Chương 100: Đồng bệnh tương liên

Lâm Bình Chi cảnh giác nhìn lại hắn, cũng không nói lời nào.

Tống Thanh Thư bị mất mặt, cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Ta có bộ kiếm pháp này, nguyện ý học hay không tùy ngươi."

Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, kiếm gỗ ra khỏi vỏ, kiếm đi nhẹ nhàng, đem tổng kết Ngũ nhạc thần kiếm của mình từng chiêu từng thức diễn luyện cho hắn xem.

Mới đầu Lâm Bình Chi còn tưởng rằng đối phương là trêu đùa mình, nhìn một lúc sau, phát hiện đối phương quả nhiên đang chỉ cho hắn một bộ kiếm pháp tinh diệu, so với kiếm pháp sư phụ chỉ dạy cho mình cao thâm hơn gấp trăm lần.

Tập luyện theo đối phương Lâm Bình Chi mồ hôi đầm đìa, chỉ cảm thấy nhớ được chiêu này, lại quên chiêu kia, hơn mười chiêu qua đi, thậm chí ngay chiêu thức đã nhớ trước đó cũng quên mất, vì để có thể báo thù cho cha mẹ, bây giờ có người chỉ dạy cho võ học cao thâm, chính mình nhưng ngu dốt mà không nhớ được, phút chốc cảm thấy tuyệt vọng.

Tống Thanh Thư sau khi diễn luyện xong, nhìn Lâm Bình Chi mồ hôi nhễ nhải hỏi: "Nhớ được bao nhiêu?"

Lâm Bình Chi hàm răng cắn chặt, áo não nói: "Một chiêu đều không nhớ được."

Lần này đến phiên Tống Thanh Thư sửng sốt: "Thực sự là một chiêu cũng không nhớ."

Lâm Bình Chi sắc mặt càng lúc càng̀ lúng túng, lúc xanh lúc đỏ, sau đó trắng bệch làm người ta sợ hãi.

Nhìn thấy dáng dấp Lâm Bình Chi, Tống Thanh Thư phảng phất nhìn thấy kiếp trước của mình, trong lúc hứng khởi đi tìm võ sư học cái gì Bát Quái chưởng. Lúc đầu cứ ảo tưởng mình là kỳ tài luyện võ như những anh hùng trong truyện kia, kết quả võ sư dạy hắn, sau bảy tám chiêu, hắn chiêu đầu tiên như thế nào cũng không nhớ được, ảo tưởng tan vỡ, cảm giác tương phản thất bại kia làm hắn mãi mà khó quên được.

Tống Thanh Thư thấy được hình bóng kiếp trước của mình ở Lâm Bình Chi, an ủi nói rằng: "Ngươi hiện tại võ công còn thấp, những chiêu thức cao thâm này không nhớ được cũng không có gì. Để ta dùng phương pháp khác thử xem, ngươi hãy nhìn vào đôi mắt của ta."

Lâm Bình Chi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Tống Thanh Thư, tâm thần chở nên mê mang, cảm giác như lạc vào không gian vô tận.

"Ta sẽ dùng Di Hồn Chi Thuật, đem kiếm pháp khắc sâu ở trong đầu của ngươi, có điều cái này chung quy cũng không phải là trí nhớ của chính ngươi, chỉ có tác dụng tạm thời dung hợp trong đầu, chỉ khi nào ngươi thông hiểu đạo lý về bộ kiếm pháp này, thì mới có thể chân chính tu luyện được bộ kiếm pháp."

Lâm Bình Chi nghe được như rơi vào trong sương mù, trong lòng có muôn vàn nghi hoặc, còn chưa mở miệng, đối phương lại lần nữa diễn luyện lên bộ kiếm pháp kia, hắn vội vã chuyên tâm ghi nhớ.

Không biết tại sao, lần này chỉ cảm thấy giống như Thể Hồ Quán Đỉnh (giống như trí tuệ được khai sáng), mỗi một chiêu thức, chi tiết nhỏ nhặt lại thấy được hết sức rõ ràng.

Bên tai truyền tới những âm thanh dội lại, Lâm Bình Chi từ bên trong mơ hồ tỉnh lại, mỗi chiêu mỗi thức đều hiện lên ở trong đầu, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Tống Thanh Thư: "Tại hạ nhớ rồi…!"

"Nội tình của ngươi còn quá yêu, chăm chỉ luyện tập ba năm sau mới có khả năng tìm Dư Thương Hải báo thù, hãy nhớ cho kỹ! Nếu như sau này có thể học được thêm Tử Hà thần công của Hoa Sơn, lấy nội lực làm tâm điểm, thì mới có hiệu quả tốt hơn nhiều." Tống Thanh Thư suy tư một phen, nghiêm túc nói với hắn.

"Ba năm?" Lâm Bình Chi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lấy võ công hiện tại của hắn, cho dù tăng cao tốc độ, chỉ sợ đến khi Dư Thương Hải chết, cũng chưa chắc có thể báo được thù, bây giờ Tống Thanh Thư nói cho y biết khổ luyện trong ba năm, thì có thể đạt được như mong muốn, làm sao có thể không mừng rỡ như điên.

"À… chuyện ta dạy võ công cho ngươi, tốt nhân không nên cho kẻ nào biết, ngay cả sư phụ của ngươi." Nghĩ đến ngụy quân tử Nhạc Bất Quần TốngThanh Thư vẫn không quên nhắc nhở hắn.

"Đa tạ đại ân đại đức của ân công, Bình Chi suốt đời không quên!" Lâm Bình Chi quỳ trên mặt đất cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái.

"Ngươi không cần như vậy, chuyện này đối với ta cũng không có khó khăn gì cả." Hắn vẫn chưa quen người khác quỳ lạy ở trước mặt của mình, nên hơi nghiêng người né qua một bên.

"Đối với ân công thì dễ dàng, nhưng đối với Bình Chi thì là ân đồng tái tạo." Lâm Bình Chi nghiêm nghị nói rằng.

"Được rồi, ngươi mau quay trở về đi thôi, nếu không thì Nhạc tiểu thư sẽ làm rối tung chuyện lên bây giờ." Tống Thanh Thư trêu ghẹo mà nói.

Lâm Bình Chi hơi đỏ mặt, mới vừa đi vài bước, đột nhiên xoay người lại, thần sắc phức tạp hỏi: "Ân công tại sao lại giúp ta?"

"Tại vì trong ở trên thế giới này, ngươi và ta đều là người đáng thương, cứ xem như là đồng bệnh tương liên đi." Nói ra câu này, Tống Thanh Thư cảm giác giống như là đang nằm mơ.

Lâm Bình Chi như hiểu như không mà gật gù, hướng về phía mọi người luyện võ khi nãy.

Trở lại Trùng Tiêu Đường, Nhạc Bất Quần cùng Mục Nhân Thanh đã thương nghị xong, quyết định cùng lên trên Tư Quá nhai bái phỏng Phong Thanh Dương.

Tuy rằng Phong Thanh Dương thuộc về kiếm tông, nhưng Nhạc Bất Quần nghĩ đến nếu như thật sự có một sư thúc kiếm thuật thông thần ẩn cư ở Hoa Sơn, vậy thì không cần lo lắng lúc nào cũng đề phòng Hoa Sơn sẽ bị Tả Lãnh Thiền trực tiếp phá huỷ, bởi vậy cũng gấp rút đến Tư Quá nhai tìm chứng cứ Phong Thanh Dương tồn tại.

Đoàn người đi tới Tư Quá nhai, Mục Nhân Thanh vận nội lực đem âm thanh truyền khắp đỉnh núi: "Hậu bối Hoa Sơn kiếm tông Mục Nhân Thanh, xin cầu kiến sư thúc.

Nhạc Bất Quần âm thầm khâm phục, kiếm tông mặc dù thiên về chiêu thức kiếm pháp mà ít chú ý đến việc rèn luyện nội lực, nhưng bọn họ cũng luyện tập Hỗn Nguyên thần công cũng không kém Tử Hà thần công của khí tông bao nhiêu.

Mục Nhân Thanh liên tiếp hô to rền vang ba lần, trên đỉnh Tư Quá nhai vẫn lặng ngắt như tờ không một phản ứng, đoàn người nhìn nhau, rối quay qua nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, ngay cả Hạ Thanh Thanh cũng bắt đầu hoài nghi.

Nhìn thấy vẻ mặt Hạ Thanh Thanh, Tống Thanh Thư cười khổ một tiếng, nhún nhún vai: "Vì Viên phu nhân, tại hạ đành phải lên tiếng…."

Nói xong dồn khí đan điền, nội lực càng thêm hùng hậu quát: "Phong lão đầu, lần này vãn bối lại quay trở lại, lần trước nhất thời bất cẩn, nên mới thua tiền bối một chiêu, lần này vãn bối sẽ không hạ thủ lưu tình, hãy xuất hiện, chúng ta cùng đại chiến vài trăm hiệp..." ."

Hạ Thanh Thanh nghe được tức xạm mặt lại, phái Hoa sơn mọi người sắc mặt cũng khó nhìn, vừa lúc đó, hừ lạnh một tiếng truyền đến: "Không biết tự lượng sức mình!"

Giọng nói phát ra mềm mại vô lực, nhưng mọi người đều có thể nghe như tiếng sấm rền gầm rú truyền tới, Nhạc Bất Quần biến sắc: “Không nghĩ tới Hỗn Nguyên thần công luyện đến mức tận cùng là loại cảnh giới như thế này...”

Vừa dứt lời, từ phía sau tảng đá lớn nơi khúc quanh xuất hiện một ông lão mặc thanh bào râu tóc bạc trắng, thần khí hậm hực, sắc mặt như giấy vàng.

"Đệ tử Mục Nhân Thanh bái kiến Phong sư thúc"

"Đệ tử Nhạc Bất Quần bái kiến Phong sư thúc."

Nhìn thấy hình dạng Phong thanh Dương, mặc dù dấu vết năm tháng hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng hai người làm sao mà không nhận ra sư thúc kiếm pháp đệ nhất Hoa Sơn năm xưa của bọn họ.

Phong Thanh Dương phất ống tay áo, Mục, Nhạc hai người chỉ cảm thấy một luồng kình khí nhu hòa đỡ bọn họ đứng lên, trong lòng khâm phục vạn phần.

Nhìn chưởng môn hai tông Kiếm - Khí, Phong Thanh Dương thần sắc phức tạp, thở dài một hơi: "Năm xưa ta bỏ qua đại hội luận võ của hai tông Kiếm - Khí, dẫn đến việc đệ tử kiếm tông hầu như toàn quân bị diệt, thực sự không còn mặt mũi gặp gỡ kiếm tông các người, hôm nay nếu không là vì tên tiểu tử này..." Nói xong hung tợn trừng Tống Thanh Thư một chút.

Tống Thanh Thư bị lão tiền bối nhìn đến, trong lòng sợ hãi, liền vội vàng đem Hạ Thanh Thanh đẩy về phía trước, nói: "Lần này là do đồ tử đồ tôn của tiền bối có việc cầu, không có liên quan gì đến vãn bối đâu."