Trong khi bác sĩ Lục tắm, em zai liều mạng tra tấn áo ba lỗ, ban đầu cậu định nằm sải ra giường, đem áo cuốn lên đến ngực, lộ ra bụng nhỏ đáng yêu và bờ ngực trắng nõn, sau đó cảm thấy tư thế này hơi đáng khinh, vì thế lại nằm nghiêng ở trên chăn, kéo quần lót xuống một chút, lộ ra chút mông... Ông phắc nhìn giống như vô cùng đói khát vậy! Em zai vô cùng nôn nóng nghĩ, bác sĩ Lục đã sắp tắm xong rồi, thế mà mình còn chưa tạo dáng xong, sao có thể như thế! Vì thế cậu tăng tốc, làm quai áo trễ sang một bên, lộ ra bả vai ngọt ngào cùng một điểm nhỏ trắng nõn, sau đó dựa vào giường, kéo áo lên lộ ra mông nhỏ và cặp đùi! Thiệt là gợi cảm đến không dám nhìn thẳng mà... Em zai trong lòng cảm thán!
Một phút hai phút, năm phút sau, bác sĩ Lục vẫn chưa ra, em zai một tay vò đầu, cảm thấy tay đều run! Không có khoa học, tiếng nước đã ngừng rồi, sao anh ấy còn chưa ra! Đờ mờ cứ giữ nguyên tư thế này mỏi quá đi mất!
Nhưng bác sĩ Lục vẫn đang ở trong phòng tắm chỉnh sửa, bởi vì hắn có chút khiết phích, thích chỗ nào cũng phải sạch sẽ! Cho nên chờ đến khi hắn ra ngoài, em zai đã dựa vào giường đến tê cả người!
Gửi gắm hi vọng với tạo dáng chưa đủ diễn xướng, em zai đành phải vô cùng hờn tủi chôn mặt trong chăn, hở ra mông nhỏ cong vểnh mềm mại, vô cùng chờ mong bác sĩ Lục có thể tà mị cười, cuồng dã xé quần lót của mình, hung hăng chà đạp ngược đãi nó! Đúng vậy em zai đích thị là một M tiểu thụ!
"Sao lại đắp chăn như thế?" Lục Triển Phong bỏ khăn tắm trong tay xuống, kéo chăn đắp lên người em zai.
... Phắc! Em zai vô cùng thất vọng, loại tình tiết này không phấn khích chút nào sất!
Càng không phấn khích hơn chính là, Lục Triển Phong lấy thêm cái chăn khác từ ngăn tủ!
Vì thế em zai càng ai oán, trong thời tiết rét lạnh như thế, hai người phải chen chúc trong cùng một chăn mới đúng, phải dùng nhiệt độ cơ thể mà sưởi ấm cho nhau chứ!
"Ngủ ngon." Lục Triển Phong bỏ kính ra.
Ngủ ngon cái gì! Em zai không cam lòng, quá là Liễu Hạ Huệ! Không có khoa học!
Trong phòng ngủ tối đen, Lục Triển Phong hô hấp vững vàng, em zai lại ngủ không nổi... Sao lại ngủ như thế! Người trong lòng ngày đêm mong nhớ nằm ngay cạnh mình, dù thế nào cũng phải phát sinh cái gì chứ! Vì thế tay phải em zai cọ cọ, hướng đến bác sĩ Lục với một tốc độ rất chậm! Năm phút sau, cuối cùng cũng thuận lợi đụng đến ngón út tay trái của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ hai cái!
Cảm giác thiệt tốt! Bước đầu tiên cách mạng thắng lợi, em zai phấn khởi, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều dễ chịu!
"Chưa ngủ?" Lục Triển Phong đột nhiên mở miệng.
Ông phắc nha, em zai hết hồn! Cậu nhanh chóng rụt tay về, thấp thỏm bắt đầu điên cuồng ho khan!
"Không thoải mái?" Lục Triển Phong nhấc người dậy, bật đèn ngủ lên.
Hai má em zai đỏ ửng hai mắt rưng rưng, vì ban nãy giả bộ ho khan quá xuất thần!
"Sao vậy?" Lục Triển Phong sờ trán cậu đo nhiệt độ thử.
"Em... đau bụng." Em zai qua quýt tìm cớ, đờ mờ giả bệnh, chẳng có ý tưởng mới gì cả!
"Có đau lắm không?" Ánh mắt Lục Triển Phong vô cùng ôn nhu.
Em zai bị nhìn xấu hổ gần chết, nhỏ giọng khẽ nói, "Ừm, không đau lắm, chắc là do gió lạnh thổi vào."
"Tôi đi hâm nóng ly sữa cho em." Lục Triển Phong xuống giường, em zai si mê nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
Sữa có hơi nóng, em zai cầm cốc ngồi trên giường uống, đương nhiên dù lúc nào em zai cũng không định buông tha ý đồ dụ dỗ, bờ vai gì đó nhất định phải lộ ra! Bác sĩ Lục rất kiên nhẫn cũng rất lịch sự, tuy em zai uống sữa chậm đến phát điên, nhưng hắn không nói gì cả!
Nhưng em zai hiển nhiên không thỏa mãn với tình hình hiện nay! Cậu vươn đầu lưỡi phấn nộn, dâm dãng liếm môi mình một chút, cảm giác làm động tác này vừa kinh điển vừa mê người!
Bác sĩ Lục đưa khăn tay cho cậu, "Dùng cái này lau miệng."
Đệt! Em zai nước mắt đầy mặt, quá chân thực rồi!
"Tốt hơn chút nào chưa?" Lục Triển Phong đón lấy cái cốc trong tay cậu.
"Đau." Em zai không đếm xỉa, ánh mắt vô cùng trong sạch nhìn bác sĩ Lục, "Anh có thể giúp em xoa xoa một chút không?"
Ông phắc phấn khích đến tim đập thình thịch!
Lục Triển Phong bật cười, "Sao lại giống trẻ nhỏ thế chứ?"
Em zai nằm xuống giường, vô cùng mong chờ nhìn hắn, hai má đỏ bừng.
Lục Triển Phong bất đắc dĩ cười, chấp nhận dựa vào bên cạnh cậu.
Tay bác sĩ rất nhỏ lại mềm mại, em zai vô cùng say mê, cảm thấy bụng mình sắp rời khỏi thân đến nơi rồi, nổi lên! Thiệt là ôn nhu mà, rất thích ảnh như vầy!
Ngoài cửa sổ mưa to, gió lớn tàn phá, ánh đèn mờ nhạt lại càng thêm vẻ ấm cúng, được người trong lòng xoa bụng cho cảm giác thiệt thoải mái, nhịn không được híp mắt giống mèo nhỏ, mờ mịt ngủ mất.
"Bác sĩ Lục." Em zai thì thầm, xoay người ôm lấy thắt lưng hắn, "Em thích anh."
Lục Triển Phong lắc đầu, nhéo mũi nhỏ của cậu.
"Chồng à." Em zai đột nhiên thẹn thùng "Chúng mình đổi tư thế đi, em muốn đứng!"
Bác sĩ Lục: ......
"Em mới không muốn có dấu ô mai ở mông!" Em zai lộ ra dáng vẻ tươi cười đáng khinh.
Vẻ mặt bác sĩ Lục đầy hắc tuyến.
"Hì hì hì hì..." Em zai cười lanh lảnh, rốt cuộc lăn ra ngủ thiệt!
Lục Triển Phong nhìn khuôn mặt cậu một phút đồng hồ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy dở khóc dở cười.
Em zai sung sướng ngáy nhỏ, chảy nước miếng!
Sáng hôm sau, bác sĩ Lục bị tiếng động bát đũa va chạm làm tỉnh, trong phòng bếp Cố Hi đang mặc áo ba lỗ, vừa khẽ hát vừa rán trứng! Thuận tiện chờ mong bác sĩ Lục sẽ bước lên ôm lấy mình từ phía sau, ôn nhu nói 'Bảo bối buổi sáng tốt lành, sao em dậy sớm thế' gì đó khiến người ta xấu hổ!
"Sao dậy sớm vậy?" Lục Triển Phong đứng ở cửa hỏi.
Ông phắc sao không như dự đoán! Em zai bị hoảng sợ, suýt chút nữa làm rơi chảo xuống đất!
"Cẩn thận." Lục Triển Phong cầm cán chảo, "Khéo không bỏng."
"Vâng." Qua hành động vừa rồi, trứng chưa thành hình trái tim đã biến thành hình bầu dục, em zai tiếc nuối thở dài.
"Đi ra phòng ăn đi, để tôi làm." Lục Triển Phong cầm lấy cái xẻng trong tay cậu.
"... Em giúp anh." Em zai nhu thuận đứng cạnh rửa đồ ăn, sau đó vô cùng 'lơ đãng' hỏi hắn, "Hôm nay anh không phải đi làm hả?"
"Tôi xin nghỉ." Bác sĩ Lục vừa rắc hạt tiêu vừa trả lời, tư thế vô cùng đập chai mê người! Vì thế em zai lại càng thêm động tâm, ánh mắt tràn ngập chờ mong, "Hôm nay mình đến công viên được không?"
"Công viên?" Lục Triển Phong dừng tay, "Đến đó làm gì?"
"Nghe nói ở đó có tàu lượn siêu tốc mới." Em zai đương nhiên là có dụng ý khác! Tàu lượn siêu tốc gì đó cậu không có hứng thú, nhưng nếu chơi trò này, có thể quang minh chính đại hoa dung thất sắc gắt gao ôm ảnh! Mới nghĩ một chút thôi đã thấy ngây ngất vô cùng! Nhất định toẹt zời!
"Được rồi." Lục Triển Phong đặt trứng rán vào đĩa, "Ăn xong đưa em đi."
"Thiệt hả?" Em zai mở cờ trong bụng, "Anh thiệt tốt."
"Đúng lúc hôm nay rảnh, không có việc gì làm." Lục Triển Phong cười, "Ra ngoài chơi cũng tốt... Có muốn gọi anh em với Tiểu Niên không?"
"Không cần đâu!" Em zai kiên quyết lắc đầu, gọi hai người đó làm cái giề! Nhất định phải là thế giới hai người, như thế mình mới có thể trắng trợn quyến rũ ảnh!
"Được rồi." Lục Triển Phong nhún vai, "Ăn sáng, sau đó đi mua quần áo cho em, không thể mặc đồ ngủ mãi được."
Sức mạnh tềnh êu đúng thiệt là to nhớn, bình thường em zai ăn khá nhiều, nhưng người trong lòng nhìn chăm chú nên em zai chỉ ăn một miếng bánh mì nhỏ liền cảm thấy no nha... Vô cùng vô cùng mảnh mai!
"Em gầy quá." Lục Triển Phong đưa cho cậu một cái sandwich, "Ăn hết đi."
Đây rõ ràng là bá đạo công! Em zai hạnh phúc tiếp nhận sandwich, nói chuyện yêu đương gì đó, thiệt là hạnh phúc!
Công viên ở ngoại ô, vì cuối tuần thời tiết chuyển lạnh nên không nhiều người đến, có vẻ hơi vắng vẻ.
Em zai muốn hiệu quả này, cậu vội vàng lôi kéo bác sĩ Lục đến chỗ tàu lượn siêu tốc, cuối cùng có thể ôm ảnh na há há há...
"Này... Có quá kích thích không?" Được mệnh danh là tàu lượn siêu tốc cuồng dã nhất Châu Á quả nhiên không phải chỉ khoe khoang, đường ray trái cong phải uốn lần lượt xen kẽ, vừa nhìn đã thấy mãnh liệt!
Tui chính là muốn kích thích thế nài! Em zai bướng bỉnh, "Em muốn chơi cái này!"
Đờ mờ giọng nói hay vỡi, giống như người yêu làm nũng phải không!
"Được rồi." Lục Triển Phong không thể lay chuyển cậu, "Tôi chơi với em."
Đúng là được sủng nịch mà... Em zai vừa cảm thán, vừa leo lên tàu lượn siêu tốc với hắn.
Tiếng chuông vang lên, tàu bắt đầu chậm rãi di chuyển, em zai cả người căng cứng, tay gắt gao nắm đai cố định!
"Đừng sợ." Lục Triển Phong an ủi cậu.
Đờ mờ, em mới không sợ đâu! Em zai kiêu ngạo lại phấn khích nghĩ, em đang chuẩn bị đến đúng thời điểm ôm anh!
Nhưng em zai rõ ràng quên mất một viêc, trước đây cậu chưa bao giờ ngồi tàu lượn siêu tốc! Tất cả kinh nghiệm đều từ tiểu thuyết và phim ảnh, cho nên cậu hoàn toàn đánh giá cao thực lực của mình! Đến khi tàu leo đến điểm cao nhất, khoảnh khắc lập tức dùng hết tốc lực lao xuống, cả người em zai tan vỡ! Cậu cảm giác mình bị văng vào động tối bằng tốc độ ánh sáng, xuyên qua một thế giới khác, đang bị xúc tu của một con bạch tuộc cuốn lấy quay vòng vòng! Ngoại trừ liên tục gào thét ra thì chẳng làm được cái quái giề, đầu như muốn nứt ra.
Trong lúc mơ màng, dường như cảm giác có người ôm lấy mình... Nhưng em zai không xác định được, bởi chờ đến khi cậu hoàn hồn thì đã xuống đất rồi, cảnh vật bốn phía ran rã, thứ rõ ràng duy nhất là khuôn mặt anh tuấn không gì sánh bằng!
"Em không sao chứ?" Lục Triển Phong dìu cậu ngồi lên ghế, lo lắng vỗ vỗ cho cậu.
Em zai ngu ngơ sửng sốt ba giây, sau đó cảm thấy dạ dày bốc lên một trận.
Không nhịn nổi.
......
Lục Triển Phong đầu đầy hắc tuyến, giúp cậu mua nước súc miệng lại vừa lau giúp bác gái miệng liên tục nói xin lỗi, cuối cùng dưới ánh mắt xem thường của mọi người, gấp rút kéo cậu ra khỏi hiện trường gây án!
Đình nhỏ bên hồ rất an tĩnh, em zai ngồi trên ghế dựa, sắc mặt tái nhợt tâm như tro tàn, đờ mờ thiệt là mất mặt!
"Giờ đã thấy dễ chịu chưa." Lục Triển Phong xức dầu xoa huyệt Thái Dương cho cậu.
"Vâng." Em zai còn chút hơi tàn lẩm bẩm.
Lục Triển Phong cười lắc đầu, "Vẫn muốn chơi chứ?"
Em zai quyết đoán từ chối! Loại chuyện này cả đời cũng không có lần thứ hai đâu! Đồng thoại đều là gạt người! Không chỉ không phát sinh tình huống lãng mạn mong đợi, mà còn bị mất mặt nữa!
Thiệt là không đáng mà! Em zai bi thương rơi lệ, hình ảnh trong sạch gì đó của mình, chắc mất hết rồi!
Vì thế buổi tối lúc em zai về nhà, vẻ mặt vô cùng nặng nề, làm anh mình hoảng sợ, "Sao thế?"
"Anh..." Em zai thảm thương mở miệng, giọng nói khàn khàn giống vỡ giọng!
Vì thế anh zai càng hoảng sợ, "Sao giọng lại bị thế này?"
"Kêu nhiều." E zai lười nói nhiều.
Kêu! Nhiều! Anh zai cảm thấy não mình hoạt động quá độ, anh kinh sợ nhìn em mình, "Tối hôm qua rốt cuộc đi đâu?"
"Khách sạn mà." Em zai mệt mỏi ngồi trên sofa.
"Khách sạn nào?" Anh zai hỏi.
"Châu Tế." Em zai tìm một cái tên ngắn nhất.
Anh zai lập tức gọi điện, "Ây, Chu tổng hả, giúp tôi tra một chút chứng minh thư này tối qua có đăng kí nhận phòng chỗ anh không, số là ——"
"Anh em sai rồi!" Em zai mặt đầy nước mắt giật lấy điện thoại.
"Thành thật khai báo, rốt cuộc là đi đâu!" Anh zai giận dữ hỏi.
"Nhà bác sĩ Lục." Giọng em zai khàn khàn, hai mắt rưng rưng, vô cùng bi thảm.
Quả nhiên là vậy! Anh zai nóng nảy, "Anh nói với mày bao nhiêu lần, phải dè dặt!"
"Bọn em chưa có làm gì mà." Em zai ủ rũ giải thích.
"Thế sao giọng mày lại khàn!" Anh zai cảm thấy mình cũng xấu hổ lây! Em zai mình đáng yêu lại thanh thuần như thế, sao mới một đêm đã trở nên dâm đãng thế này!
"Không phải như anh nghĩ đâu..." Em zai vô cùng bi thảm.
"Thế thì là thế quái nào?" Anh zai thấp giọng rít gào, "Đừng có bảo với ông mày cùng tên đó hát cả đêm."
Em zai mặt đầy nước mắt, "Bọn em chơi tàu lượn siêu tốc, rất là khủng bố nha!"
Anh zai: ......
Em zai ôm hộp khăn giấy, nhớ lại mình ở công viên thảm thiết thế nào, cảm thấy vô cùng vô cùng sống không bằng chết!
"Phụt." Anh zai rất không phúc hậu bật cười, sợ hãi rồi gào thét gì đó, đúng là thói xấu mãi không sửa được!
"Anh còn cười!" Em zai rưng rưng căm tức nhìn anh mình, "Nếu hai người hôm qua không nghe điện thoại, em cũng không bị mất mặt!"
"Ngoan, không sao không sao." Anh zai vô cùng không có trách nhiệm an ủi em mình, "Ít nhất là em không đái ra quần."
Em zai khóc to hơn, đờ mờ có ai an ủi như anh không!
"Tiểu Hi cậu làm sao vậy?" Lưu Tiểu Niên từ trên lầu xuống, thấy Cố Hi đang dùng sức lau nước mũi, còn đang đỏ mắt căm tức trừng anh mình, vì thế bị dọa sợ.
Loại chuyện đáng xấu hổ này không thể cho người thứ tư biết! Cho dù là chị dâu thân thiết với mình nhất cũng không được! Em zai kiên quyết ngậm miệng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thấy cậu ấy gắt gao ngậm miệng không nói, Lưu Tiểu Niên càng lo lắng hơn.
Em zai ủy khuất cúi đầu, đừng hỏi nữa mà đáng ghét!
"Có phải anh bắt nạt cậu ấy không?" Lưu Tiểu Niên nghiêm túc hỏi anh zai.
"Tôi?" Anh zai vô tội bị oan, ảnh tự thanh minh, "Lần này thực sự không phải tôi!"
"Thật?" Lưu Tiểu Niên híp mắt nhìn anh, vẻ mặt nhỏ nhắn đáng yêu gì vậy!
Anh zai thành công nhộn nhạo, vợ yêu thiệt là ngoan nha! Nhưng lần này thực sự không liên quan đến anh mà! Anh nghiêm khắc nhìn em mình, "Tiểu Niên hỏi em nói đi, mau nói vì sao em khóc!"
Em zai bị anh uy hiếp, đành phải vừa rớt nước mắt vừa giải thích, "Tui đột nhiên nhớ đến nhà điêu khắc vĩ đại thời kỳ phục hưng Renaissance Lorenzo Ghiberti, ông ấy chết thiệt thảm nha..."
Lưu Tiểu Niên: ......
"Không sao, nghệ thuật gia, cậu nên hiểu." Anh zai ôn nhu an ủi vợ yêu.
"Tui đi nấu cho cậu chút chè." Lưu Tiểu Niên rất thành khẩn an ủi cậu ấy, "Người chết không thể sống lại, cậu đừng nghĩ nhiều."
Em zai hai mắt đẫm lệ mờ mịt hỗn độn trong gió nhìn chị dâu mình, sao lại đơn thuần như thế chứ, dễ lừa quá nha!
Nửa giờ sau, Lưu Tiểu Niên bưng bốn bát chè bách hợp lên, "Ăn đi."
"Vì sao lại có bốn phần?" Em zai khó hiểu hỏi.
"Vị nghệ thuật gia kia rất đáng thương, cho ông ấy một bát." Vẻ mặt Lưu Tiểu Niên nghiêm túc, "À, tui lên phòng gõ chữ, hai người từ từ ăn."
Vẻ mặt em zai biến thành 囧!
"Đúng rồi, lúc cậu thờ cúng nhớ thành tâm một chút, ông ấy nhất định sẽ bị cậu làm cảm động." Lưu Tiểu Niên dặn dò, "Không chừng còn có thể thảo luận nghệ thuật với ông ấy trong mơ!"
Phắc! Em zai bị dọa xanh cả mặt! Linh hồn đại hung ác lúc nửa đêm gì đó, nữ quỷ trong mộng tàn nhẫn giết người đó!
"Tôi lên phòng trước." Lưu Tiểu Niên không phát hiện ra mình dọa em zai sợ chết khiếp, còn tưởng mình an ủi vô cùng thích hợp!
Thấy bóng dáng vợ yêu biến mất nơi góc cầu thang, anh zai cuối cùng bật cười! Đờ mờ vợ yêu của mình sao ngốc manh thế chớ! Quá là đáng yêu!
"Anh!" Em zai khóc ôm anh mình, "Em xin anh đêm nay cho em ngủ với anh đi em sợ!" Ai ai ai muốn mơ thấy nghệ thuật gia thời kì phục hưng chứ cứu mạng!
Chị dâu sao lại như thế, thật là xấu tính!
Tối nay, tuy em zai rốt cuộc được cho phép ngủ trên giường anh zai thân thương! Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu liên tục nằm mơ thấy bị quỷ đuổi! Vì thế chờ đến khi thức dậy, em zai thành công hóa thân thành gấu trúc, ngồi trên bàn ăn giữ nguyên tình trạng hai mắt vô thần!
Lưu Tiểu Niên vừa làm bữa sáng vừa lo lắng, nghệ thuật gia gì đó, thiệt đúng là có hảo cảm nha! Vì một người Châu Âu mấy trăm năm trước mà có thể thất hồn lạc phách thế này!
Chuyện này đúng là không giống với thế giới của mình!