Chương 7: Oan gia ngõ hẹp

A a a a a, thật sự là anh ta!

Oan gia ngõ hẹp!

Ánh mắt của anh ta giống như một con dã thú bị khơi mào hứng thú, đang dùng tầm mắt sắc bén tuần tra qua lại trên người cô, tròng mắt đen hoa đào đang lóe lên dưới ánh đèn nổi lên màu hổ phách không tầm thường, làm người ta cảm thấy một cỗ không khí không được tự nhiên ở bốn phía không giới hạn lan tràn ra, khóe môi khêu gợi cong thành một loại nụ cười ác ma, vẻ mặt nhìn như không chút để ý, rồi lại mang theo vài phần nguy hiểm.

Ánh mắt của anh ta rất trực tiếp, rất sắc bén, rất không có ý tốt, giống như là xem cô không có mặc quần áo......

Vừa nghĩ không có mặc quần áo, Hạ Hải Dụ liền không nhịn được nghĩ đến buổi tối kia ở khách sạn, sáng ngày kế tiếp sau khi chạy về đến nhà cô tỉ mỉ kiểm tra thân thể mình một phen, phát hiện trên người không có dấu vết mập mờ gì, hơn nữa chỗ đó cũng không có đau, hẳn là không có làm, cả người cô đau nhức đại khái là bởi vì gặp mưa sau cảm mạo lại tăng thêm say xe, nhưng cô bị anh ta cởi hết sạch là sự thật, cho nên anh ta còn chiếm tiện nghi của cô, là lưu manh không sai!

Bên tai, lại nung đỏ rồi, nhưng Hạ Hải Dụ tuyệt không thừa nhận đó là bởi vì xấu hổ, cô nhất định là do tức giận mới thế! Đúng, là tức giận không sai!

Đường Húc Nghiêu nhìn cô gái nhỏ trước mắt thẹn quá thành giận, con mắt phượng hoa đào hơi híp lại, đáy mắt lại sáng thêm mấy phần, đợi cô nhiều ngày rồi, rốt cục đã tới cửa!

Khóe miệng hơi hơi cong lên, “Hạ tiểu thư, thân là Đường Thịnh tổng giám đốc, tôi luôn luôn công tư rõ ràng.!”

Tổng, tổng giám đốc?!

Hạ Hải Dụ tâm tình ngã vào đáy cốc.

Cô đây là dê vào miệng cọp a a a!

Khóe miệng Đường Húc Nghiêu càng cong hơn, “Phỏng vấn lần một, cô tự giới thiệu về mình trước đi!”

“Tôi...... Tôi tên là Hạ Hải Dụ, 20 tuổi, tốt nghiệp học viện Văn Lý hệ Trung văn, có giấy chứng nhận Tiếng Anh thương mại, còn có chứng chỉ máy tính, nghiệp dư yêu thích là vẽ tranh.”

Đường Húc Nghiêu nhíu mày, “Vẽ tranh?! Vẽ động vật sao?!”

“......” Hạ Hải Dụ nhìn người đàn ông trước mặt cười so với hồ ly còn gian trá hơn, hận không thể xông lên đạp hai chân anh ta, còn nói cái gì công tư rõ ràng, vậy hắn anh gì phải nói tới chuyện kia chứ ?!

Đường Húc Nghiêu đứng lên, từng bước tới gần Hạ Hải Dụ, cô theo phản xạ lùi về sau, “Anh anh anh...... Anh muốn làm gì?!”

“Không làm gì, chỉ là muốn hỏi một chút về nhiệt tình yêu thích với động vật của cô, là định nghĩa thế nào về con ếch, chó, còn có co rùa ?”

“Con ếch có thể biến thành hoàng tử, chó là tượng trưng cho sự trung thành, rùa có thể sống rất lâu! Đều là động vật tốt! Là ca ngợi!” Hạ Hải Dụ cái khó ló cái khôn, nhưng sau khi trả lời xong chính cô cũng cảm thấy chột dạ, vô ý thức cắn cắn môi.

Đường Húc Nghiêu mắt sáng như đuốc, ánh mắt lưu lại trên cánh môi xinh đẹp như hoa anh đào của cô, kìm lòng không được nhớ lại mùi vị hắn đã hưởng qua, dưới bụng lại chợt nhảy lên một hồi lửa nóng.

Hả?!

Khôi phục?!