ngươi!"
Tống Thanh Thư vừa vào cửa thì bị mắng chửi há hốc mồm, cười khổ nói: “Phu nhân, chúng ta còn chưa đến mức vừa thấy mặt đã liếc mắt đưa tình theo mức độ như thế này chứ?”
"Ngươi!" Lạc Băng quýnh lên, vết thương trên người suýt chút nữa lại vỡ ra, Lý Nguyên Chỉ vội vã chạy tới an ủi nàng, quay đầu trách cứ Tống Thanh Thư: “Tống đại ca này…."
Lời nói thiếu nữ đều mềm mại như vậy, Lý Nguyên chỉ kéo dài âm cuối, Tống Thanh Thư toàn thân đều nổi da gà, cười nói: “Được… được… là ta sai rồi.”
Nhìn thấy Lý Nguyên Chỉ, Lạc Băng kinh ngạc nói: “Nguyên Chỉ muội muội, nơi này là chỗ nào vậy?”
"Lạc tỷ tỷ." Lý Nguyên Chỉ đỡ Lạc Băng chậm rãi nằm xuống: "Nơi này là hoàng cung."
"Có phải là muội đã cứu ta?" Lạc Băng nhớ lại cảnh tượng trước lúc hôn mê, liền vội vàng hỏi: "Tứ ca thế nào rồi? Mấy vị đương gia Hồng Hoa hội có chạy thoát chưa?"
Thấy nàng không hỏi tới Dư Ngư Đồng, Lý Nguyên chỉ không khỏi vì người mình yêu mà khổ sở, trả lời: “Trần Tổng dà chủ, Vô Trần đạo trưởng, còn có Thường thị huynh đệ đã phá vây chạy ra ngoài, thập đương gia Chương Tiến bị loạn đao của thị vệ giết tại chỗ, Văn Tứ gia cùng mấy vị đương gia còn lại đều bị chế phục, giờ đang bị giam ở Thiên Lao.
Nghe được phu quân của mình tạm thời còn sống sót, Lạc Băng thở phào nhẹ nhõm, bất quá nghĩ đến Hồng Hoa hội sắp đắc thủ, nếu không có Tống Thanh Thư đột nhiên xuất hiện, nàng giọng căm hận nói: “Nguyên Chỉ muội muội, ngươi như thế nào lại cùng tên cẩu quan này ở cùng một chỗ vậy?."
Tống Thanh Thư ánh mắt đang khinh bạc liếc nhìn từ trên xuống dưới thân thể thành thục của Lạc Băng, hắn nghĩ thầm: “Ngươi cứ mắng chửi ta thỏa thích đi, ta cũng nhìn lại nơi bí ẩn của người một hồi cũng không tính thua lỗ.”
Lạc Băng bị ánh mắt hắn nhìn chăm chú nơi hạ thể của mình làm cho sợ hãi, theo bản năng lấy bàn tay che xuống bên dưới, trong khi một bên tai lại nghe Lý Nguyên Chỉ nói: "Lạc tỷ tỷ, Tống đại ca kỳ thực là người rất tốt, tỷ tỷ đừng mắng đại ca như thế."
"Hắn là người tốt?" Lạc Băng cười lạnh nói, "Một tên người Hán, nhưng cam chịu làm cẩu tặc triều đình Mãn Thanh! Ngày hôm nay chúng ta đã có thể giết chết Khang Hi, nhưng hắn lại xuất hiện cản trở, hại cho chúng ta toàn bộ bị diệt."
Thấy một bên Hạ Thanh Thanh cũng lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, Tống Thanh Thư liền vội vàng nói: "Các ngươi muốn giết chết Khang Hi, vốn là cũng chuyện không có liên quan gì đến ta, chỉ là Hồng Hoa hội các ngươi lại trà trộn vào trong bộ phận Niêm Can Xử của ta, nếu là Khang Hi bị chém chết, sau đó triều đình tra được các ngươi là do ta mang vào cung, ngươi nói thử xem kết cục của ta là gì? Tội tru di cửu tộc của nhà ta thì ai sẽ đứng ra gánh vác đây hả?"
Lạc Băng giải thích: "Hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, Hồng Hoa hội mọi người vắt hết tâm tư, mới tìm ra được kế sách trà trộn vào hoàng cung, lại nói, ngươi nếu là không làm quan cho triều đình, thì làm như thế nào sẽ liên lụy đến ngươi?"
Tống Thanh Thư tức giận phản cười: "Được lắm.. bất chấp lý lẽ cứ thế nói, hay lắm!"
"Ai nha, hai người đừng ầm ĩ nữa." Lý Nguyên Chỉ vội la lên, Bây giờ việc cấp bách là làm sao đem mấy vị đương gia của Hồng Hoa hội cứu ra, chứ không phải là truy cứu trách nhiệm của ai."
"Bọn họ đã bị giam vào Thiên Lao, làm sao có thể cứu đi ra." Lạc Băng trong lòng tuyệt vọng, tự lẩm bẩm.
"Tống đại ca,nhất định có biện pháp đúng không" Lý Nguyên Chỉ quay đầu lại, trong ánh mắt tràn ngập ước ao nhìn hắn.
"Đừng nhìn ta như thế, ta không phải à thần tiên biết hóa phép." Tống Thanh Thư hai tay mở ra, một bộ không thể ra sức.
Thấy Tống Thanh Thư dáng vẻ mặc kệ, Lý Nguyên Chỉ liền nảy ra một ý, vội vã đưa tay ra lay động bả vai của Hạ Thanh Thanh: “Thanh tỷ… tỷ giúp muội van nài Tống đại ca đi…”
Nghe được Lý Nguyên Chỉ giọng nói nũng nịu, Hạ Thanh Thanh thấy phát tởm, không tự nhiên nói: "Chính ngay cả ngươi cầu cạnh hắn cũng không được, thì ta có thể tác dụng gì chứ?"
"Tống đại ca rất nghe lời ngươi mà." Lý Nguyên Chỉ nghĩ thầm: “Hai người các ngươi thường xuyên đầu mày cuối mắt, vừa nhìn thì thấy biết ngay là có gian tình, còn muốn giấu diếm được bổn cô nương sao? Hừ!”
"Nói nhăng gì đó." Hạ Thanh Thanh gò má phảng phất hiện lên một tầng ửng đỏ, xùy xùy nói: "Nếu hắn nghe lời của ta, thì ngay bây giờ hãy theo ta đi giết Khang Hi đi."
Tống Thanh Thư cười khổ nói: "Thanh Thanh, ta đã đáp ứng báo thù cho nàng, nhưng ta thật sự là cần có thời gian, nàng hãy tin tưởng ta."
Nghe hắn hạ thấp giọng nói, Hạ Thanh Thanh trong lòng mềm nhũn, mờ mịt nói: “Nhưng ngươi bây giờ ở trong triều đình Mãn Thanh, chức quan càng làm càng lớn, ta cũng không biết ngươi nói thật sự, hay là vẫn lừa gạt ta.”
“Nguyên Chỉ muội muội, giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Băng thấy hai người tình cảm nhưng lại nói nhau như thế, liền kéo Lý Nguyên Chỉ đến bên cạnh lặng lẽ hỏi.
"Còn không phải là chuyện nam nữ ư." Lý Nguyên Chỉ miệng nhỏ liến thoắng lên mà nói: "Tình chàng ý thiếp đã có ý định, chỉ tiếc là quả phụ, đạo đức luân lý không cho…"
Dù cho hai người hết sức hạ thấp giọng, nhưng Tống Thanh Thư tai thính mắt tinh, làm sao mà nghe không rõ ràng, hắn thoáng liếc nhìn hai người một chút, cũng không thèm để ý lời nói điên cuồng của Lý Nguyên Chỉ, quay về phía Hạ Thanh Thanh nói: "Được rồi… để nàng tin tưởng ta, ta sẽ tìm cách cứu nhóm người Hồng Hoa hội ra, lấy minh tâm soi sáng chứng tỏ mình.”
Hạ Thanh Thanh còn chưa có kịp phản ứng gì, thì Lý Nguyên Chỉ đã mừng rở nhảy xuống giường: “Tống đại ca, thật sự là chịu ra tay cứu bọn họ sao?"
Tống Thanh Thư gãi đầu một cái, phiền muộn mà nói rằng: "Nếu như ngươi đồng ý gọi ta một tiếng hảo ca ca, ta sẽ giúp ngươi cứu người ở trong lòng của ngươi."
"Hảo ca ca, hảo ca ca, hảo ca ca…" Lý Nguyên Chỉ còn tưởng rằng là việc khó gì, nghe được yêu cầu của hắn, lập tức hô lên, giọng nói ngọt ngào đếm mức nỗi da gà.
Quả thật Tống Thanh Thư nghe qua thì cả người đều nổi lên da gà, liền vội vàng nói: “Được rồi… có điều ta chỉ có thể cứu một mình Dư Ngư Đồng thôi, còn phu quân của người khác thì ta cũng không có liên quan gì cả...”
Hắn vừa nói, ánh mắt còn liếc nhìn Lạc Băng một hồi. “Nguyên Chỉ muội muội, đừng có để bị tên cẩu quan kia chiếm tiện nghi, hắn làm gì mà có bản lãnh để cứu mấy vị đương gia ra ngoài.” Lạc Băng khinh thường nói.
Nhìn bộ dáng hăng hái của Tống Thanh Thư, Hạ Thanh Thanh ánh mắt nhìn hắn phức tạp, mở miệng nói rằng: “Hắn nói có thể cứu, nhất định là có thể cứu.”
Lý Nguyên Chỉ cũng ở một bên phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Lạc tỷ tỷ, Tống đại ca bản lĩnh rất lớn…” Nói xong quay đầu cầu khẩn nhìn Tống Thanh Thư: “Tống đại ca, ngươi liền thuận lợi đem Văn Tứ Ca bọn họ cũng cứu ra đi.”
"Thật ra thì cũng không phải là không được, chỉ có điều ta cần phu nhân kia phải tự mình cầu ta." Tống Thanh Thư cười lạnh nói.
"Hừ… vọng tưởng.!" Lạc Băng tức giận lập tức quay đầu vào trong không nhìn hắn nữa.
Lý Nguyên Chỉ vội vã đi tới bên người nàng khuyên lơn: "Lạc tỷ tỷ… cần gì phải cùng cùng Tống đại ca đánh cược như vậy, vạn nhất Tống đại ca có thể cứu ra được Văn Tứ Ca thì sao đây?”
Bị Lý Nguyên Chỉ khuyên giải, Lạc Băng cũng không khỏi chần chừ, vừa rồi cũng đã thấy qua võ công của hắn, nghĩ thầm nếu là đối phương thật sự có biện pháp, chính mình bây giờ tức giận, chẳng phải là vô tình hại chết Văn Tứ Ca bọn họ….
"Được rồi, coi như ta cầu xin ngươi…." Lạc Băng cố nén cơn tức giận, nghĩ thầm chờ hắn cứu ra được mấy vị đương gia, Hồng Hoa hội sẽ lại cùng thương thảo kế sách, sẽ gặp lại hắn để thanh toán khoản tiền nợ trong Thanh cung với hắn.
"Chà …chà …chà. Giọng điệu này mà cũng là cầu người khác giúp sao." Tống Thanh Thư lắc đầu một cái, vẻ mặt không hài lòng nhìn nàng.
Lạc Băng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh tâm tình của mình một hồi, ôn nhu nói: “Thiếp thân cầu xin tống công tử giải cứu mấy vị đương gia của Hồng Hoa hội.”
"Lời này nghe qua còn tạm được." Tống Thanh Thư hài lòng gật gù, chuyển đề tài: "Vừa rồi Lý tiểu thư cầu tại hạ cứu người trong lòng nàng, đều hô lên vài tiếng “hảo ca ca“ nếu để tại hạ cứu phu quân của phu nhân, thì cũng phải có chút biểu thị mới được."
Lạc Băng hít vào khí lạnh, nghĩ thầm nếu như người ngoài nghe được thì đã là khó gọi, nếu huynh đệ Hồng Hoa hội sau này biết được, thì còn ra thể thống gì... bây giờ bên cạnh người còn có hai nữ nhân khác, tuổi của mình rõ ràng lớn hơn hắn đến bảy, tám tuổi, nếu gọi hắn là “hảo ca ca” sau này thì còn làm sao gặp mặt người?
"Ta so với ngươi chí ít cũng lớn hơn bảy, tám tuổi… nếu gọi là “hảo ca ca” thì làm sao ta mở miệng được." Lạc Băng một mặt u oán mà nói rằng.
"Thậc sự là trời sinh mị cốt chết người." Nhìn Lạc Băng kia mặt hoa đào ôn nhu quyến rũ, Tống Thanh Thư trong lòng than thở.
"Hảo ca ca? Phu nhân nghĩ cái gì vậy?" Tống Thanh Thư cười nói: "Đó chỉ là tại hạ để cho Lý tiểu thư nói, còn phu nhân nếu có gọi tại hạ là trượng phu thì tại hạ cũng sẽ không đáp ứng đâu."
"Ngươi!" Lạc Băng tức giận đến lập tức ngồi thẳng người, trợn mắt nhìn: "Vậy ngươi muốn thế nào mới được?”
"Phu nhân phải đáp ứng tại hạ một yêu cầu." Tống Thanh Thư ánh mắt lại nhìn quét qua bộ ngực đầy đặn của nàng, rồi lướt xuống hạ thể nàng nhìn một phen rồi trả lời.
"Yêu cầu gì?" Chú ý tới thấy trong ánh mắt của hắn đầy dục vọng, Lạc Băng trong lòng hồi hộp.
"Bất kỳ yêu cầu gì!" Tống Thanh Thư trong ánh mắt ân dấu khó hiểu, thấy ba nàng đều lộ ra vẻ khác thường, nên hắn vội vã tiếp tục nói: “Có điều tạm thời tại hạ còn chưa nghĩ ra, chỉ cần phu nhân có thể đồng ý trước, ngày sau đến lúc nào cần phu nhân thực hiện lời hứa, thì tại hạ sẽ tự tìm đến gặp phu nhân.”
Lạc Băng lạnh cả tim, đối phương đến thời điểm nếu là đưa ra cái gì không an phận yêu cầu, chẳng lẽ mình cũng phải đáp ứng hắn sao.
Thấy nàng do dự, Tống Thanh Thư mỉm cười nói: “Nếu như phu nhân không đáp ứng thì cũng không có ảnh hưởng gì đến tại hạ cả, tại hạ vẫn sẽ cứu lấy phu quân của phu nhân đi ra, có điều tại hạ sẽ sẽ không có cứu mấy vị đương gia Hồng Hoa hội khác, Lý tiểu thư cũng không nên gấp, Dư Ngư Đồng ta sẽ cứu, nhưng ta sẽ kể lại chuyện ngày hôm nay đã có yêu cầu nói cho bọn họ nghe vì sao mà không giải cứu hết tất cả, đến lúc đó người của Hồng Hoa hội sẽ nhìn phu nhân như thế nào?”
Lạc Băng thấy trong lòng mình chết lặng, thầm mắng hắn quá độc ác, nếu Tống Thanh Thư không cứu được người thì thôi, cũng không ai có thể trách tội đến trên người của nàng. Nhưng nếu là đối phương chỉ cứu có Văn Tứ ca, sau này chuyện lan truyền ra bên ngoài, người trong giang hồ biết là chỉ vì mình không có đáp ứng đối phương một yêu cầu, mới dẫn đến việc mấy vị đương gia mất mạng trong thiên lao hoàng cung.
Lạc Băng trà trộn giang hồ nhiều năm, từ lâu rõ ràng có lúc lời đồn đãi so với món đồ gì đều đáng sợ, đến thời điểm chính mình vợ chồng lại cũng không cách nào ngẩng đầu lên làm người.
Không nói những người khác, e sợ luôn luôn trọng tình nghĩa Văn Tứ Ca ngoài miệng không nói, trong lòng cũng sẽ không tha thứ chính mình.
"Nghĩ kỹ chưa vậy?" Nhìn thấy Lạc Băng ngập tràn suy nghĩ giãy dụa, Tống Thanh Thư khóe miệng lộ ra một nụ thầm nghĩ: “Cũng nên học Vi Tiểu Bảo một ít thủ đoạn kiếm lão bà a.”