Lâu Thành nghĩ Thái Tông Minh dạy bảo, nhịn xuống xúc động gãi ót, tự giễu cười nói: “Mình tương đối khép kín thu mình, cũng không quá quen với bạn học lớp khác.”
Nghiêm Chiêu Kha cười tủm tỉm càng thêm xinh đẹp động lòng người, hắn nhìn mà lại có chút không dời mắt đi được.
Nghiêm Chiêu Kha vẫn duy trì nụ cười, không thấy miễn cưỡng một chút nào, tựa như phát ra cảm giác cao hứng từ trong lòng: “Cậu tên là gì, nói không chừng mình từng nghe nói về cậu thì sao? Lớp thứ tư các cậu Trình Đào bọn họ thường xuyên chạy qua lớp mình.”
Thanh âm của cô nho nhỏ lại không tỏ ra hướng nội thẹn thùng, giống như cổ họng vốn như thế.
“Trình Đào à, mỗi lần đều cho mình mượn bài tập chép, mình tên Lâu Thành, nhắm chừng cậu chưa từng nghe, vô danh tiểu tốt thôi.” Lâu Thành cố ý hài hước một câu, tiếp theo xúc động theo bản năng, cười ha ha nói, “Nhưng mình biết cậu tên gì, bạn học Nghiêm Chiêu Kha, cậu ở khóa chúng ta trường học chúng ta là rất nổi tiếng, ừm, học tập vừa tốt, tính cách vừa tốt, mọi người đều cho rằng cậu sẽ thi đế đô hoặc là hoa hải, kết quả đến Tùng Thành.”
Được giáp mặt khen tặng hơn nữa tự nhiên như vậy, Nghiêm Chiêu Kha hé miệng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, lúm đồng tiền khóe miệng càng đậm thêm:
“Nếu là mình thi trượt trường cao đẳng, thiếu mười mấy điểm mới đến đại học Tùng Khánh, lời này của cậu đã hung hăng đắc tội mình rồi.”
Móa, thật đúng là, ta nói chuyện quả thực không có đầu óc lắm, may mắn Nghiêm Chiêu Kha không phải trượt cao đẳng mới đến đại học Tùng Khánh... Lâu Thành bị dọa giật mình, rất có chút nghĩ mà sợ, hơn nữa mình còn thiếu chút nữa nói “vừa xinh đẹp, học tập vừa tốt, tính cách lại tốt”, chỉ là nghĩ đến lần đầu tiên nói chuyện phiếm đã ca ngợi như vậy tỏ ra quá lỗ mãng, mới mạnh mẽ nhịn xuống.
Khó trách Tình Thánh bảo ta đừng tán gẫu nhiều, không hổ là Tình Thánh!
Nghĩ đến Thái Tông Minh dặn dò, Lâu Thành vội nói: “Cậu loại danh nhân này nếu thi trượt cao đẳng, vậy khẳng định truyền khắp khối chúng ta, ặc, người càng ngày càng nhiều, mình đi vào trước, không quấy rầy cậu làm việc.”
“Được.” Nghiêm Chiêu Kha khẽ trả lời thật nhanh.
Lâu Thành âm thầm hít vào một hơi, lại mở miệng, giống như tùy ý nói: “Đúng rồi, số QQ cậu bao nhiêu, khối chúng ta tựa như có mấy bạn học cũng thi Tùng Thành, nói không chừng có cơ hội tụ tập chút.”
Nói xong câu đó, hắn ngừng thở, nhịp tim cũng giống như tạm dừng.
Câu nói phía sau là tùy tiện tìm lý do, lý do chân thật chính là xin số QQ!
Nghiêm Chiêu Kha cũng không do dự, cười nhẹ chỉ chỉ sợi dây đỏ chỗ cổ: “Mình mặc bộ quần áo này cầm điện thoại không tiện, cậu ghi nhớ số QQ của mình trước, quay về liền thêm cậu, nhớ rõ ghi chú lớp thứ tư trung học nha. Lâu Thành, mình không thêm số lạ, số QQ của mình là XXXXXX “
“Được.” Trong lòng Lâu Thành mừng như điên, suýt nữa đã không kiềm chế được, vừa thầm đọc dãy số, vừa từ trong túi bên trái quần bò lấy ra di động, lên QQ, lựa chọn tìm, vừa thấy lại thiếu chút nữa bật cười, “Là ‘Đạm Đài Thúy Hoa’ này?”
Tên này phong cách quả thực quá ngầu, Nghiêm Chiêu Kha trên mạng cùng hiện thực biểu hiện rất khác nhau nha...
Mắt Nghiêm Chiêu Kha cong lên, mang theo ý cười rõ ràng nói: “Đúng vậy, cậu không cảm thấy tên này rất gần gũi thân thiện sao?”
Cô dừng một chút lại nói: “Cậu không biết cái ngạnh kia?”
“Có phải hay không cái ngạnh kia họ kép hoành tráng?” Lâu Thành tuy không biết, nhưng loại phong cách này quá rõ ràng rồi, bằng vào phỏng đoán có thể nghĩ ra đại khái.
Mộ Dung, Hoàng Phủ, Thượng Quan, Gia Cát, Đạm Đài những họ kép này đều rất đặc biệt, cảm giác hoành tráng, về sau phối cái tên hay, dùng ở trong tiểu thuyết ngôn tình cùng phim truyền hình không phải nhân vật sẽ thì là vai phụ chủ yếu, nhưng cùng cái tên quê mùa thì khiến người ta bật cười, cho dù không quê mùa, cái tên tương đối có cảm giác thời đại một chút cũng có hiệu quả tương tự, ví dụ như Mộ Dung Kiến Quân, Hoàng Phủ Tố Phân, Thượng Quan Vệ Quốc, vân vân.
Nghiêm Chiêu Kha mắt chứa ý cười: “Đúng vậy, không cảm thấy rất thú vị sao?”
“Thú vị lắm, mình cần mang tên QQ đổi thành ‘Gia Cát Nhị Cẩu’ hay không.” Lâu Thành chỉ cảm thấy trò chuyện với Nghiêm Chiêu Kha thật vui, hầu như muốn tán gẫu mãi như vậy, nhưng sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, bạn học Thái Tông Minh đã đến bên cạnh.
Lâu Thành khắc chế xúc động, hướng Nghiêm Chiêu Kha phất phất tay: “Bạn mình đến rồi, mình đi vào trước, bye bye.”
“Bye bye.” Nghiêm Chiêu Kha phất phất tay, đưa tới người khác nhìn chăm chú.
Lâu Thành xoay người, tựa như không ướt át bẩn thỉu tới bên cạnh Thái Tông Minh, trên mặt không che giấu được ý mừng.
“Không tệ nha, tôi còn tưởng cậu nói chuyện cũng sẽ lắp bắp, vẫn là có tố chất đấy.” Thái Tông Minh đi vài bước, bước vào cửa, tiếng người xôn xao đập vào mặt, không hạ giọng cũng không sợ bị người khác nghe thấy.
Sân bãi trung ương võ đạo quán chia làm hai nửa, một nửa bố trí thành lôi đài, to bằng sân bóng rổ, trước sau có một tầng lại một tầng chỗ ngồi khán đài, một nửa khác nối thẳng với lôi đài, to cỡ bốn năm sân bóng rổ, vờn quanh bố trí các loại khí giới, nhìn qua là biết nơi bình thường luyện võ, hôm nay dùng để hội đón người mới đến, chỉ thấy đầu người nhấp nhô, rộn ràng nhốn nháo, so với Lâu Thành tưởng tượng nhiều hơn rất nhiều.
“Đây không phải chật căng sao?” Lâu Thành nét cười đầy mặt nói, “Người võ đạo xã cũng thật không ít mà.”
“Đương nhiên, thi đấu võ đạo là thi đấu được hoan nghênh nhất toàn thế giới, cường giả võ đạo là người được yêu thích nhất toàn thế giới, võ đạo xã của các đại học đương nhiên cũng là xã đoàn lớn nhất.” Thái Tông Minh duỗi thẳng lưng, biểu hiện phong phạm cao thủ mình che giấu, cuối cùng mới lắm chuyện, “Kiếm được số QQ chưa?”
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, sau khi thái bình nhiều năm, so đấu giữa võ giả là càng ngày càng nhiều, mà sự mạnh mẽ vượt qua cực hạn cơ thể người của bọn họ cũng khiến khán giả tiết ra adrenalin, nhiệt huyết sôi trào, tưởng tượng thấy bản thân cũng có thể anh hùng như thế cường đại như thế, không sợ bọn đạo chích nữa, không lo lắng yếu đuối nữa, loại tình huống này suy diễn đến về sau, sau khi bị truyền thông cùng giới giải trí tham gia, đã có thi đấu võ đạo chính quy.
Loại thi đấu võ đạo này chia làm hai loại, một loại là tranh phong giữa môn phái ban đầu diễn hóa mà ra, từ từng môn phái, võ hội cùng câu lạc bộ võ đạo tham dự, lấy hình thức thi đấu tập thể, quyết ra thế lực mạnh nhất truyền thừa mạnh nhất, một loại là tranh hùng giữa cá nhân, tranh danh hiệu số một kia.
Thứ trước đó là “thi đấu võ đạo chuyên nghiệp” hôm nay thịnh hành cả nước, chia làm bốn tầng giai, tầng giai cao nhất là mười hai thế lực đứng đầu võ đạo quốc nội, đối với chúng nó mà nói, khuất nhục lớn nhất chính là ở trong thi đấu với nhau ở cuối cùng, bị đánh rớt tầng giai, giảm xuống một cấp, điều đó quả thực có thể xưng vô cùng nhục nhã.
Thứ sau trước mắt có năm cuộc đấu lôi đài cá nhân lớn tính chất toàn quốc, lại xưng “hàm cấp” chiến, bởi vì một khi lấy được hạng nhất thi đấu lôi đài, thì có thể đạt được danh hiệu đối ứng, coi như công nhận một trong những người mạnh nhất cả nước, ví dụ như, ở trong “Võ Thánh chiến” sau khi lấy được quán quân, một năm sau có thể độc tài danh hiệu “Võ Thánh”, cho nên tục ngữ có câu, trên nhất phẩm có “hàm cấp” !