Chương 80: Kỳ nghỉ bận rộn (2)

Móa, đầu gối trúng tên... Lâu Thành lau mồ hôi lạnh không tồn tại: “Tương béo, sau đó thế nào?”

“Còn có cái gì sau đó? Tôi nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng thấy được tôi, tay lập tức buông ra, bảo tôi đừng nói cho người khác, nhưng chúng ta là quan hệ gì, nói một câu không sao cả.” Tương Phi phát ra biểu cảm cười ha ha.

Lâu Thành cầm di động, cười một tiếng, trả lời: “Sao cảm giác cậu chính là kẻ phá phong cảnh, đúng rồi, Nghiễm Nam bên kia mỹ nữ không ít, chưa yêu đương sao?”

“Phi! Mỹ nữ là nhiều, nhưng hệ chúng tôi thảm, toàn bộ hệ lần này mới năm nữ sinh, được xưng năm đóa hoa vàng.” Tương Phi phát ra biểu cảm vô cùng đau đớn, “Đúng rồi, đừng mang chuyện Đỗ Lực Vũ bọn họ nói cho người khác, bằng không bọn họ sẽ nói tôi.”

Lâu Thành vừa nói chuyện phiếm với Tương Phi, vừa phát ra tin tức cho Nghiêm Chiêu Kha:

“Nói cho cậu cái tin tức! Đỗ Lực Vũ lớp bọn mình đang yêu nhau với Tống Ly lớp các cậu!”

Gửi xong tin tức, hắn mới nhìn thấy Tương Phi dặn dò, khóe miệng nhất thời run rẩy một phen.

Với ta mà nói, Nghiêm Chiêu Kha sao có thể tính là người khác!

Qua vài phút, Nghiêm Chiêu Kha trả lời biểu cảm “chó ngáo trợn mắt”: “Cái gì? Tống Ly con nhỏ này yêu rồi? Lúc trước nói chuyện phiếm, cô ấy không lộ ra chút tin tức nào! Mình phải đi tra hỏi cô ấy!”

“Đừng nói là mình nói cho cậu.” Lâu Thành cũng dặn dò theo một câu.

Bí mật chính là vì ta cùng Tương Phi người như vậy mới truyền ra... Ta muốn sám hối...

Một bên khác, Tương Phi sau khi hàn huyên vài câu nói: “Chanh Tử, lão Trình gọi tôi ra ngoài ăn xiên đồ nướng uống rượu, quay về tán gẫu sau.”

Trình Khải Lực là một bạn tốt khác của Lâu Thành lúc cấp ba, bởi học ngoại trú cùng đường mà giao tình từ từ thâm hậu.

“Đi đi, giúp tôi đấm cậu ta một cú, tôi không liên hệ cậu ta, cậu ta liền không liên hệ tôi, chưa bao giờ chủ động nói chuyện phiếm!” Lâu Thành đùa.

Sinh hoạt cấp ba lúc ấy chỉ cảm thấy buồn khổ áp lực, nhưng sau khi học đại học mấy tháng, nhớ lại trước kia, lại có thể cảm nhận được nấp trong nặng nề học tập dặm sung sướng, đó là một đoạn thời gian thanh xuân nhất của cuộc đời.

Nghiêm Chiêu Kha vừa đi dạo phố vừa nói chuyện phiếm vừa “tra hỏi”, rất vất vả, thật lâu sau mới trả lời Lâu Thành một cái biểu cảm “cười đắc ý”: “Quả nhiên là thật! Bọn họ cũng hai tháng rồi, cậu nếu gặp được Đỗ Lực Vũ, có cơ hội giúp mình bắt nạt cậu ta, thế mà vô thanh vô tức kéo đi mất thân ái bàn sau của mình0!”

“Lớp bọn mình trước tết có tụ hội.” Lâu Thành phát ra cái biểu cảm cười xấu xa “Ta làm việc ngài yên tâm”.

“Lớp bọn mình cũng có, nhưng mình không đi được...” Nghiêm Chiêu Kha trả lại biểu cảm hỗn độn trong gió.

Hai người câu được câu không trò chuyện, ấm áp mà vui vẻ, Lâu Thành thuận tiện đi dạo nói chuyện, xem nội dung các bạn bè gửi.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy trưởng phòng Triệu Cường thay đổi tên gọi thân mật QQ, gọi là “Trạch học giả”, kí tên thì biến thành “Tư tưởng giang hóa” .

Ặc... Lâu Thành ngẩn ngơ, quyết định làm bộ như không thấy.

Hắn xem thời gian di động, tiếp tục nói chuyện phiếm với Nghiêm Chiêu Kha, chờ đợi rảnh rỗi, mở trình duyệt, đăng nhập web ban tổ chức thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh cúp Phượng Hoàng, xem trận đấu đưa tin cùng quá trình thi đấu tiếp sau.

Ở trong tuyển tập trận đấu đặc sắc, hắn thấy được bóng người mình, gian nan bò dậy, dùng máy tính tiến hành tải xuống, mà quá trình thi đấu sau đó, bởi vì võ giả dự thi chỉ còn lại có một trăm lẻ ba người, buổi sáng ngày mai lượt đấu loại thứ tư sẽ có một người trống lượt, năm lôi đài cử hành năm mươi mốt trận đấu, đến buổi chiều, sẽ có mười hai vị võ giả may mắn trống lượt tiến giai, trực tiếp tham gia thi đấu tiểu tổ, bốn mươi vị tuyển thủ còn lại bắt cặp chém giết, tiến hành lượt đấu loại thứ năm.

“Một ngày hai trận, cho dù buổi chiều không trống lượt, với ta mà nói, ưu thế trên thể lực cũng sẽ được phóng tới lớn nhất, không gặp chuyên nghiệp cửu phẩm, tiến vào thi đấu tiểu tổ không thành vấn đề, bây giờ chỉ còn lại có lượt thứ bốn cửa ải mấu chốt này.” Lâu Thành như có chút nghĩ ngợi.

Đây không phải trò chơi, thể lực tiêu hao không chỉ thể hiện ở đơn thuần thuộc tính, còn có thể dẫn tới lực lượng giảm xuống, tốc độ chậm đi, là toàn diện giảm xuống có tính tổng hợp.

...

Ngày hôm sau, Lâu Thành vẫn năm rưỡi rời giường, ở công viên nhỏ phụ cận tiến hành rèn luyện hằng ngày.

Bảy giờ hai mươi phút, hắn trở lại khách sạn, giội mồ hôi, sửa sang lại bản thân, sau đó cầm lấy di động, phát cái tin tức cho Nghiêm Chiêu Kha:

“Chào buổi sáng!”

Hầu như là cùng lúc, Nghiêm Chiêu Kha cũng phát ra tin tức:

“Chào buổi sáng!”

Ăn ý lan tràn, nụ cười chợt hiện, Lâu Thành chỉ cảm thấy một ngày bắt đầu là tốt đẹp như thế.

...

Trong sân vận động võ đạo, lão Trịnh từng vị khán giả tiến vào, tới trước màn hình lớn, nhìn bảng đối trận hôm nay.

Hắn theo bản năng tìm kiếm dãy số cùng tên Lâu Thành, bởi vì chỉ có năm mươi mốt trận đấu, nội dung tương ứng rất nhanh đã chiếu vào mi mắt hắn.

“Hắn? Đối thủ này không dễ đối phó đâu, quầy phục vụ ngày đầu tiên đã từng đề cử trận đấu của hắn.” Lão Trịnh hít vào một hơi.


Từ khi tiến vào tháng Một tới nay, bầu trời Viêm Lăng thị lần đầu trong xanh, mây đen rút đi, mặt trời ấm áp, hào quang phủ khắp, khiến tâm cảnh người ta không tự giác trở nên sáng sủa.

Lâu Thành hát, khoác áo lông bên ngoài, bên trong mặc trang phục võ đạo đại học Tùng Thành nền trắng viền đen, bước chân nhẹ nhàng bước vào sân vận động, tới trước màn hình lớn, tìm kiếm dãy số cùng tên của mình.

Lượt đấu loại thứ bốn chính là khảo nghiệm lớn nhất quyết định mình có thể tiến giai thi đấu tiểu tổ hay không!

Một đường đi tới nơi này, trải qua ba tầng khảo nghiệm, tiến hành lột xác từng chút, muốn nói mình tâm tính chưa xảy ra biến hóa đối với thi đấu tiểu tổ, vậy khẳng định là lừa mình dối người.

Lúc ban đầu, thi đấu giai đoạn tiểu tổ với bản thân mà nói tựa như hy vọng mờ mịt khó chạm tới, chỉ có một tia khả năng như vậy, mang ngày dừng chân đặt đến ngày đó thi đấu tiểu tổ chấm dứt chỉ là ôm cách nghĩ nhỡ đâu vận khí tốt, rút trúng kẻ yếu lại được trống lượt thì sao? Nhân phẩm vừa tốt, thần phật cũng không ngăn được!

Mà bây giờ, thi đấu tiểu tổ cách mình chỉ có một cánh cửa, vươn tay có thể chạm đến, hy vọng là to lớn như thế, làm người ta nhịn không được bắt đầu mặc sức tưởng tượng, bắt đầu gửi gắm khát vọng, bắt đầu hưng phấn cùng kích động, cũng bắt đầu có chút lo được lo mất.

Tuyệt đối đừng ở lượt thứ bốn rút trúng cường giả chuyên nghiệp cửu phẩm...

Lâu Thành ở đáy lòng yên lặng khẩn cầu một câu, tầm mắt như ngừng lại trên con số “số 656” này.

“Lôi đài thứ nhất, trận đấu thứ sáu, số 656, Lâu Thành, mười tám tuổi, chưa có phẩm giai, số 18, Ngô Thế Thông, mười bảy tuổi, nghiệp dư nhị phẩm.”

Nhân phẩm cũng không tệ... Trong lòng Lâu Thành nổi lên vui sướng, chợt phục hồi tinh thần lại, lôi đài thứ nhất? Cái này không phải là lôi đài trung ương sao?

Cái này ý nghĩa trận đấu của mình sẽ thật sự triển lộ trước mắt đại bộ phận người xem!