Trong một căn phòng bệnh cao cấp , một cô gái đang nằm đó đầu quấn 1 lớp băng dày tay cũng bị bó bộ , dù bị thương nhưng không thể làm mất đi vẻ đẹp của cô .
Mũi cao , môi đỏ mọng , mi mục thanh tú , làn da tuyết trắng không thể phủ nhận đây quả thật là 1 cô gái rất đẹp . Cửa phòng đột nhiên mở 3 người 2 nam 1 nữ cùng tiến vào , người phụ nữ dù đã ngoài 50 nhưng thoạt nhìn vẫn rất trẻ cử chỉ nét mặt mang đầy nét dịu dàng quý phái của phụ nữ phương đông , đứng canh bà là 1 người đàn ông trung niên trên mặt đã có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn rất nghiêm nghị , cuối cùng là 1 chàng trai tầm 23 khuôn mặt nho nhã tuấn tú một thân âu phục , cả 3 người cùng thở dài nhìn người con gái đang nằm đó.
- " Đều tại tôi thường không đủ nghiêm khắc nên nó mới đi đua xe với lũ hư hỏng kia rồi ra nông nỗi này. haiz! "
Người đàn ông trung niên đau lòng nói Phong Lăng Thiên ông ở trên thương trường làm mưa làm gió duy chỉ có đứa con này là khiến ông bất trị .
- " Cha đừng tự trách như vậy bình thường Tiểu Tuyết tính tình ngang ngược lại hay chơi với đám bạn hư hỏng nên xảy ra sự tình ngày hôm nay cũ chẳng thể trách ai được "
Phong Thần đẩy nhẹ gọng kính an ủi cha mẹ. Còn vị phu nhân nãy giờ chỉ im lặng nhìn con gái rơi nước mắt con gái bà từ nhỏ đã được cưng chiều như công chúa khiến nó trở nên không coi ai ra gì , không chăm chỉ học tập chỉ thích đi tụ tập cùng 1 lũ không ra gì khiến bà đau lòng không thôi .
- "Ui da ...đầu đau quá! "
Đúng lúc này người trên giường cũng bắt đâu tỉnh lại . Tô Nguyệt cố nâng mi mắt đánh giá mọi thú xung quanh toàn 1 màu trắng cô biết mình đang ở bệnh viện , từ lúc 3 người kia tiến vào cô đã tỉnh nhưng do quá mệt mỏi nên bây giờ mới có thể mở mắt nhìn mọi thứ . Dựa vào đoạn đối thoại của 3 người trước mặt cùng đoạn trí nhớ của cô thì cô đã đoán được mình nhập vào thân thể của một người khác . Sau khi cô nhảy khỏi sân thượng khách sạn cô đã thấy mình nằm trong vũng máu rồi sau đó bị hút vào 1 hố đen cuối cùng nhập và thân xác này . Người phu nhân thấy con gái tỉnh lại chỉ trầm mặc không nói gì thì lo lắng nhìn cô hỏi
- " Tiểu Tuyết con không sao chứ có còn đau ở đâu không mau nói ẹ biết? "
- " Hừ! Cái đứa hư đốn này ngoài việc suốt ngày làm ta và mẹ con lo lắng con còn làm được gì hả sao không nằm đó không tỉnh luôn cho rồi! "
Phong Lăng Thiên hừ lạnh nhìn con gái ngay lập tức bị Phong mẫu trừng mắt
- " Ông ồn ào quá đó con gái vừa mới tỉnh ông đã mắng nó , muốn làm tôi tức chết hả? "
Phong ba nghe xong cũng không dám ho he gì thêm , Phong Thần đứng bên đang định dạy dỗ em gái 1 trận nhìn thấy bộ dáng mĩ nữ hóa sư tử của mẫu thân đại nhân cũng không dám hé 1 câu. Hai cha con anh thật đáng thương mà toàn bị mẹ anh áp bức bóc lột . Tô Nguyệt nhìn thấy 1 màn này dù rất muốn cười nhưng vẫn cố nhịn rụt rè lên tiếng :
- " Mọi người là ai vậy? Còn tôi là ai? Đầu tôi đau quá!"
Lời vừa nói ra khiến cả 3 người đều đứng hình không tin vào những gì mình vừa nghe . Phong Thần là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh em gái:
- " Em thật sự không nhớ gì hay ấn tượng gì sao ?
Tô Nguyệt chỉ lắc đầu thầm nghĩ " thì tôi có phải em gái thật sự của anh đâu mà nhớ " .
Sau đó 3 người họ ngay lập tức lôi bác sĩ đến khám cho cô và được phán 1 câu rất kinh điển đó là :
- " Do đầu bị va chạm mạnh nên cô ấy đã bị mất trí nhớ xin chủ tịch và phu nhân đừng lo lắng! ".
Cuối cùng thì sau 1 hồi được " anh trai " thân yêu giải thích Tô Nguyệt đã nắm rõ được thân phận mới của mình từ giờ cô sẽ là Phong Tình Tuyết tiểu thư của tập đoàn Lăng Thị con gái của Phong Lăng Thiên và Trịnh Hiểu Du , em gái của Phong Thần đặc biệt cô sẽ sống 1 cuộc đời mới thay cho Phong Tình Tuyết đã mất. Sau một lần đua xe cùng đám bạn xấu, Phong Tình Tuyết bị tai nạn giao thông được đưa vào bệnh viện hôn mê bất tỉnh hơn một tuần trời bây giờ đã chết, còn Tô Nguyệt cô lại nhập vào thân xác này.
Một cuộc đời không còn những sự chà đạp đau khổ chỉ còn một Phong Tình Tuyết quyết đoán nhân từ với bạn và tàn ác với kẻ thù.