Chương 5: Đại trượng phu nên như thế (2)

“Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới còn nói tự hào như vậy, cậu cũng là không ai bằng rồi.” Lâu Thành cùng Thái Tông Minh thương tổn lẫn nhau.

Qua một lúc, Nghiêm Chiêu Kha từ ngoài cửa tiến vào, đi phòng thay quần áo nữ, hội đón người mới đến đúng giờ bắt đầu, Lâu Thành chỉ thấy đèn sáng lên, một vị nam tử lưng hùm vai gấu, thân cao thể tráng đi lên lôi đài. .

“Mọi người, tôi là xã trưởng võ đạo xã Trần Trường Hoa, sư huynh năm thứ tư của mọi người...” Bóng người lưng hùm vai gấu mặc đoản đả (1 loại trang phục cổ của Trung Quốc, thường mặc để tiện cho lao động, khá giống sơ-mi cộc tay nhưng vạt áo chéo) gọn gàng màu đen, tỏ ra dũng mãnh lưu loát, lúc này hắn cầm microphone cười tủm tỉm tiến hành tự giới thiệu, vẻ mặt dữ tợn cũng giống nhau mềm đi.

“Ha ha, cậu xem lông mày hắn, khiến tôi nghĩ tới một câu ca từ, trùng nhi phi, trùng nhi phi...” Khi Trần Trường Hoa ở bên trên diễn thuyết, Thái Tông Minh cười nhẹ nói với Lâu Thành.

Lâu Thành liếc hắn: “Tình Thánh, cậu thật sự nên đi tướng thanh xã, không thể lãng phí thiên phú của cậu!”

Hai người châu đầu ghé tai không ảnh hưởng đến Trần Trường Hoa chút nào, hắn tiếp tục giới thiệu:

“Cảnh giới võ đạo chia làm bốn tầng —— thể, khí, cương, cấm, đây là thường thức mọi người đều biết, hai thứ sau chúng ta hôm nay không nói, không phải người đam mê nghiệp dư chúng ta có thể tiếp xúc, tôi trọng điểm giảng một chút ‘thể’ cùng ‘khí’, ‘thể’ là ý tứ luyện thể, nổi bật ra một chữ ‘luyện’, ý tứ chính là giống luyện đan, luyện khí để ‘luyện’ thân thể chúng ta, cái này chú ý phối hợp nhiều phương diện, mà không đơn giản chỉ là đứng cọc hoặc là ngâm mình ở phòng thể hình...”

“Tôi kể cái này mục đích là nói cho mọi người, các cậu trước kia chưa từng tiếp xúc luyện tập võ đạo chính quy không sao, sau hôm nay có thể bù lại vấn đề này, võ đạo xã đại học Tùng Thành chúng ta lịch sử lâu dài, ‘luyện thể’ truyền thừa chính thống, tuyệt đối không phải các võ đạo quán hoặc phòng tập thể thao bên ngoài có thể so sánh, chỉ cần mọi người có thể kiên trì luyện tập bốn năm tương đối nghiêm túc, lấy nghiệp dư tứ ngũ phẩm là dư dả, đến lúc đó đi võ đạo quán hoặc là phòng tập thể thao làm huấn luyện viên dễ dàng, coi như là một con đường khác vào nghề.”

“Nếu bên trong mọi người có bạn học thật sự nhiệt tình yêu thương võ đạo, trải qua bốn năm khắc khổ luyện tập chưa chắc không thể thông qua thi đấu định phẩm, lấy được chuyên nghiệp cửu phẩm, tôi người này thiên phú bình thường, chỉ là coi như chịu được khổ, năm trước cũng có tiêu chuẩn nghiệp dư nhất phẩm, năm nay đang định tham gia thi đấu định phẩm, cho nên nói, chuyên nghiệp cửu phẩm đối với bạn học võ đạo xã Tùng Thành chúng ta mà nói cũng không phải xa không thể với tới, chỉ cần cố gắng, chỉ cần dụng tâm, đều có khả năng!”

“Đương nhiên, nếu thực có thiên phú, đột phá cửa ải khó khăn ‘luyện thể’ đến ‘đan khí’ cũng không phải không có khả năng, đại học Sơn Bắc còn có thiên tài tương tự, mỗi lần gặp được đều khiến chúng ta khổ không nói nổi, căn bản không thể chống lại...”

Nghe chút, Lâu Thành nghi hoặc nhíu mày, nhìn về phía Thái Tông Minh bên cạnh: “Đại học Sơn Bắc là quán quân hội võ đạo đại học năm trước nhỉ?”

“Đúng.” Thái Tông Minh gật gật đầu.

Lâu Thành do dự một phen rồi nói: “Lời Trần Trường Hoa nói sao nghe qua là lạ?”

Tựa như đang ám chỉ người nào đó...

“Đương nhiên quái, hắn nhiều lời như vậy áp súc lại chỉ hai câu: Một, chuyên nghiệp cửu phẩm không tính là gì, Lâm Khuyết không tính là gì!” Thái Tông Minh cười hê hê nói, “Hai, võ đạo xã chúng ta thành tích không tốt, không phải bản thân không chịu cố gắng, là kẻ địch cùng khu quá cường đại!”

Lâu Thành chứng thật phán đoán của mình, nhịn không được lắc lắc đầu: “Xem ra Trần Trường Hoa xã trưởng võ đạo xã này không phục Lâm Khuyết, nhưng trực tiếp nói ra như vậy cũng không tránh khỏi quá cấp thấp.”

“Mặc kệ nó, bọn họ thích làm gì thì làm cái đó, có gì quan hệ với chúng ta?” Thái Tông Minh nhàm chán lấy ra điện thoại di động.

Nói một lúc nữa, Trần Trường Hoa cuối cùng kết thúc thao thao bất tuyệt, mỉm cười nói:

“Đến, tôi giới thiệu cho mọi người một lần các sư huynh sư tỷ võ đạo xã luyện võ có thành tựu, bọn họ đều từng tham gia thi đấu định phẩm, kém cỏi nhất cũng có nghiệp dư lục phẩm...”

Lâu Thành đang muốn ngửa đầu nhìn kỹ, bỗng nhiên bị Thái Tông Minh kéo quần áo.

“Đi thôi, trở về.” Thái Tông Minh hạ giọng nói.

Lâu Thành ngạc nhiên nói: “Đi bây giờ? Còn sớm mà.”

“Cậu còn chờ làm quen sư huynh sư tỷ à? Tỉnh tỉnh, cậu chỉ là đến theo đuổi nữ hài tử, chẳng lẽ cho rằng mình là kỳ tài hiếm có trên đời, dưới tình huống mười tám tuổi còn chưa có cơ sở bỗng nhiên khai khiếu, võ công vù vù vù tăng lên, lực áp các vị sư huynh sư tỷ, đại biểu đại học Tùng Thành tham gia đại hội võ đạo cả nước cố gắng đoạt giải quán quân, sau đó được thế lực giai tầng thứ nhất nhìn trúng, từ nay về sau thăng chức tăng lương, cưới người đẹp trắng trẻo giàu có, trở thành một thế hệ cường giả, đi lên đỉnh phong cuộc đời?” Thái Tông Minh không thẹn danh hiệu bạn xấu, pha trò cứ phải nói là trôi chảy.

Lâu Thành cười gượng hai tiếng: “Đến cũng đến rồi, dù sao cũng phải nhìn chút chứ.”

Thái Tông Minh nhìn trái nhìn phải nói: “Nếu chỉ là đến kiếm cơm ăn chờ chết tán gái, có quen biết sư huynh sư tỷ hay không có gì quan hệ? Dù sao tôi cũng có thể dạy cậu mà...”

Nói tới đây, hắn hạ giọng nói: “Cậu đi bây giờ, chờ chút liền có đề tài hàn huyên với nữ thần của cậu.”

“A?” Lâu Thành vẻ mặt mờ mịt.

“Cậu nghĩ xem, cậu lấy cớ mình có việc đi trước, đợi lần sau có thể hỏi cô ấy sau đó đã xảy ra chuyện gì, có dặn dò an bài luyện tập bình thường hay không, đề tài tự nhiên mà vậy liền có, không cần lo lắng đối phương phản cảm, về phần sau đó, các cậu là bạn học, mở đầu còn sợ không có cái mà nói?” Thái Tông Minh chậm rãi mà nói.

Lâu Thành bình tĩnh nhìn hắn, vài giây sau mới nói:

“Tiểu Minh, trong phòng ngủ chúng ta, tôi chỉ phục cậu!”

“Gọi Tình Thánh!” Thái Tông Minh khẽ xoay người, thừa dịp cơ hội các sư huynh sư tỷ lên đài hướng cạnh cửa chuồn đi, Lâu Thành theo sát sau đó.

Rời khỏi cửa, Lâu Thành còn chưa kịp đi xuống bậc thang đã bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ, phía trước cách đó không xa có cái máy ảnh bắt mắt, đang được một vị đại ca có khí chất nghệ thuật khiêng, ống kính thì nhắm ngay mình cùng Thái Tông Minh.

Đệch, không thể nào, trốn một lần lớp võ đạo còn lên TV?

Bên cạnh thợ ảnh là vị cô nương trẻ tuổi mặc quần áo chuyên nghiệp xám nhạt, cũng chính là đồ lót trong màu trắng, đồ âu ngắn, váy một bước cùng tất chân cao gót trong truyền thuyết.

Vị cô nương trẻ tuổi còn có vài phần khí chất học sinh này thấy Lâu Thành cùng Thái Tông Minh đi ra, trên mặt nhất thời hiện ra mỉm cười, đi qua đón:

“Chào hai bạn, tôi là phóng viên đài truyền hình Tùng Thành, có tiện tiếp nhận phỏng vấn ngắn gọn không?”

Cô nương trẻ tuổi này thoạt nhìn như là vừa tốt nghiệp, để tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, lông mày vừa đen vừa dài, mắt có thần, cái mũi không đủ cao nhưng đẹp đáng yêu, khi cười nói sẽ có một lúm đồng tiền nho nhỏ, trước ngực treo một tấm thẻ công tác, viết “Thư Nhuy” cái tên này.