Cuối tuần này, tất cả mọi người đều có kế hoạch rất phong phú! Mẹ kiếp ngoại trù thằng em! Bởi vì bác sĩ Lục đi công con mẹ nó tác còn chưa về, thằng em chỉ đành cô đơn lẻ bóng trong khuê phòng, mở mắt trân trối nhìn anh mình cuồng xịt tóc!
"Em thấy anh thế nào?" ông anh bên đeo cà vạt bên hỏi.
Thằng em nằm oài trên giường, thầm rít gào, còn có thể thế nào nữa, bản mặt đói khát! Ghét nhất cái thứ hẹn hò cuối tuần!
Ông anh không đếm xỉa đến cái sự phỉ báng của thằng em, sau khi trau chuốt tỉ mỉ, cảm giác bản thân đúng là điển trai đến không đành lòng nhìn thẳng! Ông anh xách áo vest chuẩn bị xuống lầu tìm vợ, kết quả thằng em ở sau lưng ù ù lên tiếng, "Chút đi Ikea mua đồ nội thất, anh cần gì phải mặc vest cà vạt? Trong đấy rất nóng."
... Ông anh thoáng sững sốt, xoáy ánh nhìn giận dữ vào thằng em, "Ông đậu! Sao mày không nói sớm?"
Thằng em nhìn trời, ngạo kiều mà nghĩ, ai biểu anh không dẫn em đi theo!
Lần này ông anh không bạo hành thằng em, vì ông anh phải cảm giác thời gian khá gấp gáp, bèn mau lẹ kéo cà vạt lột sạch vest, chỉ mặc mỗi quần con đứng trước tủ quần áo lục đồ!
Thằng em nhìn ông anh kéo quần con đến méo xệch, cảm giác như thể đứa thiểu năng, gia môn bất hạnh, thật là quăng hết mặt mũi của nhà họ Cố mà!
Vật vã chờ ông anh tạo hình chải chuốt lại lần nữa xong xuống lầu, Lưu Tiểu Niên đã dọn bữa sáng lên bàn, đang ở trong bếp xay sữa đậu nành.
Ông anh si mê nhìn cậu, nghĩ bụng mọe nó vợ hiền thục quá... Mông tròn vãi!
"Ánh mắt anh còn có thể dâm đãng hơn nữa không!" thằng em khinh bỉ bĩu môi.
"Có tin tao đẩy mày xuống lầu không?" ông anh đẩy xe lăn cười gằn.
Đậu! Thằng em tức thời dùng đôi mắt ầng ật nước nhìn anh mình, ca ngợi một cách giả dối, "Đẹp trai vãi!" hông sao, chuẩn men co được dãn được, chính là ý này!
"Hai người dậy rồi." Lưu Tiểu Niên nghe được động tĩnh bèn đi đến, giúp đỡ Cố Hi ngồi vào ghế.
"Chừng nào đi?" Cố Khải vừa ngồi xuống, là cấp thiết hỏi ngay.
"Ít nhất cũng phải đợi cô giúp việc đến đã, bằng không để Cố Hi ở nhà một mình không tiện." Lưu Tiểu Niên đưa cho Cố Hi chén cháo, "Chén này không thêm hành, ăn đi."
"Cảm ơn ch... Niên!" mẹ kiếp trong giây phút cảm động, thằng em thiếu chút nữa nhỡ miệng!
Ông anh hung hăng lườm cậu, may mà Lưu Tiểu Niên không so đo, lại xoay người quay về bếp tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
"Anh, chừng nào anh mới có thể chính thức biến Tiểu Niên thành chị dâu của em?" thằng em húp bát cháo ngon lành, đặc biệt chờ mong nhìn anh mình.
Lòng tự trọng của ông anh bị tổn thương, định mệnh kéo dài thế thì đã sao, anh mày đến cả tay còn chưa được cầm đây này!
"Tiến độ quá chậm!" thằng em tiếc nuối sâu sắc.
"Đậu!" ông anh không còn lời nào để bào chữa, đành phải bật miệng văng tục.
"Đến em còn cho bác sĩ nhìn mông em rồi đấy!" thằng em hết sức tự hào.
Ông anh câm nín nhìn thằng em mình, rõ là kéo thấp mức IQ bình quân của nhà họ Cố mà!
"Đúng rồi, gần đây đang chiếu một bộ phim kinh dị mới, hai người có định đi coi không?" thằng em nhiệt tình đề nghị.
"Em ấy không sợ phim kinh dị." ông anh thở dài, định mệnh sao lá gan lớn dữ vậy chứ.
"... Không thì đi xem Chuyện tình cây táo gai?" thằng em suy nghĩ trong chớp nhoáng, "Có người nói là một bộ phim nghệ thuật!"
"Cái tên quỷ quái gì thế." ông anh kỳ thị.
"Vừa nghe tên là biết nội dung rất chán rồi!" thằng em nghiêm túc nhìn ông anh, "Nên hai người nhất định phải đi xem!"
"Tại sao?" ông anh lấy làm khó hiểu.
"Sao anh chậm tiêu thế hở!" thằng em sốt ruột, "Anh còn nhớ lần trước lúc đi xem phim nghệ thuật, xảy ra chuyện gì không?"
Phắc! Ông anh thầm lẩm bẩm trong đầu, anh mày đi vào là ngủ một phát bất tỉnh nhân sự luôn, tỉnh dậy thì nhạc cuối phim cũng chiếu hơn nửa rồi!
"Nên, nếu lần này Tiểu Hiên ngủ trong lòng anh ――"
"Định mệnh chủ ý này hay!" ông anh phấn kích vỗ bàn.
Đậu! Thằng em bất mãn, "Em còn chưa nói hết mà."
"Em không cần nói gì nữa." ông anh phóng khoáng ngăn cậu lại! Chuyện tình cây táo gai, nghe là biết ngay một bộ phim điện anh siêu hay rồi! Phải mua vé đôi, sau đó nhìn vợ chu cái miệng nhỏ ngã vào lòng mình, bên chảy nước miếng bên lầm bầm nói mớ!
"Anh, anh phải bình tĩnh lại, không nên cào bàn." thằng em lo lắng nhìn anh mình, "Đây là gỗ liễu Thủy Khúc mà cha quý nhất, cào để lại dấu là ổng liều mạng với anh đấy."
Ông anh mạnh tay dụi đầu thằng em, xem như khen ngợi, thằng em đúng là hữu dụng!
"Sao anh lại ức hiếp cậu ấy." Lưu Tiểu Niên vừa ra tới, thì thấy Cố Hi đang bị Cố Khải mạnh tay chà đạp cái đầu, bèn nhíu mày trách móc!
"Đây là cách ảnh thể hiện tình yêu với tui đó!" tuy thằng em có hơi choáng, nhưng vẫn cương quyết giữ gìn hình tượng cho anh mình! Lưu Tiểu Niên đặt đĩa lên bàn, hơi chút dở khóc dở cười mà giúp cậu chải chuốt lại tóc.
Cố tổng lại nhộn nhạo lần nữa, sao mình lại có một người vợ hiền thục như thế, thật là đáng yêu mà!
Người giúp việc hẹn trước bấm chuông đúng giờ, thế là Cố Khải lật đật giao thằng em cho một bà dì xa lạ, còn mình thì sung sướng lái xe chở vợ đến Ikea!
Tuy không phải giờ cao điểm, nhưng do gần đây có một diễn đàn kinh tế tổ chức sự kiện trong thành phố, một số con đường bị giới hạn cộng thêm xe từ ngoại thành đổ về, cuối tuần lại vẫn cứ tắc đường như thường.
Nên tâm trạng của Cố tổng có hơi cáu bẳn, định mệnh sao lại kẹt xe chứ, mình còn phải mau mau đi mau vé tình nhân nữa!
Lưu Tiểu Niên thì ngược lại không mấy quan tâm, cúi đầu dọc điện thoại suốt.
"Đang xem gì đấy?" Cố Khải không chuyện thì kiếm chuyện mà nói, phải trò chuyện với vợ!
"Thuở xưa có một quốc vương, vào một ngày đẹp trời ông đi thị sát nhà tù." Lưu Tiểu Niên nhìn vào điện thoại đọc.
Nên hiện giờ là thời gian người yêu đáng yêu ấm áp kể truyện cười? Mắt Cố tổng tức khắc tỏa sáng.
"Sau đó ông chỉ vào một phạm nhân rồi hỏi cai ngục trưởng, hình phạt của người này là gì? Cai ngục trưởng trả lời quốc vương, là tù chung thân!"
Cố Khải đã chuẩn bị sẵn sàng để cười!
"Sau đó quốc vương nói, giảm một nửa thời gian thi hành án, phán nửa tù chung thân!" Lưu Tiểu Niên để điện thoại xuống, "Đọc xong rồi."
"Há há há há há!" tuy rằng Cố tổng không biết nó có chỗ nào mắc cười, nhưng mình đã thành công cười sang sảng, hết sức chân thật!
...
Lưu Tiểu Niên giật mình nhìn chằm chằm anh, "Anh cười gì đấy?"
Nụ cười trên mặt Cố tổng thoáng cứng còng, mẹ kiếp lẽ nào không nên cười?
"Đây là câu hỏi IQ mà!" Lưu Tiểu Niên 囧 囧, "Tôi muốn hỏi anh, cai ngục trưởng phải thi hành mệnh lệnh hoang đường 'nửa tù chung thân' thế nào."
... Ông đậu đầu đấu đâu! Cố tổng thoáng lăng tăng theo gió, trong lòng như bị một đàn alpaca phóng như bay mà giẫm đạp qua! Al! Pa! Ca! Phóng! Như! Bay!
Lưu Tiểu Niên cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.
"Anh cảm thấy vị quốc vương đó có hơi đần." Cố tổng bình tĩnh trả lời cậu, sau đứa vươn tay mở radio để đánh trống lãng.
Đậu đậu đậu đậu! Vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện mọe gì hết!
"Ông xã!" trong radio vẫn là giọng nữ quằn quại như đợt trước, có điều nội dung thì đổi mới rồi, "Chúng ta ly hôn đi!"
"Vì sao?" giọng nam khản đặc nghe đến mà xé ruột đứt gan, "Tiểu Lệ, rõ ràng chúng ta yêu nhau đến thế, nỡ lòng nào chia tay đôi đường, à! Không! Anh sẽ không chia tay với em!"
"Em cũng yêu anh!" giọng nữ nghèn nghẹn, "Nhưng chúng ta đã kết hôn ba năm rồi, vẫn chưa có một mụn con, mẹ anh, bà bà bà..." khóc, khóc, khóc.
"Tiểu Lệ!" sinh ly tử biệt.
"Ông xã!" khản cả giọng.
Giọng thuyết minh hùng hậu vang lên đúng lúc, "Điều trị bệnh vô sinh hiếm muộn, hãy đến bệnh viện Lam Thiên Bác Ái, hãy đánh lại mẹ già một đòn chí mạng, để ngài mai của quý khách tươi đẹp hơn!"
Lưu Tiểu Niên cười đau cả bụng, "Còn có thể loại này nữa cơ đấy."
Thấy vợ vui vẻ, Cố tổng cũng tạm cho qua vụ nhầm nhọt ban nãy, đáy mắt giăng đầy ý cười, "Ba thứ quảng cáo này, đương nhiên phải đem hiệu quả càng khoa trương càng tốt rồi, vậy người nhớ đến nó cũng sẽ nhiều hơn."
"Tôi không hiểu mấy chuyện trên thương trường." Lưu Tiểu Niên gãi đầu, cười với vẻ áy náy, "Nên mới nói, chỉ có thể viết tiểu thuyết thôi."
"Em viết tiểu thuyết rất hay." Cố Khải hợp thời mà khen vợ.
"Hay chỗ nào chứ." Lưu Tiểu Niên phùng má, nếu so với công việc của anh, mình cơ bản là thấp kém đến độ không đáng nhắc!
"Có nhiều độc giả như vậy, sao còn chưa gọi là hay?" Cố Khải chọt chọt mũi cậu, lợi dụng sàm sỡ bên trong lốp trêu ghẹo, "Thỏ hồng Jelly của anh."
"Không cho anh nói!" Lưu Tiểu Niên che miệng anh lại, mặt mũi đỏ phừng, cái bút danh Mary Sue này á á á!
Cố Khải thoáng trở nên tăng động! Ôi mọe ơi bàn tay bé bỏng tự đưa lên tận cửa, không hôn thì toi không hôn!
Đáng tiếc Lưu Tiểu Niên hành động quá lẹ, mỏ Cố tổng vừa chuẩn bị chu ra, tay cậu đã dời đi!
Cố Khải nhìn cậu bất mãn, muốn che thì che cho đàng hoàng, sao có thể qua loa thế chứ!
"Chút nữa đi ăn phần thịt viên ở Ikea đi, một phần rất bự còn rất ngon nữa." Lưu Tiểu Niên đề nghị.
"Ừm, ăn xong sẵn tiện đi xem phim luôn?" Cố Khải nhân cơ hội nói ra yêu cầu của bản thân, phắc vào thời điểm thế này phải tỏ ra rất lỡ đễnh đấy biết không hả!
"Xem Âm hồn lúc nửa đêm?" Lưu Tiểu Niên lên tinh thần lại trong tích tắc, "Được đấy được đấy!"
"Không!" Cố tổng nghiêm túc từ chối cậu.
"Vậy ta đi xem phim gì?" Lưu Tiểu Niên thoáng chút thất vọng, "Gần đây cũng đâu có phim nào khác."
"Ta đi xem phim Chuyện tình cây táo gai!" Cố tổng biểu hiện ra ngoài trông hết sức nghiêm túc.
"Nhưng tôi chắc chắn sẽ ngủ gục." Lưu Tiểu Niên nhăn cả mặt, "Đổi bộ khác được không?"
Mọe nó ông chính là muốn làm cho mi ngủ đấy! Cố tổng thầm sục sôi trong lòng, ngoài mặt vẫn cương quyết lắc đầu, "Không được, chúng ta phải đi xem Chuyện tình cây táo gai!"
"... Ừm." đối phương là ông chủ của mình, Lưu Tiểu Niên chỉ đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Cố tổng âm thầm làm chữ V trong lòng, lại gần ngày cách mạng thành công một bước rồi, thật là đáng ăn mừng!
Ikea vào cuối tuần rất đông đúc, thường thì Cố Khải không mấy thích đến mấy chỗ kiểu này, song có người vợ đáng yêu mê người bầu bạn bên cạnh, nên tổng giám đốc cảm giác sung sướng tràn ngập lồng ngực! Không sai, có lẽ nam nhân là người dễ dàng thỏa mãn thế đấy!
Cùng chọn nệm, cùng mua nước trái cây, cùng thử đồ bếp, cảm giác của người đàn ông đã có gia đình, đúng là tuyệt vời! Cố tổng cảm thấy Ikea là nơi đẹp nhất trên thế giới này! Không có một trong những nơi đẹp nhất, mà chính là đẹp nhất!
"Anh xem, cái ghế này trông thiệt vui!" Lưu Tiểu Niên thấy thích thú một cái xích đu, ngồi lên đẩy tới đẩy lui rồi cười với anh.
Đối với biểu hiện hồn nhiên ngây thơ của của vợ, Cố tổng thuận theo tự nhiên giơ tay đầu hàng lần nữa, mọe nó sao có thể đáng yêu đến vậy, mọe nó thiệt muốn hôn một cái! Mọe nó Ikea đến cả giường cũng có sẵn biết không hả, biết không hả! Cái thứ ý tưởng dâm tà này một khi đã khơi gợi thì sẽ rất khó diệt trừ, ngay vào lúc anh đang điên cuồng bổ não hôm nay vợ mặc quần con màu gì, song song dự định tìm cơ hội để nghiệm chứng, khóe mắt lại lướt qua một người.
Quay lại nhìn kỹ, Cố Khải hóa con mẹ nó đá ngay tức thì!