Lâu Thành đi vòng quanh hồ nửa vòng, dần dần tới vùng hoang vắng khu trường mới còn chưa bắt đầu xây dựng, lúc này sắc trời đã tối, gió lạnh vù vù, xung quanh lại trống vắng không có người, chỉ có cỏ cây rậm rạp, làm người ta không rét mà run, theo bản năng liền liên tưởng đến đủ loại lời đồn quỷ quái.
Nắm thật chặt áo khoác mỏng, Lâu Thành quyết định bắt đầu chạy, nhanh chút rời khỏi nơi này, quỷ quái mình không sợ, nhưng không chừng có cướp bóc nhảy ra chặn đường.
Dọc theo đường bên hồ chạy một lúc, hắn bắt đầu thở hồng hộc, đặc biệt cảm nhận được thân thể yếu đi, thể lực kém đi, không thể không chậm lại bước chân, há mồm hít thở cùng bật hơi.
Đúng lúc này, Lâu Thành đột nhiên nghe thấy một tiếng quấy bọt nước, nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy bên hồ không biết từ khi nào có một con cá trắm đen vặn vẹo, nó đại khái dài hơn hai mươi cm, vảy khô, có nhiều vết cháy, tựa như từng bị người ta đốt.
Bốp!
Cá trắm đen giãy dụa bật cao, quay người rơi xuống đất, lộ ra một mặt khác, vảy bao trùm sương trắng, giống như mới từ trong tủ lạnh lôi ra.
“Cái này...” Lâu Thành hít một hơi khí lạnh, cảm thấy sự tình có chút huyền huyễn, nào có bên nướng đỏ bên lạnh ăn, không, bên lửa đốt bên đóng băng?
Khi hắn chuẩn bị nhấc chân bỏ chạy, cá trắm đen ngừng giãy dụa, hoa văn dọc theo nơi cháy đen cùng băng sương cùng tồn tại nhanh chóng nứt ra, lộ ra cảnh tượng trong bụng.
Nơi đó giống như cất giấu một vầng trăng sáng, sáng tỏ lạnh lẽo, dần dần tỏa sáng, chiếu rọi bốn phía mộng ảo mê ly.
Lâu Thành theo bản năng dừng bước, nhìn qua, chỉ thấy trong bong bóng cá có một vật phẩm dạng quả cầu giống như tinh thể băng lác đác quấn quanh thành, cẩn thận nhìn lại, nó tựa như ảnh ngược của vũ trụ tinh không, tựa như tinh vân mênh mông xoay tròn, mỗi một tinh thể băng chính là một tinh cầu, quay chung quanh những đốm “lửa” màu tím nhạt xoay tròn, băng cùng lửa được thống nhất hài hòa nhất.
Ngây người một lát, Lâu Thành nhíu mày, như lẩm bẩm nói:
“Sao cảm giác giống Kim Đan trong tiểu thuyết tiên hiệp?”
Tinh vân mộng ảo dạng cầu lẳng lặng sừng sững, câu động sự chờ mong cùng tham lam trong lòng Lâu Thành, nhưng hắn nghĩ chút, vẫn lấy ra điện thoại di động, mở ra APP trang mạng, tiến vào giao diện tìm kiếm, bắt đầu tìm từ khóa có liên quan Kim Đan, nội đan.
Vật của người xa lạ không thể đụng vào!
Thứ không rõ tình trạng cũng không thể động vào!
Không tìm không biết, vừa tìm liền bị dọa nhảy dựng, Lâu Thành thấy một trang web võ đạo quyền uy ở chỗ nhỏ bé không đáng kể nhắc tới:
“Ở cổ đại, các võ giả từng xuất hiện phận liệt, một bộ phận võ giả muốn đột phá cực hạn sinh mệnh, đạt được loại trường sinh kia trong thần thoại truyền thuyết, vì thế tránh vào núi rừng, cải tạo võ đạo, tự xưng tu tiên tu chân, trải qua một hai ngàn năm thời gian, thông qua gia tộc giao hảo bọn họ cùng tìm được động phủ di tích… nhiều manh mối hơn, chúng ta phát hiện bọn họ tuy đã đi tới tu luyện nội đan đại thành, nhưng vẫn hoàn toàn chặt đứt truyền thừa, về phần trường sinh, sức người có lúc cạn...”
“Sức người có lúc cạn...” Lâu Thành lẩm bẩm, có chút cảm khái không tên.
Xem ra thật sự là “nội đan”, có lẽ là một vị người tu chân cuối cùng lưu lại, bị cá trắm đen cơ duyên xảo hợp tiến vào động phủ cắn nuốt lại không thể thừa nhận.
Đây sẽ là kỳ ngộ của mình sao?
Có thể thầm chứa nguy hiểm, khiến mình tựa như cá trắm đen hay không?
Con người cả đời có lẽ chỉ có một hai lần cơ hội thay đổi vận mệnh như vậy, nếu là bỏ lỡ, sẽ không đến nữa, đây sẽ là cơ hội của mình, hay là kiếp nạn trong số mệnh?
Nghĩ trước nghĩ sau, Lâu Thành hít một hơi thật sâu, cởi áo ngoài, bao lấy tay phải, bước nhanh lại gần, tính thật cẩn thận cầm lấy.
Kỳ ngộ không dễ từ bỏ, nhưng bảo trì trạng thái như giẫm trên miếng băng mỏng, phòng bị biến hóa mọi lúc!
Gió đêm se lạnh, cuối mùa thu dần rét, Lâu Thành cởi áo ngoài lại không run bần bật chút nào, ngược lại có loại khô nóng không tên, tựa như lúc thi đại học liên tục gặp nan đề vượt qua năng lực.
Hắn đến gần viên “Kim Đan” trong suốt mộng ảo kia, hắn ngừng thở, hắn thật cẩn thận khom lưng, hắn đề phòng cẩn thận vươn tay phải bọc áo khoác mỏng, xúc cảm ngưng thực, cho người ta ý dày nặng, mà mắt thường thấy cũng có thể cảm nhận được lạnh như băng cùng nóng rực tựa như chỉ là ảo giác, vẫn chưa chiếu vào hiện thực.
Lâu Thành khẽ dùng sức, “Kim Đan” theo đó mà lên, nhẹ nhàng giống như không có gì, cùng xúc cảm hoàn toàn khác.
Loại cảm thụ mâu thuẫn này khiến Lâu Thành giật mình, tập trung nhìn lại, chỉ thấy nó lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay bọc áo khoác của mình, trung ương hơi xoay tròn, nhiễu loạn lác đác tinh thể băng cùng lửa, không thấy chút nào sự bạo ngược cùng khủng bố lúc trước thiêu cháy cũng đóng băng cá trắm đen.
“Thật đúng là vật thần kỳ mà...” Lâu Thành dần sinh ra ý tưởng này, hơn nữa ở đáy lòng tìm lý do cho sự biến hóa của nó, “Có lẽ lệ khí các thứ lưu lại trong ‘Kim Đan’ bị cá trắm đen tiêu hao xong rồi...”
Nguy hiểm tạm thời giải trừ, Lâu Thành bắt đầu suy xét vấn đề xử trí như thế nào, vật trước mắt chỉ dựa vào đôi câu vài lời không thể khẳng định là “Kim Đan”, cho dù có thể khẳng định, “Kim Đan” rốt cuộc có tác dụng gì, mình hoàn toàn không biết, là nhọc một lần sướng cả đời, không có hậu hoạn nhưng chỗ tốt cực ít nộp lên cho quốc gia, hay giấu đi, tìm kiếm tư liệu, chậm rãi nghiên cứu, cướp lấy lợi ích lớn nhất, thay đổi vận mệnh bình thường không có gì lạ của mình, mà cái này có lẽ cất giấu phiêu lưu rất lớn, cũng có lẽ cả đời mình cũng không có chút thu hoạch nào.
Nếu muốn cầm đi che giấu, nên đặt ở nơi nào? Nên bảo quản như thế nào?
Ý niệm ùn ùn, kịch liệt giao chiến, mà một chút tỉnh táo sót lại của Lâu Thành nói cho hắn, mặc kệ quyết định thế nào, nơi đây cũng không nên ở lâu, phải mau chóng rời khỏi, miễn cho xuất hiện bất ngờ cùng biến hóa khác.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác viên “Kim Đan” kia trên bàn tay đang chậm rãi bành trướng co rút lại, giống nhân loại hít vào thở ra, hơn nữa tần suất giống như đang không ngừng điều chỉnh.
Điều chỉnh?
Lâu Thành ngẩn người, đầu trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được bản thân hít thở, mà tiết tấu hít thở này cùng tiết tấu “Kim Đan” bành trướng co rút lại hài hòa bất ngờ, thế mà lại có cộng hưởng!
Cộng hưởng?
Ý niệm vừa sinh trong đầu hắn, chỉ thấy “Kim Đan” đột nhiên trở nên càng thêm hư ảo, chợt hóa thành hào quang, chui vào lòng bàn tay mình, cho dù có áo khoác mỏng cách trở cũng không chút trở ngại!
Như vậy cũng được?
“Cái này, cái này!” Lâu Thành bị dọa giật mình, trong lòng trào ra sự sợ hãi thật lớn, trong đầu đều là thảm trạng của con cá trắm đen kia.
Hắn không kịp nghĩ kỹ, theo bản năng sải bước, muốn dọc theo đường bên hồ chạy hướng chỗ bệnh viện của trường học, cũng mặc kệ người khác có năng lực xử trí thương tổn “Kim Đan” tạo thành hay không.
Chạy một lúc, Lâu Thành chậm rãi ổn định tâm thần lại, sự tình đã đến loại trình độ này, sợ hãi kích động cũng không được việc gì, ngược lại dễ dàng mất không thể lực.
Vừa trấn định, hắn đột nhiên cảm giác không đúng, nhíu mày.