"Đừng rộn." Hồ Vân Phi rót sữa đậu nành cho cậu, "Ăn mau lên."
"Tôi bị viêm gan thật mà!" Lâm Bình Bình hết sức nghiêm túc nhìn thẳng anh, "Hơn nữa sẽ truyền nhiễm đó!"
Hồ Vân Phi nhíu mày.
"Thật!" ánh mắt Lâm Bình Bình đầy kiên định.
Hồ Vân Phi cùng cậu nhìn nhau ba giây, kế đó đặt cái ly trong tay xuống bàn.
Má nó thật sự bị hù rồi? Lâm Bình Bình tức thời rươm rướm nước mắt, hôm nay thật sự là ngày lành mà!
Kết qua một giây sau, mặt Hồ Vân Phi đã sát ngay trước mặt cậu.
"Anh làm gì đó!" Lâm Bình Bình trở nên khẩn trương!
"Cho em cơ hội cuối cùng, em có bệnh không?" Hồ Vân Phi mặt mày tăm tối, gằn từng chữ.
"Có có!!!" Lâm Bình Bình cố mạng gật đầu, "Bệnh viêm gan!"
"Được." Hồ Vân Phi nghiến răng, xắn tay áo.
"Anh anh anh muốn làm gì hả?" Lâm Bình Bình run giọng, má nó sẽ không đánh mình đó chứ!
Kết quả Hồ Vân Phi khom người, bế bổng cậu lên.
"Cứu với!" Lâm Bình Bình sợ xanh mặt hét toáng lên.
Hồ Vân Phi hầm hầm mở miệng, "Theo anh tới bệnh viện kiểm tra, nếu kết quả chứng tỏ em không sao, xem anh trừng trị em thế nào."
... Không cần đâu! Lâm Bình Bình tuôn lệ, "Bệnh của tôi trị không hết, anh tha tôi đi mà xin anh đó hụ hụ hụ!"
"Vậy sao được." Hồ Vân Phi cười gằn, "Biết rõ mình bị bệnh truyền nhiễm còn ra ngoài chơi trò tình một đêm, bảo tôi tha cậu thế nào được?"
Rõ ràng là tự anh ép tôi mà! Lâm Bình Bình lã chã, "Anh thả tôi xuống trước cái đã!"
Hồ Vân Phi quăng người lên giường, giơ tay đánh cái pép lên mông cậu.
Cảm giác đau rát sâu sắc hòa trong tiếng pép rõ to, Lâm Bình Bình cuối cùng bật con mẹ nó khóc thành tiếng, cậu hét khản cả giọng lên án anh, "Sao lại xấu xa thế chứ!"
Hồ Vân Phi nắm cằm cậu, lộ rõ khí phách thâm hiểm thường lệ trên thương trường, "Mới thế đã xấu xa? Có muốn thử xấu xa hơn không?"
"Không!" Lâm Bình Bình khóc nấc lên.
"Viêm gan, nói không chừng giờ tôi đã bị cậu truyền nhiễm." Hồ Vân Phi rút dây nịt ra, "Để tôi đánh cậu một trận cho hả giận cái đã."
"Anh anh anh dùng nó đánh tôi?" Lâm Bình Bình bị dọa đờ ra ngay tức thời.
Hồ Vân Phi thong dong gấp đôi dây nịt, vung vẩy trong không trung.
Tiếng cắt không khí rất có uy lực đe dọa, Lâm Bình Bình khóc đến thiếu điều thở không ra hơi, "Tôi tôi tôi tôi không có bệnh."
"Chịu nhận rồi hử?" Hồ Vân Phi ráng nín cười, yêu tinh này đùa con mẹ nó thú thiệt!
"Phải." Lâm Bình Bình đỏ bừng mũi, đáng thương vô vàn nhìn anh.
"Tại sao phải giả bệnh?" Hồ Vân Phi lạnh giọng.
"Tôi không có bệnh." đời này Lâm Bình Bình chưa từng bị đe dọa đến thế, bởi vậy nên giờ còn chưa bình tĩnh lại được, chỉ biết lặp đi lặp lại sự thật này!
Cuối cùng Hồ Vân Phi cũng bị chọc cho cười, cúi người cắn tai cậu, thả nhẹ giọng, "Đồ ngốc."
Lâm Bình Bình vẫn đang khóc, má nó thổ phỉ đáng sợ vãi hụ hụ hụ!
Hồ Vân Phi ôm cậu, hôn khẽ lên cần cổ trắng trẻo.
"Tôi ghét anh!" Lâm Bình Bình nghẹn ngào nói.
"Cho nên giả viêm gan để hù dọa anh?" Hồ Vân Phi để lại một dấu hôn trên xương quai xanh. Công ty của Cố Khải giống với trung tâm thương mại của anh, vừa tổ chứa khám sức khỏe cho nhân viên vào khoảng thời gian trước, viêm gan... Tưởng rằng mình sẽ tin?
Lâm Bình Bình câm nín.
"Nên, ở đây cũng không sao hửm?" Hồ Vân Phi trượt tay xuống dưới, xoa nhẹ.
"Không được đụng vào đó!" Lâm Bình Bình thoắt chốc dựng ngược lông toàn thân, cố gắng vùng vẩy để chạy.
Hồ Vân Phi không ngờ sẽ làm cậu phản ứng mạnh đến vậy, nên thoáng sửng sờ.
Lâm Bình Bình nhân cơ hội tót xuống giường, đứng nép một bên dùng ánh mắt khủng hoảng nhìn anh.
...
Hồ Vân Phi bị đả kích sâu sắc, có cần phải biểu hiện kỳ thị rõ ràng đến thế không?
"Chúng ta không có kết quả đâu." Lâm Bình Bình cố gồng mình, "Tôi không muốn chơi."
"Không muốn chơi là sao?" Hồ Vân Phi nhíu mày.
"Tôi chỉ muốn tìm một người sánh bước cả đời thôi." Lâm Bình Bình nhìn anh, "Anh không phải."
"Theo lời đồn thì em đâu phải thế." Hồ Vân Phi khẽ nhếch mép, "Lạt mềm buột chặt?"
Chặt chặt con mẹ anh chứ chặt! Lâm Bình Bình cảm giác bản thân hơi ngạt rồi.
"Hay do em trên cơ bản không thích tôi?" Hồ Vân Phi thử phỏng đoán.
Lâm Bình Bình rất dứt khoát gật đầu cái rụp, thẳng thừng thế đó.
Mặt Hồ Vân Phi như tối sầm lại.
Lâm Bình Bình sợ sệt rụt người, có còn thiên lý hay không hả trời rõ ràng là anh hỏi trước mà hức hức hức!
"Tôi không tốt với em?" Hồ Vân Phi nghiến răng.
Lâm Bình Bình cảm giác bản thân muốn khóc lắm rồi, "Chuyện này không liên quan với tốt hay không tốt."
"Hay đêm đó tôi làm em không sướng?" Hồ Vân Phi đứng dậy.
Lâm Bình Bình vèo một tiếng bay tót đến cạnh cửa, nhìn anh đầy cảnh giác.
"Đây là nhà em." Hồ Vân Phi ngồi xuống sô pha, "Có giỏi thì vĩnh viễn đừng về nữa."
Lâm Bình Bình tuôn rơi nước mắt trông hết sức đáng thương, "Rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu tha cho tôi đây?"
Đối phương đã biểu hiện ghét rành rành ra đấy, Hồ Vân Phi cũng cảm thấy không còn thú vị gì cho lắm. Có điều ngẫm lại mình đã tung hoành tình trường bấy lâu nay, trước nay đều là người chủ động cho rơi người khác, lần này khó lắm mới tìm được một bạn giường cố định, đối phương thế mà lại sống chết không chịu, bất luận là tôn nghiêm đàn ông hay chướng ngại tâm lý bản thân, đều thật khó lòng bình phục.
Lâm Bình Bình vẫn đang đỏ mắt nhìn anh, trông hết sức căng thẳng mà lại rất tội nghiệp, giống như con mèo con ướt nhem, đúng là khiếm ngược quá thể đáng.
Ít nhất, không thể để lỗ đống hoa hồng đã tặng thời gian qua chứ nhỉ?
Hồ tổng giám nhoẻn miệng cười, bộc lộ rõ tư thái bại hoại.
"Anh anh, muốn làm gì?" Lâm Bình Bình cảm giác nguy hiểm bủa vây, theo bản năng muốn chạy ra cửa, lại bị anh dễ dàng tóm được.
"Làm với tôi lần nữa, rồi sẽ tha cho cậu." Hồ Vân Phi ném cậu lên giường, dùng cả người đè lên.
"Không được!!!" Lâm Bình Bình bị dọa đến gần như muốn ngất, mẹ kiếp thể loại này không thể xảy ra lần nữa!
"Tại sao không?" Hồ Vân Phi lột tuốt cái áo thun của cậu, nghiến răng nói, "Bao nhiêu người cầu xin tôi còn không được đấy."
"Tên khốn khiếp nhà anh!" Lâm Bình Bình liều mạng giãy dụa, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của anh, ngay thời điểm quần bị tuột xuống, cuối cùng thì yêu nghiệt cũng triệt để sụp đổ, cậu hét lên trong tiếng nấc gần như không thành âm, "Đêm đó là lần đầu tiên của tôi!"
Hồ Vân Phi sửng sờ, ngẩng đầu nhìn cậu.
Lâm Bình Bình khóc hết sức thê thảm, nhìn qua như thể sắp ngất xỉu đến nơi, đến mặt mày cũng trở nên tái mét.
Hồ Vân Phi dơ dự thả cậu ra.
Mất đi trói buộc và áp chế, nhưng lần này Lâm Bình Bình không chạy trốn, mà chỉ nghiêng người co lại một góc, khóc nức nở trông đến thảm.
"... Vầy là sao?" Hồ Vân Phi ngập ngừng hỏi cậu.
Lâm Bình Bình khóc lớn hơn.
Hồi tưởng lại cảm giác chặt khít và sự trúc trắc của cậu đêm đó, cả việc sốt cao ngày hôm sau, cộng với hành vi ngờ nghệch không biết dùng thuốc, cuối cùng Hồ Vân Phi như hiểu ra gì đấy.
"Tôi thật sự không muốn chơi đâu." giọng Lâm Bình Bình rất khàn, "Anh đi đi."
...
"Xin lỗi." sau khoảng yên tĩnh dằn dặt, Hồ Vân Phi mở lời một cách rối rắm.
Lâm Bình Bình lắc đầu, vẫn chôn mặt trong gối đầu như trước.
Mấy phút sau, cửa được mở ra rồi khóa lại, căn phòng khôi phục sự tĩnh lặng như xưa.
Lâm Bình Bình ôm gối, mặt thờ thẩn đần cả ra.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi...
Hồ Vân Phi rời khỏi nhà cậu, việc đầu tiên là chạy thẳng đến Ma の Dực.
Bar này là kiểu bar anh em, ông anh là chủ ông em là bartender, sống ngay lầu trên của bar. Cửa hàng kiểu này đều là ngày đêm đảo lộn, nên vào lúc hai anh em bị tiếng một hồi tiếng đập cửa như nện thẳng vào tai đánh thức, gần như muốn vung dao chém người luôn.
Nhưng khi họ mở cửa, phát hiện người đứng bên ngoài là Hồ Vân Phi, má nó chỉ đành bấm bụng dằn tiếng rít gào xuống, trưng ra gương mặt tươi cười chào đón vị đại gia này —— mọi người trong giới đều biết, Hồ tổng giám nổi tiếng TÀN! BẠO!
"Biết bao nhiêu chuyện của Lâm Bình Bình, kể hết cho tôi." sắc mặt Hồ Vân Phi âm u, giống như tổ tông ngồi trên ghế sô pha.
Hai anh em khóc không ra nước mắt, rốt cuộc đã xảy ra cái qué gì vậy, thật không có thiên lý mà, ghét nhất thể loại mới sáng tinh mơ đã bị ép kể chuyện!
Sau một giờ nói dông nói dài, Hồ Vân Phi cuối cùng cũng phát hiện, lời đồn về Lâm Bình Bình thái quá cỡ nào, nhiều chi tiết rõ ràng mâu thuẫn nhau, vậy mà không ai phát hiện? Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng thôi, ở nơi thế này đại loại là vì tìm kích thích, ai đi quan tâm quá khứ của đối phương là thật hay giả, hay phải nói, quá khứ của ai lại không có phần thêm thắt?
Hồ Vân Phi cảm giác bản thân hơi chút dở khóc dở cười, lắc đầu đứng dậy.
"Tạm biệt không tiễn!" hai anh em nhanh chóng mở cửa, mọe nó đi mau lên ông đây buồn ngủ lắm rồi!
Hồ Vân Phi trở vào xe, cảm giác đầu óc rối loạn, nhớ tới khuôn mặt khóc đến nhăn nhó, thật không biết mình nên có tâm trạng gì cho phải. Chơi lâu thế rồi, đối với mỗi một đối tượng đều luôn nho nhã lễ độ, dù chia tay cũng rất phong độ, chỉ có lần này, triệt để bại hoại rồi sao?
Hồ Vân Phi lắc đầu, lái xe đến công ty, vùi mình vào đống giấy tờ.
Công việc là thứ giết thời gian rất hiệu quả, bất tri bất giác đã đến mười giờ tối, bảo vệ cầm đèn pin đẩy cửa, lấy làm ngạc nhiên nói, "Hồ tổng giám, ngài còn chưa về à?"
"Sắp." Hồ Vân Phi duỗi gân cốt, cảm giác tâm trạng bình tĩnh hơn, bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, lại đột nhiên nhận được tin nhắn của Cố Khải —— Thất tình phải an ủi thế nào?
Đối diện với vấn đề ngu ngốc như thế, Hồ Vân Phi trực tiếp next luôn, tắt máy khóa cửa.
Cố Khải nhìn chằm chằm di động đợi suốt mười phút, không thế Hồ Vân Phi nhắn lại, bèn nổi đóa chóc ngón giữa, thật không có nghĩa khí!
Trên giường lớn trong phòng ngủ, thằng em đang chăm chỉ đọc sách, vừa tắm xong tóc còn ẩm, tăng thêm phần đáng yêu, áo ngủ còn in hình con vịt.
Ông anh thoáng đau lòng, mọe nó thằng em như hoa của ông, vì sao lại mệnh khổ thế chứ!
"Anh?" thằng em nghe tiếng động bèn ngẩng đầu lên, biểu hiện trong sáng cực.
Ông anh càng xót xa hơn, anh ngồi xuống bên mép giường nhìn thằng em, ngữ điệu từ ái không gì sánh bằng, "Thực tế em có rất nhiều ưu điểm."
"Đương nhiên rồi!" thằng em hào phóng gật đầu.
"Nên, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích em." ông anh vuốt lại tóc cho cậu, giọng nói rất êm ái, "Có đôi khi hai người gặp nhau, giống như sao băng trên bầu trời, tuy rất đẹp, nhưng đã định trước chỉ vụt sáng trong chớp nhoáng, qua đi rồi chỉ lưu lại hồi ức. Em hiểu ý anh không?"
Tuy rằng ông anh rất mong thằng em có thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của mình, nhưng cái chuyện kiểu như ăn ý thế này thì không thể cưỡng cầu rồi!
Vì vậy thằng em mang theo vẻ ngờ ngợ đưa tay rờ tráng anh mình.
Má nó có khi nào sốt rồi không!