Thứ năm sau khi tan tầm, Lâm Bình Bình kéo vali nhỏ đáng yêu của mình, dưới ánh mắt hâm mộ đố kị căm hờn của đồng nghiệp, lả lướt leo lên xe, một đường gió nhẹ nắng đẹp chim hót hương hoa, tâm tình trở nên vô cùng vô cùng tốt, cứ cười mỉm mãi thôi!
Vì thế Lạc Vi Nhã ở trong lòng cảm thán, đúng là yêu mà, vội vàng như vậy muốn gặp người trong lòng!
Mấy tiếng sau, mọi người thành công đến suối nước nóng trên núi. Lâm Bình Bình trên xe ăn quá nhiều sữa chua nên vừa xuống xe đã chạy thẳng vào toilet, vừa đau bụng vừa đau đớn cảm khái hồng nhan bạc mệnh linh tinh. Lạc Vi Nhã tuy xem như nửa đàn ông, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ ở cùng một phòng với Lâm Bình Bình, cho nên dứt khoát bỏ mặc cậu ta, cùng với bạn thân sung sướng đi lĩnh phòng.
Đợi đến khi Lâm Bình Bình bước ra, trong sảnh đã chẳng còn ai, em gái lễ tân hiển nhiên bị sắc đẹp của cậu ta mê hoặc, hai gò má ửng đỏ âm thanh dịu dàng nói, "Đoàn của ngài chỉ còn một phòng cuối cùng, ở khu B hơi xa với những người còn lại, tôi giúp ngài đổi sang phòng thương vụ lớn nhé? Không cần phải bù thêm tiền đâu."
Tốt quá! Lâm Bình Bình vừa rồi còn sầu não, giờ nghe thấy có phòng thượng hạng để ở, lập tức nở gan nở ruột! Đúng vậy, Tiểu Bạch Liên đơn giản sạch sẽ như thế có thể dễ dàng thỏa mãn!
"Vậy cảm ơn cô." Lâm Bình Bình cười đến khuynh đảo chúng sinh, em gái lễ tân không may trúng đạn, ngay cả hít thở cũng không thông. Mỹ nhân mảnh mai gì đó, thiệt khiến cho người ta muốn bộc phát bản năng làm mẹ mà!
Yêu nghiệt nhận phòng, sung sướng bước vào thang máy. Cùng lúc đó, một đoàn người cũng bước vào từ cửa xoay ở đại sảnh, dẫn đầu là người đàn ông mặc bộ Zegna, tay kéo Rimowa, vẻ mặt lạnh lùng, vô cùng lãnh khốc đẹp zai điên cuồng bá đạo phí phách!
"Chào đón Hồ tổng!" Mọi người nhao nhao đứng lên cung nghênh thánh giá!
Hồ Vân Phi tháo kính râm xuống nhìn xung quanh, nhíu mày, "Tại sao chỉ mở một phần mười hai bóng đèn?"
"... Bởi vì muốn tiết kiệm năng lượng ạ." Quản lý khu nghỉ dưỡng nhanh chóng giải thích.
Hiển nhiên Hồ tổng rất không hài lòng với lý do này, hắn lạnh lùng hà khắc nói, "Một tiếng sau, tất cả nhân viên chủ quản cấp cao trở lên đến họp!"
Tất cả mọi người thấp thỏm, đã sớm nghe danh người này âm hiểm cuồng vọng, thì ra người thật mịa nó thiệt đáng sợ! Mà em gái lễ tân ngoại trừ thấp thỏm ra còn có một ít kích động, phúc hắc cường thế âm lãnh gì đó, vừa nghe đã thấy chuẩn tra công mà! Cùng với tiểu yêu nghiệt xinh đẹp (chân kiểu quái dị, tui tra đc giống chân vòng kiềng nên tui không dịch vào đâu, bôi bác bé thụ quá :))) thụ ban nãy thiệt là xứng đôi ha ha ha!
Trong phòng thương vụ cao cấp lầu sáu, Lâm Bình Bình sung sướng cọ vào giường hai cái, sau đó nhắn một đống tin, "Ha ha ha ha, du lịch gì đó rất thích nha, mọi người cuối tuần vui vẻ, tăng ca đừng tăng muộn quá ha, hôn!"
Quá bỉ ổi quá đê tiện mà! Nhóm đồng nghiệp tổ trò chơi 'Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe' nhao nhao tức giận giơ điện thoại, sau đó lại nhẫn nhịn đặt xuống, vẫn không nỡ đập nha... Nhưng chuyện này không gây ảnh hưởng đến công kích của mọi người trả lại, vì thế Lâm Bình Bình trong một phút nhận được một đống tin nhắn nội dung gần giống nhau 'Chúc cậu bị bạo cúc vui vẻ', 'Hoa cúc muốn phấn nộn, phải tìm bác sĩ già dặn kinh nghiệm', 'Bị trĩ sang nhớ uống Mã Ứng Long', 'Thiêu đốt đi, hoa cúc!'! Đây nhất định là lời lẽ thèm muốn ghen ghét đố kị mà!
... Phắc! Lâm Bình Bình tắt di động, cảm khái một chút lòng người gì đó đúng là đáng sợ! Sau đó đứng ở cửa sổ, say sưa ngắm nhìn cảnh đẹp tình thơ ý họa, cuối hạ đầu thu, mọi vật yên lặng chuẩn bị đón mùa đông, thiệt là đa cảm.
Đột nhiên giữa rừng xanh lá xuất hiện một điểm đen, Lâm Bình Bình đang đa cảm nửa chừng sửng sốt một chút, nếu mình không nhìn nhầm ban nãy chẳng phải... tên... họ Hồ kia?!! Ông phắc, thiệt đáng sợ! Yêu nghiệt sợ đến mức hoa cúc cũng căng thẳng, nhìn lại không thấy bóng người nào nữa, chỉ còn một mảnh rừng trúc xinh đẹp xào xạc rung động!
Đó nhất định là ảo giác! Lâm Bình Bình lấy lại bình tĩnh, mình gần đây không làm chuyện gì vô lương tâm, ông trời sẽ không trừng phạt mình thế đâu! Nhưng quay lại chuyện cũ, thế mà mình lại có thể ảo giác nhìn thấy tên cặn bã kia, có thể thấy hắn ta tạo thành thương tổn sâu sắc thế nào với nội tâm mảnh mai của mình! Lâm Bình Bình dựa vào song cửa tự thấy xót xa, nhịn không được đau xót nhớ về đêm đầu tiên đáng sợ không hiểu tại sao của mình!
Bữa tối ở khách sạn diễn ra vô cùng long trọng khí phách! Hải sản, thịt chim đặc sản rừng núi kho, om, xào, muối, hầm được bưng lên không ngừng, mới nhìn đã khiến mọi người nuốt nước miếng! Mọi người sôi nổi ca ngợi đờ mờ Cố tổng thiệt là hào phóng linh tinh, vừa ăn vẻ mặt vừa vô cùng hạnh phúc! Nhưng vì buổi trưa Lâm Bình Bình bị tào tháo đuổi một trận nên không dám ăn, chỉ có rau xanh làm bạn với cơm nhão vô cùng thê lương! Mấy người đàn ông cẩu thả ngồi cùng bàn rất vô lương tâm, mặc dù ngoài miệng tỏ vẻ an ủi dối trá, nhưng trong lòng tất cả điên cuồng vỗ tay, bớt đi một miệng ăn tức là mình được nhiều thêm một phần!
Ăn được một lúc, Lâm Bình Bình thật sự chịu không nổi sự quyến rũ của mùi hương, cuối cùng nhịn đau rời khỏi chiến trường, tự đi dạo trong vườn hoa. Trời tối dần, gió nhẹ cũng lạnh dần, yêu nghiệt sợ run người, quyết định đi ngâm suối nước nóng một lúc!
Vì khách sạn mới mở nên không nhiều khách, buổi tối suối nước nóng lại càng ít người hơn, huống hồ trong tay Lâm Bình Bình là card phòng cao cấp, cho nên có thể đến chỗ suối nước nóng xa hoa hơn, nhiều nhân tố như thế kết quả khi đến suối nước nóng to như vậy chỉ có mình cậu, vô cùng vô cùng giống VIP!
Dâm sinh thiệt tốt đẹp! Lâm Bình Bình dựa vào vách bồn, thỏa mãn thở dài một tiếng, ngâm mình trong nước hồ ấm áp gì đó, quá là thoải mái! Nước trong hồ rất thoải mái, yêu nghiệt nhịn không được vuốt ve da thịt mình một chút, đúng là trơn mịn nha!
Xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng nước tí tách, thật sự rất thích hợp nhắm mắt dưỡng thần na... Lâm Bình Bình nhắm mắt lại, ảo tưởng mình đang được một người đàn ông khôi ngô ôm trong ngực, hết sức yêu mến thương tiếc mình, vợ chồng bình đẳng hàng đêm hoan ca, phóng đãng triền miên... Hạnh phúc đến hoa mắt chóng mặt!
Vì thế lúc Hồ Vân Phi bước vào liền thấy Lâm Bình Bình đang nghiêng ngả bên cạnh bồn, hai má đỏ bừng.
Sao lại gặp được cậu ấy ở chỗ này? Hồ tổng hoa lệ lắp bắp kinh hãi, nhìn lại thấy không đúng lắm, vì thế vội vàng xông lên vỗ mặt cậu, "Này, không sao chứ?"
Lâm Bình Bình không có phản ứng, chỉ mảnh mai lẩm bẩm một tiếng!
Phắc! Hồ Vân Phi mắng một câu thô tục, kéo cái khăn tắm bọc lấy thân thể cậu, ôm ra ngoài.
Vì thế Lâm Bình Bình liền mơ thấy mình với vị hoàng tử đang cưỡi ngựa rong ruổi đón gió, núi rừng sặc sỡ, tiếng chim mùi hoa... Đờ mờ xóc nảy cũng giống quá nha! Chạy chậm như thế, nhất định không phải ngựa hãn huyết!
Giấc mơ này kéo dài cả một đêm luôn, khi tỉnh lại thì thấy trên đầu một mảng trắng xóa, chóp mũi truyền đến mùi thuốc sát trùng.
Bệnh viện? Lâm Bình Bình mơ màng giơ tay dụi mắt, lại bị một người cản lại, "Vẫn đang truyền nước, đừng nhúc nhích."
......
Đờ mờ!!!! Lâm Bình Bình bị âm thanh dọa đến tỉnh cả người, cậu cố gắng mở to mắt nhìn, đúng là Hồ Vân Phi a a a a!
"Cứu mạng!!!" Lâm Bình Bình mặt mày tái mét thét lên chói tai!
Vì cái răng gì lần nào cũng là hai chữ này! Bệnh viện không giống ở nhà cậu ta, xung quanh đều là cấp dưới của mình nha! Hồ Vân Phi vẻ mặt hắc tuyến, phản xạ có điều kiện chặn miệng cậu lại.
Hô hấp dồn dập thường khiến con người càng hoảng sợ! Lâm Bình Bình bị dọa sợ mắt trừng lớn hồn bay mất, liều mạng giãy dụa, làm bình dịch truyền cũng lung lay theo!
Hồ tổng không thể chịu được nữa, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng rít gào, "Còn lộn xộn nữa ông liền thượng em!"
Anh! Lâm Bình Bình cả người lập tức cứng đờ, ngậm miệng đáng thương hề hề nhìn hắn.
Lạc Vi Nhã vừa đi đến cửa quyết đoán quay đầu rút lui, thuận tiện lôi kéo đồng nghiệp quay về! Nhìn lén người ta thân mật gì đó, nhất định sẽ bị đau mắt hột!
"Tôi tôi tôi sao lại ở đây, anh sao lại xuất hiện?" Lâm Bình Bình rúc trong chăn, vô cùng ủy khuất lẫn mờ mịt hỏi hắn.
"Cậu ngâm suối nước nóng lâu quá, thiếu dưỡng khí ngất xỉu." Hồ Vân Phi ngồi bên giường "Tôi là phó tổng giám đốc kinh doanh ở đây, việc này là thất trách của chúng tôi, tôi sẽ xử lý nhân viên liên quan, cũng bồi thường cho cậu."
"Bồi thường?" Ánh mắt Lâm Bình Bình lập tức sáng ngời, "Tóm lại... tôi có thể nêu ra yêu cầu với anh?"
"Phải." Hồ Vân Phi gật đầu.
Thiệt tốt quá nha! Lâm Bình Bình vô cùng chân thành nhìn hắn, "Về sau anh đừng xuất hiện trước mặt tôi được không?"
... Phắc!
Hồ Vân Phi hung thần ác sát, "Là ông đây đến cứu em ra!"
"Đó là vì các anh không có phương pháp bảo vệ tốt." Lâm Bình Bình bất khuất, "Anh lại vừa mới nói, tôi có thể nêu ra yêu cầu."
"Tôi chưa nói." Hồ Vân Phi vô cùng ngang ngược.
Anh anh anh! Anh rõ ràng đã nói. Lâm Bình Bình dùng ánh mắt lên án hắn!
Tiểu yêu tinh này tại sao lại làm mình ngứa ngáy trong lòng như thế... Hồ Vân Phi bị vẻ mặt nhỏ của cậu ta làm cho dục hỏa bốc lên, ngay cả hàm răng cũng ngứa.
"Tôi tôi tôi là bệnh nhân." Đại khái là do ánh mắt của Hồ tổng quá tà mị, yêu nghiệt bị dọa sợ gắt gao níu chặt góc chăn, liều mạng nhấn mạnh sự thật!
Chờ đến lúc khỏe anh sẽ làm em! Hồ Vân Phi quyết tâm, giọng cũng ôn hòa, "Có đói bụng không?"
"Tôi muốn ăn bào ngư với cơm, còn muốn súc miệng bằng tổ yến!" Lâm Bình Bình nắm chặt thời điểm nêu ra yêu cầu.
Hồ Vân Phi bị đùa nở nụ cười, nhịn không được đưa tay sờ đầu cậu một chút, "Cho tôi hôn một cái tôi sẽ cho cậu ăn."
Mơ à! Lâm Bình Bình lập tức lấy chăn che miệng lại, chỉ chừa ra đôi mắt cảnh giác nhìn hắn!
Có người đúng là trời sinh thiếu ngược mà. Hồ tổng trong lòng cảm khái, thuận tiện ấn nút gọi.
Hai mươi phút sau, Lâm Bình Bình ngậm thìa rất bất mãn oán giận, "Đây rõ ràng là cháo trứng."
"Đây là tổ yến!" Hồ tổng chém đinh chặt sắt!
"Gạt người, còn có cả trứng!" Lâm Bình Bình phẫn nộ lên án.
"Cháo trứng tổ yến." Hồ Vân Phi trâng tráo.
Anh! Tôi muốn gặp ông chủ của anh khiếu nại anh! Lâm Bình Bình vừa buồn bực, vừa hung hăng nuối một ngụm cháo to!
"Sau khi ăn xong, tôi đưa cậu ra sau núi." Hồ Vân Phi vừa giúp cậu bưng bát, vừa thuận miệng nói.
Sau núi? Lâm Bình Bình sửng sốt, sau đó vô cùng kinh sợ nhìn hắn, chẳng lẽ tên cặn bã này muốn oánh dã chiến với mềnh?! Phắc, thiệt đáng sợ!
Vì thế cậu kiên định lắc đầu, "Không đi!"
"Đưa cậu đi chơi." Hồ Vân Phi tiếp tục dụ dỗ cậu.
Mà lúc này Lâm Bình Bình đã thành công não bổ mình bị hắn áp ở cây đại thụ lột quần áo làm loại hoạt động hài hòa với cảnh vật, vì thế càng sởn gai ốc, "Nhất định không đi!"
"Tôi làm cậu ngay tại đây." Nếu mềm không ăn, Hồ tổng đành phải đổi cách.
Gì?! Lâm Bình Bình bị dọa sợ suýt sặc, cậu run rẩy tự lấy can đảm cho mình, "Anh anh anh dám!"
"Cậu thử xem tôi có dám hay không." Hồ Vân Phi cười lạnh.
Lâm Bình Bình lập tức rớt nước mắt, dù đây là địa bàn của anh, cũng không thể bá đạo như thế chứ hu hu hu! Đây là xã hội pháp chế mà!
"Yên tâm, không chạm vào cậu." Hồ Vân Phi xoa má cậu, "Đưa cậu đi shopping thôi."
Anh vừa mới chạm vào mặt tôi! Lâm Bình Bình trong lòng lớn tiếng kháng nghị!
"Đi thôi." Nhìn cậu ăn xong chìa cháo cuối cùng, Hồ Vân Phi đặt bát xuống.
"Anh anh anh thật sự không chạm vào tôi?" Lâm Bình Bình vô cùng ủy khuất xác nhận với hắn.
"Cam đoan." Hồ Vân Phi nhấc tay.
"Nếu tôi không đi, hậu quả là gì?" Lâm Bình Bình còn muốn cố gắng lần cuối!
Sau đó cậu nhìn thấy Hồ tổng ung dung cởi khuy áo thứ nhất!
Đây rõ ràng là ức hiếp người mà! Lâm Bình Bình mảnh mai lệ rơi đầy mặt, không cam lòng cùng hắn đi ra sau núi.
Ánh nắng sáng sớm ấm áp dạt dào thật thoải mái, hai người chậm rì rì đi trên đường nhỏ trong rừng, ven đường có rất nhiều vũng nước, thỉnh thoảng còn có lá rụng nhẹ rơi, quả thực chính là phong cảnh như tranh vẽ! Nhưng Lâm Bình Bình hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức, vẫn lo lắng đề phòng mình đột nhiên bị hắn ta đè xuống, tùy tiện ở trên tảng đá hay thân cây gì đó hung hăng chiếm lấy!
Thiệt là quá bi thúc mà! Yêu nghiệt rơi lệ, bước chân cũng nặng nề hơn!
"Tới rồi." Ngay khi Lâm Bình Bình tâm tư hoảng hốt, Hồ Vân Phi đột nhiên dừng chân! Tới rồi?! Lâm Bình Bình giật mình, phản ứng đầu tiên chính là đã đến nơi dã chiến rồi! Vì thế phản xạ có điều kiện định kêu cứu, chân lại bị một đám lông lá gì đó cọ cọ.
A? Yêu nghiệt tò mò cúi đầu nhìn, vừa vặn chống lại một đôi mắt to ướt sũng vô tội!
"Nai con?!" Lâm Bình Bình kinh hãi, đưa tay ra thử sờ đầu nó.
Nai con lười biếng cọ đầu vào tay cậu, vô cùng đáng yêu!
"Ngoan quá nha." Lâm Bình Bình vô cùng ngạc nhiên vui mừng.
"Nơi này trước là nông trường của khu du lịch, sau đó phát triển thành khu ngắm cảnh." Hồ Vân Phi đưa cho cậu một hộp cà rốt, "Có thể cho nó ăn cái này."
Sức mạnh đồ ăn đúng là vĩ đại, không đến một phút đồng hồ, xung quanh Lâm Bình Bình đã tập hợp một đám nai con thỏ nhỏ, còn có hai con thảo nê mã (lạc đà) vẻ mặt 囧囧 nữa!
Bị nhiều ánh mắt ngập nước vô tội xung quanh nhìn chăm chú, Lâm Bình Bình cảm thấy tim sắp tan chảy mất, tại sao lại ngoan thế này hiu hiu hiu hiu!
Hồ Vân Phi tựa vào thân cây, nhìn cậu mắt sáng long lanh, cảm thấy... mình vẫn rất muốn làm cậu ấy khóc không ra nước mắt!
Vì thế lúc ăn trưa, Hồ tổng có dã tâm dẫn cậu đến nhà hàng bằng gỗ, dùng mỹ thực cộng với rượu vang đút cho cậu ăn đến ngoan ngoãn, sau đó đúng cơ hội xin lỗi, "Tối hôm đó... thực xin lỗi."
... Lâm Bình Bình sửng sốt một chút, sau đó lại bắt đầu đau xót. Cậu mệt mỏi lắc đầu, "Không sao."
"Vậy cậu cũng không cần thấy tôi là bỏ chạy." Hồ Vân Phi nhìn vào mắt cậu, "Nếu tôi biết sớm, tuyệt đối sẽ không chạm vào cậu."
Lâm Bình Bình bị hắn nhìn đến tâm tư rối loạn, không nói gì.
"Cạn ly?" Hồ Vân Phi bưng ly rượu lên, "Uống hết coi như tha thứ cho tôi."
Lâm Bình Bình cũng cầm ly rượu lên, vô cùng xấu hổ mà run tay!
Hồ Vân Phi cầm tay cậu, rót rượu vào ly của mình, chỉ để lại cho cậu một ít, "Tửu lượng không tốt, sau này không được uống nhiều."
Lâm Bình Bình cúi đầu, nhanh chóng uống cạn rượu! Giọng nói thiệt là ôn nhu nha, mặt người dạ thú khốn nạn gì đó là ghét nhất!
Ghét! Nhất! Đấy!