Chương 5: Hẹ hạt thông có thể tráng dương

Sắc mặt Cố Khải trong một giây trở nên tăm tối tột độ, trên trán nổi gân xanh, nhìn sao cũng thấy là điềm báo chuẩn bị dở phòng.

"Sếp, con sai rồi." Lâm Bình Bình khóc nhào đến, "Con lau khô giúp ngài."

Lưu Tiểu Niên cũng luống cuống, lấy khăn giấy lau mặt cho Cố Khải.

Khương Đại Vệ dùng giẻ lau quấn kín JJ giả hùng vĩ, rồi dùng bao ni lông cuốn hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng quăng vào WC, sau khi vòng về thì Cố Khải đã không còn ở phòng làm việc, chỉ có Lâm Bình Bình và Lưu Tiểu Niên mặt ủ mày chau ngồi trên ghế.

"Cố tổng đâu?" Khương Đại Vệ run giọng hỏi.

"Nổi giận đùng đùng quay về phòng làm việc." Tiểu Mã trả lời.

"Xin lỗi, đều là lỗi của tôi." Lưu Tiểu Niên quả thật hận không thể tự sát tạ tội.

"Không có gì đâu." Lâm Bình Bình đỏ con mắt, hờn tủi xua tay.

"Tôi đi với thích với ổng, chuyện này không liên quan đến cậu!" Lưu Tiểu Niên đứng bật dậy, "Vốn là do tôi tự tiện mở thùng đồ của cậu."

"Là do tôi không nói rõ với cậu, nhãn thùng chuyển phát lại không rõ ràng." Khương Đại Vệ vỗ vai cậu, "Không liên quan đến cậu."

"Quên đi quên đi." Lâm Bình Bình thở dài, "Chỉ tại thằng bán hàng gởi lộn, tôi rõ ràng đặt 2 kg xoài . . . . Tôi phải phê bình thằng đó mới được!"

Tất cả mọi người im lặng nhìn trời, viện lý do cũng không biết viện một cái có cơ sở tí à, nhà mài mở tiệm sẽ vừa bán xoài vừa bán JJ à! Rảnh rỗi cầm JJ chọt xoài à!

Quá thể đáng rồi!

Vài phút sau, thư ký của Cố Khải gọi Khương Đại Vệ lên, Lâm Bình Bình dán tai lên cửa phòng họp hòng nghe trộm, lại bị bác lao công dùng chổi quét ra ngoài. Vì vậy đành ngồi ngốc mỏ lo âu trong phòng làm việc, nhìn thoạt như vừa bị alpaca bạo cúc.

"Không sao đâu mà." Lưu Tiểu Niên an ủi cậu.

Lâm Bình Bình lại càng ai oán hơn, cmn ông là thỏ của Cố tổng đương nhiên không sao rồi! Hai người buổi tối làm chuyện cầm thú, còn tui chẳng qua mua một cái JJ giả thuần khiết thôi mà!

Phòng họp của công ty thừa mứa phong cách chủ nghĩa hiện thực huyền bí, nào là sàn nhà phát quang, rèm cửa ngân hà, quả cầu vàng xoay tròn, còn có đồng hồ tích cmn tắc liên hồi, trên trần nhà gắn một cái gương, soi bóng xuống mặt kính dưới đất, là gương trong gương, tầng tầng lớp lớp lồng lồng ghép ghép, Khương Đại Vệ ngồi trên sô pha mà hoa mắt đến không khắc chế được, định mệnh thằng ngu nào thiết kế ra!

"Chuyện hôm nay, không được truyền ra ngoài." Cố tổng mới thay một cái áo sơ mi mới thẳng thớm, có điều mặt mày vẫn chẳng dễ nhìn hơn tí nào.

"Bảo đảm không truyền ra ngoài!" Khương Đại Vệ sốt sắng giơ tay phải lên thề.

"Còn nữa, dặn Lâm Bình Bình vừa vừa phải phải thôi!" Cố Khải nghiến răng nghiến lợi.

Khương Đại Vệ gật đầu ngay tắp lự, tuy rằng tự thấy theo một cách nào đó thì lần này Lâm Bình Bình hoàn toàn là nằm cũng trúng đạn, nhưng âu cũng do ăn ở thôi!

"Được rồi, về đi." Cố Khải nói, "Chuyện này đến đây xem như xong, đừng làm nghiêm quá khiến đồng nghiệp mới sợ."

Định mệnh rõ ràng vừa nãy nghiêm chính là lão! Khương Đại Vệ trong lòng thì kháng nghị, ngoài mặt lại cười tươi như hoa mà ra khỏi phòng họp.

Trong tổ trò chơi, Lâm Bình Bình đang múa tay gõ đơn xin từ chức, Khương Đại Vệ vỗ vai cậu, "Cố tổng không truy cứu tiếp chuyện này."

"Thật chứ?" yêu nam mừng rơn.

"Không được truyền ra ngoài, ngừng tại đây." Khương Đại Vệ vỗ tay, "Mọi người tiếp tục làm việc."

Mọi người thở phào một hơi, còn Lưu Tiểu Niên thì thở phào một hơi thật dài.

Góc phải thanh taskbar dưới màn hình có icon cái nấm, đó là chương trình chat nội bộ của công ty.

Lưu Tiểu Niên bật cái nấm lên, chọn Cố Khải, sau đó do dự gởi đi hai chữ "Cảm ơn".

Một giây sau, đối phương trả lại một câu "Không cần khách sáo", cộng thêm gương mặt cười.

Lưu Tiểu Niên tắt cửa sổ chat, cảm thấy Cố Khải đúng là mẫu đàn ông hoàn hảo! Không chỉ bảnh ngầu giỏi, mà lại còn không kiêu căng tí nào!

Để hoan nghênh đồng nghiệp mới gia nhập, sẵn tiện chúc mừng sự kiện JJ giả trôi qua bình an, cả tổ quyết định đi ăn liên hoan.

Vì Lưu Tiểu Niên là thỏ của Cố tổng, đương nhiên không thể dẫn cậu đến các quán văn phòng bình dân, thế nên tổ trưởng Khương đưa ra chỉ thị, đặt một bàn tiệc ở nhà hàng đắt đỏ bên kia đường, món thứ nhất là canh đuôi bò cà chua đại bổ!

Lưu Tiểu Niên không hiểu ý, nên rất nghiêm túc cúi đầu húp canh. Đám đồng nghiệp gào rú trong lòng, có cần bồi bổ dữ vậy không, coi chừng Cố tổng tinh tẫn nhân vong! Một khi bổ não loại chuyện đó thì như kiểu ngựa hoang bị trĩ, một đêm 7 lần gì đấy đừng sinh động vậy chứ. Ngay sau đó Cố Khải như linh nghiệm đẩy cửa phòng riêng ra, "Ồ, sao trùng hợp vậy."

Trùng hợp muội ông! Rõ ràng là cố ý theo đến mà! Tất cả mọi người chớp mắt khóc ròng, định mệnh ăn một bữa cơm cũng phải bám đuôi à!! Sỉ thì sỉ, nhưng không ai ngu đến độ nói ra, nên đành bấm bụng cười tươi rói, trong lòng thì như có alpaca thoát cương phi như bay.

"Cho tôi gia nhập được không?" Cố Khải kéo cái ghế, đương nhiên là ngồi xuống cạnh Lưu Tiểu Niên.

Khỉ, ông đã ngồi xuống rồi chẳng lẽ tụi tui còn nói không được? Muốn chết cũng không phải tìm cách này! Trong không khí tích tắc xuất hiện vô số bé ngón giữa dựng thẳng đứng.

Món thứ hai là hạt thông xào hẹ, Lưu Tiểu Niên ôm suy nghĩ rất đơn giản và thuần khiết, chính là xây dựng mối quan hệ hòa hảo với cấp lãnh đạo, gấp một đũa lớn cho Cố Khải, "Ăn nhiều chút!"

Mọi người lần thứ hai đứng hình, mịa nó muốn tìm bất mãn cũng đừng trắng trợn vậy chứ! Biết hẹ dùng để làm gì không! Tráng dương! Tráng dương đó!

Vì vậy trong suốt khoảng thời gian tiếp theo, bất luận là họ nói chuyện, uống nước, thỉnh thoảng tán gẫu với người đối diện, đều khiến cho mọi người có mặt trên bàn bốc lên lửa dục! Mịa nó coi Nhục Bồ Đoàn 3D cũng không tê dại sảng khoái hồi hộp thấp thỏm thế này!

"Ăn cá không?" Cố Khải hỏi rất dịu dàng.

Lưu Tiểu Niên lắc đầu, "Tôi muốn ăn trứng!"

"Phụt!" Tiểu Mã chất phác lại sặc một cách rất không chất phác, may mà Khương Đại Vệ nhanh tay lẹ mắt, kịp quay đầu nó vào tường.

Lưu Tiểu Niên lấy làm khó hiểu, ăn trứng rất buồn cười?

"Tôi chợt nhớ đến một câu truyện cười." Tiểu Mã giải thích kiểu giấu đầu hở đuôi, "Rất buồn cười, ha ha."

Cố Khải 'hòa ái' nhìn cậu ta, "Vậy cậu cứ cười tiếp đi."

Tiểu Mã đành tiếp tục cười sang sảng, một bên cười một bên ngắt Khương Đại Vệ ―― Cứu mạng!

"Một chương trình đơn giản mà viết tới giờ còn chưa xong, ở đó mà cười!" tổ trưởng Khương am hiểu ý người đập bàn một cái, "Nín!"

Tiểu Mã ngay lập tức nghiêm túc lại, mịa nó cười đúng là mệt.

Lưu Tiểu Niên bị vẻ mặt uy nghiêm của tổ trưởng Khương làm cho sợ, cái cổ vô thức rụt lui, dường như thấy trước hình ảnh bản thân bị lão mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nếu vậy thật, xin từ chức trước có vẻ tốt hơn nhỉ?

Vì vậy mà Cố Khải cực cực kỳ không vui lườm Khương Đại Vệ.

Tổ trưởng Khương chảy nước mắt trong tim, mịa nó rốt cuộc là vì cái quái gì!

Do có Cố Khải gia nhập, bàn ăn trở nên im ắng, vì thông lệ của các buổi tiệc liên hoan phòng ban chính là phỉ nhổ sếp, mà hôm nay sếp lại an cmn vị ngay tại đối diện! Chủ đề trò chuyện quá cao siêu thì sợ theo không nổi, quá tam tục thì sợ lão khinh, cho nên chỉ đành nhanh nhạy ngậm mỏ! Do đó cả phòng chỉ có tiếng cắn nuốt du dương.

Sau khi ăn xong, đương nhiên không ai không có mắt mà nán lại. Thành ra lúc Lưu Tiểu Niên từ WC trở lại, phát hiện trong phòng riêng chỉ còn mỗi Cố Khải.

"Mọi người đâu hết rồi?" Lưu Tiểu Niên bất ngờ.

"Về rồi." Cố Khải đứng lên, "Đi, anh chở em về."

"Tôi tự đón xe được rồi." Lưu Tiểu Niên cảm thấy ngại khi cứ làm phiền anh, gương mặt dưới ánh đèn thoáng đỏ bừng.

Vì vậy Cố tổng vừa uống canh đuôi bò vừa ăn hẹ hạt thông rất vô sỉ mà cứng lên!

"Giờ còn sớm, đi uống một ly đi." Cố Khải nhớ đến tình tiết thường dùng trong truyện tổng tài.

"Nhưng tôi còn phải về nhà viết truyện." Lưu Tiểu Niên rất khó xử, "Ngừng sẽ bị trừ tiền."

"Không ai dám trừ tiền em." Cố Khải kéo cậu ra ngoài. Cmn cái tay nhỏ có cần mềm vậy không!

Lưu Tiểu Niên không hề phòng bị, cũng chẳng hiểu lầm gì. Thực tế từ lúc cậu biết Cố Khải có vị hôn thê, thì không còn hoài nghi động cơ của Cố Khải nữa.

Hai người đến bán bar tên Dạ Sắc, rất yên tĩnh cũng rất phong cách.

"Uống gì?" Cố Khải mở menu rượu.

Lưu Tiểu Niên xấu hổ trả lời, "Tôi bị dị ứng cồn."

Tay Cố Khải thoáng khựng lại, giờ mới nhớ ra còn có vụ này nữa! Mười ngàn con alpaca đồng loạt giẫm qua tim anh, vậy sao ông đây chuốc say rồi vác mi về đây!

"Tôi uống nước ép táo." Lưu Tiểu Niên tự chọn.

Vì vậy Cố tổng buộc phải cùng cậu ngồi uống nước ép trái cây rất đỗi thuần khiết.

Bầu không khí im lặng mang chút xấu hổ, Cố Khải châm điếm thuốc, xuyên qua làn khói thuốc lượn lờ và ánh đèn mờ ảo, Lưu Tiểu Niên xinh đẹp đến độ không hiện thực.

Vì vậy hai mắt Cố Khải bất chợt đỏ hồng. Thật may, sau tai nạn xe cộ ấy, vẫn có thể nhìn thấy em ngồi đối diện.

"Cố tổng?" Lưu Tiểu Niên bị anh làm cho sợ bắn.

"Không có gì." Cố Khải nhắm mắt lại, ngồi tựa hết vào sô pha, "Công việc nhiều, có chút phiền lòng."

"Cần mát xa không?" Lưu Tiểu Niên hỏi rất thuần khiết.

Cố Khải mở mắt, "Em biết?"

"Ừm." Lưu Tiểu Niên gật đầu. Khoảng thời gian đi học ở cùng ký túc xá với Lý Hùng Mạnh, nó là vận động viên, phải thường xuyên căn gân giản cốt, thành ra trong giờ học tự chọn cậu đã tiện thể làm quen một người giỏi mát xa, dù sao trong ký túc xá quanh năm luôn có người bệnh, rảnh giúp tụi nó đấm bóp cũng được.

Cố Khải điều chỉnh tư thế ngồi, Lưu Tiểu Niên đứng sau lưng bóp vai cho anh, "Cố tổng phải thường xuyên đi tập thể hình mới được, cơ anh cứng quá."

"Ừ." Cố Khải gật đầu, "Mai đi."

"Còn nữa, phải uống nhiều canh có tác dụng giải nóng." Lưu Tiểu Niên cúi đầu, vừa tầm thấy được một hạt đậu nhỏ trên trán anh, "Nóng trong người rồi này."

"Ừ." Cố Khải quay đầu nhìn cậu, "Cám ơn em, chịu phí thời gian ngoài giờ nói chuyện với anh."

"Dù sao ở nhà cũng không có gì làm, hơn nữa trước khi vào công ty làm việc, tôi thường xem phỏng vấn của anh." Lưu Tiểu Niên nói.

"Chi vậy?" niềm vui tăng lên cấp số nhân trong lòng Cố Khải.

"Vì tôi phải viết truyện đề tài tổng tài mà." Lưu Tiểu Niên như lấy làm ngại, "Nên muốn biết thử xem tổng tài thì nghĩ gì!"

Cố Khải bật cười, "Sau này không cần xem báo chí, muốn biết gì, cứ hỏi thẳng anh."