Chương 40: Thực ra em zai rất đáng tin cậy

Sau khi nhận ra bản thân mình có thể sinh ra ý nghĩ không an phận với tổng giám đốc, Lưu Tiểu Niên cả người xoắn xuýt! Cậu cảm thấy đây nhất định là báo ứng hồi trước mình ghét bỏ đam mỹ, Thần đam mỹ trong truyền thuyết quả nhiên đáng sợ nha!

Nhưng mà giờ phải làm sao?

Từ chức? Vừa nghĩ đến điều khoản tuyển dụng, Lưu Tiểu Niên cảm thấy trong lòng căng thẳng, từ từ từ chức, có nghiêm trọng quá không... Nhất định quá nghiêm trọng! Tiểu trạch nam nghiêm túc gật đầu, nếu đã không muốn từ chức, vậy giả vờ chưa xảy ra chuyện gì, mỗi ngày chỉ cần đứng từ xa nhìn anh ấy cũng thấy thỏa mãn rồi ô ô ô quả nhiên mới nói câu này thôi đã muốn khóc rồi, thế mà lại nghĩ ra đúng là nên sâu sắc khinh bỉ bản thân!

Một tiếng sau, Lưu Tiểu Niên như mất hồn đi về văn phòng, ngồi trước máy tính đãng trí gõ chữ.

Loại chuyện thầm mến cấp trên đồng tính, thật là khiến cho người ta đau đầu mà!

Mà lúc này, Cố tổng đang ở trong phòng làm việc của mình phấn khích đến không thể tự kiềm chế! Anh đầu tiên bạo phát vài lần, sau đó mạnh mẽ uống hai cốc nước to, vẫn cảm thấy sôi trào, vì thế giống như bị thần kinh đứng trên sofa, nhìn xuống văn phòng xa hoa của mình! Hưởng thụ loại cảm giác quân lâm thiên hạ!

"Cố tổng... A." Cô thư kí đẩy cửa vào, nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đang đeo vẻ mặt nghiêm túc đứng trên sofa, vì thế giật mình ngừng bước! Đây là tình huống gì vậy?!

......

Cố tổng bình tĩnh bước xuống, "Trên nóc tủ nhiều bụi lắm, gọi nhân viên vệ sinh lên lau một chút."

"Vâng." Thư kí nhẹ nhàng thở ra, cầm kẹp tài liệu đưa cho anh, "Đây là hành trình bên Italy và danh sách nhân viên cùng đi của ngài."

Cố Khải cầm lấy, phát hiện ngay dưới tên mình chính là Lưu Tiểu Niên, vì thế trong lòng càng thêm khoan khoái, đây đúng là ý trời mà!

Sau giờ tan tầm hôm nay, Lưu Tiểu Niên lấy cớ đi cùng Tiểu Mã mua đĩa máy tính, chuồn đi còn nhanh hơn thỏ! Nhưng Cố tổng cũng không để ý, bởi vì cảm giác được vợ yêu nhất định đang thẹn thùng, cho nên với tư cách là một tiểu công biết săn sóc, nhất định phải cho cậu nhiều thời gian chấp nhận chuyện này!

"Anh về rồi!" Em zai đang sửa sang lại ảnh chụp trong phòng khách. "Chị dâu đâu?"

Nghe thằng em nhắc đến vợ mình, anh zai không thể đè nén sự vui sướng trong lòng, vì thế anh ngẩng đầu cười hô hố một lúc!

......

Em zai không nói gì nhìn anh mình, đờ mờ, anh bị thần kinh à!

"Em ấy đi dạo phố, bởi vì em ấy xấu hổ khi gặp anh." Cố tổng cười xong, trả lời vô cùng khí phách!

"Vì cái răng gì lại phải xấu hổ khi gặp anh?" Em zai giật mình, "Chẳng lẽ cậu ấy xuất tường?" (trong câu hồng hạnh xuất tường)

"Mày mới xuất tường!" Anh zai giận dữ, hung hăng chà đạp em zai một lúc, "Câm miệng!"

"A a đùa một chút không được à!" Em zai ôm cái đầu xù như ổ gà oán giận, sao mình lại có anh zai không có tính hài hước như thế!

"Loại nói đùa này không thể nói bậy!" Anh zai ngồi bên cạnh em mình, hơi tự hào nói, "Anh cảm thấy em ấy thầm mến anh."

"Sặc!" Em zai thành công phun ra, cậu ghét bỏ nhìn vào mắt anh mình, "Anh nói đùa à?"

Anh zai lãnh diễm khinh thường một chút, mới không thèm giải thích với em mình! Anh tao nhã nghiêng ly rượu vang, vô cùng vô cùng say sưa! Có việc làm có vợ yêu, mình chính là nhân sinh dâm gia trong truyền thuyết phải không phải không! Chắc! Chắn! Phải! (nhân sinh dâm gia tương đương với nghĩa người thắng cuộc trong nhân sinh – Ren)

Mãi cho đến mười rưỡi đêm, Lưu Tiểu Niên mới chậm chạp quay về, trong phòng khách một mảnh yên lặng, ánh đèn rất mờ nhạt, vì thế tiểu trạch nam thở phào nhẹ nhõm, tốt quá tốt quá!

Sau đó ngay lúc cậu đang rón rén thay dép, em zai giống như âm hồn đứng sau lưng cậu, "Cậu về rồi!"

"A!" Lưu Tiểu Niên bị dọa sợ kêu lên, "Cậu cậu cậu chui từ đâu ra vậy?"

"Tui vẫn đứng ở chỗ tủ rượu mà." Em zai thực ủy khuất.

"Ngại quá, ban nãy không nhìn thấy cậu." Lưu Tiểu Niên tim đập thình thịch kinh hoảng!

"Không sao đừng ngại!" Em zai thân thiết kéo tay cậu, "Hôm nay tui mua được đĩa phim kinh dị mới nhất, cùng xem đi!"

"Giờ hả?" Lưu Tiểu Niên nhìn đồng hồ.

"Phim kinh dị tất nhiên phải xem ban đêm!" Cố Hi kéo chị dâu mình lên lầu, "Một mình tui không dám xem, chờ cậu lâu ơi là lâu!"

"Thật hả?" Nói về chuyện này, Lưu Tiểu Niên đành phải đồng ý. Nhưng mà đêm nay mình nhất định sẽ mất ngủ, cho nên có người cùng mình xem phim, cũng coi như là giải trí.

'Linh hồn đại hung ác lúc nửa đêm' chính là bộ phim vô cùng vô cùng đáng sợ! Em zai xem vô cùng sợ hãi, ôm hộp mực ăn liền run cầm cập! Sau đó dứt khoát ôm lấy chị dâu mình!

Lưu Tiểu Niên rất to gan, huống chi đêm nay cậu còn tâm sự ngổn ngang nên không để ý đến phim, vì thế không cảm thấy kinh khủng! Chỉ có một điều sụp đổ chính là em zai cứ bóp tay cậu, đau không chịu nổi!

"Nếu sợ thì chúng ta đừng xem nữa." Lưu Tiểu Niên cảm thấy tay mình nhất định bị bóp nát rồi, vì thế rất chân thành đề nghị.

"Không!" Em zai vừa run rẩy vừa bảo toàn danh tự của mình, "Đây đây đoạn này không đáng sợ nha... Á!"

"... Nhưng tui sợ." Lưu Tiểu Niên vẻ mặt hắc tuyến.

"Chúng ta mau tắt đi, cậu sợ sao không nói sớm." Em zai oán trách chị dâu mình, phi như bay rút đĩa ra!

Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, cầm hộp đồ ăn đặt lên bàn, "Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."

"Không!" Em zai bổ nhào qua ôm lấy chị dâu mình!

"Tại sao?" Lưu Tiểu Niên hoảng sợ.

Em zai trong lòng gào thét nói bởi vì thiệt là kinh khủng nha! Nhưng cậu xấu hổ không nói, đành phải vô cùng dối trá mở miệng, "Chúng ta nói chuyện qua đêm đi."

"Nói chuyện?" Lưu Tiểu Niên buồn bực, "Bây giờ?"

"Đúng!" Em zai ra sức gật đầu, "Bởi vì tui có rất nhiều tâm sự muốn nói ra!"

"Được rồi." Lưu Tiểu Niên thấy nói chuyện cũng tốt, "Tui đi đánh răng đã, sau đó sang phòng ngủ tìm cậu."

"Ừ!" Em zai mở cờ trong bụng, chị dâu đúng là mềm mại ôn hòa mà, chẳng trách anh zai mình yêu đến bị điên luôn!

Phòng ngủ lẫn con người Cố Hi vô cùng tươi mát thoát tục! Đúng vậy em zai chính là một nhóc! Thanh! Tân! Lưu Tiểu Niên mặc áo ngủ hình gấu nhỏ ngồi trên giường, "Nói chuyện gì nha?"

"Hay là chúng ta nói về tác phẩm 'Thế giới như ý chí và biểu tượng' của bậc thầy triết học người Đức Arthur Schopenhauer đi?" Em zai đoan trang tao nhã đề nghị, "Cùng ngao du giữa biển lớn bi quan và ưu thương nhất của chủ nghĩa bi quan!"

......

Lưu Tiểu Niên 囧囧 bò xuống giường chuẩn bị trốn, "Tui thấy tui nên về đi ngủ."

"Đừng mà!" Em zai dùng sức bám chặt chị dâu mình, vô cùng xấu hổ nhìn cậu, "Cậu không muốn tán gẫu triết học, thế chúng ta nói về bác sĩ Lục nha?"

Đờ mờ đây mới là trọng điểm đúng không! Ý chí gì đó chỉ là làm nền thôi! Chỉ cần biết chị dâu nhất định sẽ không từ chối!

"Bác sĩ Lục? Người phụ trách chữa chân cho cậu?" Lưu Tiểu Niên ngồi về giường rất buồn bực, "Nói về anh ta làm gì?"

Em zai trong lòng rít gào bởi vì tui thích ảnh! Nhưng đề tài này có hơi xấu hổ, vì thế em zai đeo vẻ mặt mê gái nói, "Tui cảm thấy bác sĩ Lục rất là đẹp trai nha!"

"Đẹp chỗ nào?" Lưu Tiểu Niên không có ấn tượng sâu đậm với Lục Triển Phong, chỉ nhớ rõ hắn đeo kính đen... Nhưng mà khẳng định không đẹp bằng Cố Khải!

"Chỗ nào cũng rất tuấn tú nha." Em zai ôm gối dựa đến là hạnh phúc!

"Được rồi, coi như bác sĩ Lục rất tuấn tú." Lưu Tiểu Niên vẫn không phản ứng lại, cậu cảm thấy vô cùng khó hiểu, "Đây là lý do cậu muốn tán gẫu?" Sao không nói chuyện Ngô Ngạn Tổ luôn đi!

Em zai ngây ngô cười hì hì, không để ý đến chị dâu mình, bởi vì cậu còn đang não bổ thân thể của bác sĩ Lục!

Lưu Tiểu Niên không nói gì nằm lên giường, xoa xoa bụng ngẩn người, mặc kệ cậu ấy.

"Cậu đừng ngủ mà!" Cố Hi đẩy cậu, đề tài thú vị như vậy, sao cậu lại ngủ chứ!

"Tui không có ấn tượng với Lục Triển Phong, làm sao mà trò chuyện." Lưu Tiểu Niên bất đắc dĩ, hơn nữa vì cái răng gì mà nửa đêm phải tán gẫu về hắn hả hả hả!

"Thật hả?" Em zai sờ cằm tiếc nuối, nhịn đau đổi đề tài, "Hay là chúng mình nói về anh tui?"

"Vì, vì sao lại phải nói về Cố tổng." Lưu Tiểu Niên lập tức lắp bắp.

Bởi vì anh zai tui nói cậu thầm mến ảnh, tui! Mới! Không! Tin! Em zai dùng gối dựa đập đập chị dâu mình, "Nói thật, cậu thấy anh tui thế nào?"

"Rất tốt na." Lưu Tiểu Niên đỏ mặt, chỉ có điều đèn tối quá, em zai không phát hiện ra!

"Tốt chỗ nào?" Cố Hi rất nghiêm túc!

"Chỗ nào cũng tốt." Lưu Tiểu Niên ở trong lòng nghĩ, thật sự rất hoàn mỹ nha...

"Thật hả?" Em zai ngạc nhiên, bắt đầu tin tưởng lời nói lúc tối của anh mình! Bởi vì chỉ có hai người hãm sâu vào từn êu mới có thể nhìn thấy ưu điểm đối phương na!

"Ừ." Giọng Lưu Tiểu Niên rất nhỏ.

Đờ mờ lẽ nào thực sự có hi vọng? Em zai ngạc nhiên nghi ngờ chưa bình tĩnh lại được, vừa mời chuẩn bị tìm hiểu sâu hơn, chợt nghe chị dâu mình vô cùng chột dạ lẩm bẩm một câu, "Này, cậu từng gặp vợ chưa cưới của Cố tổng rồi hả?"

Gì? Em zai vừa hoa lệ vừa lắp bắp kinh hãi, cậu buột miệng nói "Anh tui có vợ chưa cưới khi nào?"

"Không có hả?" Lưu Tiểu Niên mở to mắt, "Nhưng anh ấy nói với tui, anh ấy có một người vợ chưa cưới."

Sao! Có! Khả! Năng! Em zai vô cùng muốn quỳ lạy chỉ số IQ của anh mình! Đờ mờ chuyện này cũng bịa ra được? Đúng là không thể não tàn hơn!

"Rốt cuộc là có hay không vậy?" Lưu Tiểu Niên nôn nóng, cậu nắm tay áo em zai, "Từ lâu rồi Cố tổng đã nói với tui ảnh có một vị hôn thê!"

"Phụt." Em zai phun ra, đờ mờ người đó chính là cậu đó! Anh zai thiệt vô liêm sỉ!

"Cậu cười gì vậy." Lưu Tiểu Niên bất mãn.

"A... Chuyện là như vầy." Em zai quyết định giúp anh zai tiếp tục nói dối, "Đúng là anh ấy có vợ chưa cưới."

"A." Lưu Tiểu Niên phờ phạc chui vào chăn, không nói gì.

"Nhưng họ chia tay rồi mà!" Em zai mắt lấp lánh!

"Chia tay?" Lưu Tiểu Niên giật mình mở to mắt, "Nhưng mà đã đính hôn rồi nha!"

"Kết hôn còn ly dị được, nói gì đến đính hôn!" Em zai nói khoác không biết ngượng, "Anh tui phát hiện ra cô ta chỉ ham muốn sắc đẹp của ảnh, sau lưng còn bắt cá hai tay, vì thế chia tay rồi!"

"Sắc đẹp?" Lưu Tiểu Niên ngẩn ngơ.

"A, tui muốn nói là tài sản." Em zai xoa mũi, "Cho nên anh tui giờ đang độc thân!"

"Thật hả?" Lưu Tiểu Niên trong lòng vui vẻ, tuy niềm vui này không phúc hậu cho lắm, nhưng mà cậu vẫn vui vẻ không nhịn được!

"Ừ." Em zai nằm cạnh chị dâu mình, vô cùng chờ đợi nhìn cậu, "Cậu có ý kiến gì không?"

"Tui?" Lưu Tiểu Niên bị Cố Hi nhìn đến hoảng hốt, giấu đầu hở đuôi liều mạng lắc đầu.

Bởi vì khoảng cách lần này rất gần, cho nên em zai nhìn rõ hơn, khuôn mặt và lỗ tai chị dâu mình nhìn bằng mắt thường cũng thấy nhanh chóng phiếm hồng, ngay cả cổ cũng đỏ! Rõ ràng là xấu hổ nha! Em zai hận không thể lập tức báo cho anh mình tin vui này!

"Vậy Cố tổng nhất định rất đau lòng." Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình vẫn phải biểu hiện ra sự thông cảm.

"Ảnh không đau lòng chút nào đâu!" Giọng điệu em zai vô cùng quả quyết!

"Vì, vì sao na?" Lưu Tiểu Niên sửng sốt, ầm ĩ với vợ chưa cưới, dù thế nào cũng là sự việc rất lớn!

"Vì anh tui không yêu cô ta, miễn cưỡng đính hôn là vì lợi ích hai tập đoàn!" Vẻ mặt em zai đau xót, "Cậu không biết đâu, trước khi đính hôn, anh tui đau đến sống không bằng chết!"

Lưu Tiểu Niên lần đầu tiên cảm thấy Cố Khải cuối cùng cũng giống nam nhân vật chính trong tiểu thuyết của mình!

Thực ra ngẫm lại lời nói dối, đúng là có trăm ngàn chỗ hở! Nhưng Lưu Tiểu Niên sống cuộc sống tiểu trạch nam hai mươi mấy năm, không có tâm cơ, hơn nữa có tình cảm với Cố Khải, cho nên vừa nói cậu đã tin chuyện này! Hơn nữa... cậu càng vui vẻ hơn!

Không! Sai! Người đàn ông có sự nghiệp thành công, ôn nhu kiên nhẫn, thiện lương trầm ổn lại vướng mắc tình trường như thế... thật là khiến người ta đau lòng mà!

"Cho nên khi nào cậu có thời gian, phải giúp đỡ anh tui nha." Em zai cọ cọ chị dâu mình.

"Ừ." Lưu Tiểu Niên ôm gối dựa vào giường, ánh mắt sáng long lanh.

Vì thế sáng sớm hôm sau, chờ đến khi Cố tổng rời giường, chào đón anh không chỉ có vợ vừa ngoan vừa moe, em zai tươi mát, còn cả một bàn bữa sáng xa hoa!

"Tình hình gì đây?" Anh zai lắp bắp kinh hãi, kéo em mình qua một góc.

"Đây là chị dâu làm để an ủi anh bị thất tình." Em zai lời ít ý nhiều.

"Thất tình?" Anh zai bị chấn kinh!

"Tôi ra ngoài mua chút muối, sẽ quay lại ngay." Lưu Tiểu Niên đang nấu dở canh mới phát hiện lọ muối hết sạch, vì thế vội vàng đổi giày chạy đi.

Mà anh zai vẫn còn kinh sợ!

"Tối qua em với cậu ấy thức đến hai ba giờ đêm." Em zai kiêu ngạo tranh công.

Sau đó bị anh mình điên cuồng oánh một trận!

"Anh anh anh đánh em làm gì hả!" Em zai không hiểu tại sao, nước mắt đầy mặt!

Anh zai càng điên cuồng dâm ngược em mình, bởi vì em zai dám tán gẫu đến nửa đêm, dọa vợ yêu nhà mình sợ chạy! Cho nên mình mới bị thất tình thê thảm như thế!

"Không phải như anh nghĩ đâu!" Em zai tuy không biết anh mình não bổ ra cái quái gì, nhưng trực giác nói cho anh biết nhất định sẽ rất kì quặc!

"Cho mày ba mươi giây giải thích rõ ràng." Anh zai oánh mệt, ngồi trên sofa thở dốc.

Em zai đành phải dùng tốc độ tên lửa phun ra một tràng, "Chị dâu giờ hoàn toàn không để ý chuyện anh có vợ chưa cưới hơn nữa còn khẳng định với em là cậu ấy thích anh sáng sớm bảy giờ cậu ấy thức dậy nấu cho anh bữa sáng với trứng gà hình trái tim!"

"Ừ?" Cố tổng cả người chấn động, hiền từ nhìn em mình, "Nói chậm một chút."

Em zai còn đang thở gấp! Đờ mờ sắp tắt thở đến nơi rồi!

"Tôi về rồi." Lưu Tiểu Niên xách theo túi nilon quay về, vội vàng chạy vào bếp nhìn canh, hoàn toàn không để ý trong góc phòng khách, em zai anh zai đang vô cùng đáng khinh rỉ tai nhau thì thầm!

"Em nói thật?" Nghe xong từ đầu đến cuối, anh zai vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ!

"Đương nhiên là thật." Em zai vô cùng nghiêm túc!

Anh zai hạnh phúc muốn rớt nước mắt, đờ mờ nhân sinh thiệt tốt đẹp!

"Cho nên anh phải cố gắng!" Em zai cổ vũ anh mình, "Tranh thủ sang năm sinh một bé zai mập mạp!"

Phắc! Anh zai lãnh diễm trừng thằng em một cái!

Em zai nhấc tay xin hàng!

"Đi ăn sáng." Anh zai đứng lên.

Em zai bất mãn túm anh "Em không được khen thưởng à?"

"Khen thưởng?" Cố tổng nhíu mày.

"Đúng rồi, tốt xấu gì em cũng thay anh nói dối!" Em zai dùng sức nhấn mạnh chuyện này!

"Được rồi, có tin tốt nói cho em." Anh zai cười vô cùng vô cùng ôn hòa.

"Gì gì?" Em zai vui mừng không đợi được.

"Ông già ở Mỹ sắp về!" Anh zai cười xấu xa.

"Gì?" Em zai lập tức sụp đổ, "Cha cha cha về làm gì?"

"Đương nhiên là thăm em." Anh zai ôn nhu sờ đầu em mình một chút, quay người vào phòng ăn.

"Ăn cơm thôi." Lưu Tiểu Niên đúng lúc bê món cuối cùng lên bàn, "Có món cá cơm khô anh thích nhất đó."

Cố Khải trong lòng nhộn nhạo, vợ yêu thiệt là đức hạnh thiệt ngốc manh thiệt mềm mại nha...

"Tôi đi gọi Tiểu Hi." Lưu Tiểu Niên lau lau tay chạy ra, nửa phút sau hoảng sợ trở về, "Tiểu Hi sao lại run rẩy trên sofa thế?"

"Bởi vì nó đang chìm đắm trong biển cả nghệ thuật." Cố Khải kéo ghế ra, "Không cần để ý đến nó đâu."

"Thật hả?" Lưu Tiểu Niên giật mình.

Nghệ nghệ nghệ thuật gia gì đó thiệt đáng sợ nha!

Vì gần đây khắp nơi trong thành phố đang tu sửa đường, nên đường hơi gập ghềnh, Lưu Tiểu Niên ngồi trong xe nghịch điện thoại, Cố tổng vừa lái xe vừa ngắm vợ yêu, càng nhìn càng thấy xứng đôi với mình!

"Đúng rồi, sau khi tan ca chúng ta đi dạo quanh thị trường đi?" Cố tổng đề nghị.

"Vì sao nha?" Lưu Tiểu Niên hơi bất ngờ.

"Sẽ đi Italy sớm, mua cho cậu vài bộ âu phục." Cố Khải trả lời.

"Cho tôi?" Lưu Tiểu Niên ngại ngùng, "Không cần tôi tôi tự mua được rồi."

"Chuyện này liên quan đến hình ảnh của công ty." Cố tổng chụp cho cậu cái mũ to vĩ đại!

"......" Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cố Khải giương khóe miệng, ngốc manh ngốc manh!

Đến tổ trò chơi mới biết, hóa ra mọi người định tối đi liên hoan, Lưu Tiểu Niên đành phải tiếc nuối từ chối, "Tối tôi phải đi với Cố tổng mua quần áo."

Ông phắc! Mọi người không hẹn mà cùng não bổ ra vài hình ảnh, chẳng lẽ đi mua đồng phục tình thú? Đeo tai thỏ và còng tay, đáng thương nước mắt lưng tròng quỳ gối trên giường cầu yêu thương gì đó, không cần quá xuất thần đâu! Như vậy thiệt có thể! Quá dâng trào nha!

"Mọi người đang cười gì thế?" Lưu Tiểu Niên cảm thấy sau lưng lạnh toát.

"Không có gì." David Khương nghiêm nghị vỗ vai cậu, "Ban ngày làm việc ban đêm phải bồi lão đại, cậu vất vả rồi!"

"Không sao." Lưu Tiểu Niên cảm thấy... thực ra không vất vả mà! Hai người cùng đi dạo gì đó, thậm chí còn có một chút chờ mong! Khóe miệng cũng cong cả lên!

Vì thế mọi người lại nhịn không nổi phấn khích một phen, vui mừng đến thế cơ mà! Bởi vậy suy đoán Cố tổng một đêm bảy lần gì đó nhất định rất lợi hại!

"Đúng rồi, Bình Bình hai ngày nay sao không gửi tin nhắn khoe khoang nữa vậy?" David Khương hơi khó hiểu, dựa vào tính cách yêu nghiệt kia, lẽ ra mỗi ngày phải gửi hơn mười tấm ảnh tự chụp về chứ! Tại sao không có tí động tĩnh nào!

Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo gió đứng trước cửa văn phòng, cả người vô cùng điên cuồng khí phách.

"Xin hỏi anh tìm ai?" Đào Nhạc Nhạc vô cùng nịnh hót bước lên, chân chó hỏi.

Cả đám trong phòng làm việc chấn động, âm thanh này cũng quá không khoa học rồi!

"Xin hỏi Lâm Bình Bình có ở đây không?" Người đàn ông mặc áo gió vô cùng nho nhã lễ độ.

"Lâm Bình Bình?" Đào Nhạc Nhạc lập tức rớt nước mắt, sao vừa đến đã tìm tên yêu nghiệt kia vậy!

"Cậu ấy đi du lịch rồi, xin hỏi anh là?" David Khương ngạc nhiên nghi ngờ chưa bình tĩnh lại được.

"Tôi là bạn của cậu ta." Người đàn ông mặc áo gió cười, "Ban đầu định tặng quà cho cậu ấy, không ngờ lại không khéo như thế, xin hỏi có thể chuyển giúp tôi không?"

Mọi người nhao nhao gật đầu, đương nhiên là có thể nha!

"Vậy xin nhờ mọi người." Người đàn ông mặc áo gió bê cái hộp đưa cho David Khương, "Cảm ơn."

"Không có gì đừng ngại." David Khương nhận lấy món quà nặng trịch, nhìn theo bóng người ta bước ra cửa.

Mọi người lập tức bắt đầu điên cuồng suy đoán, chẳng lẽ Hồ tổng có tình địch?!

"Hộp quà nặng vãi!" Đào Nhạc Nhạc áng chừng, vẻ mặt đói khát suy đoán, "Chẳng lẽ là vàng khối?"

Đờ mờ cảm giác tốt quá đuê! Mọi người nhao nhao cắn khăn tay tỏ vẻ hâm hộ ghen tị căm hận, yêu nghiệt này vân khí quá tốt đi lật bàn lật bàn!

Vì thế Lâm Bình Bình đang ở trên giường tĩnh dưỡng đột nhiên hắt xì một cái, cảm thấy lạnh sống lưng... Chẳng lẽ đại dâm ma kia đang nhớ thương mình? Đây không phải là thật! Tiểu Bạch Liên nhịn không được nước mắt đầy mặt, mình kiếp trước tạo ra nghiệt duyên gì... Hu hu hu!