Nằm ngang, lấy ra di động, Lâu Thành vào thẳng QQ, diễn đàn cũng chưa quét.
“Nói cho cậu một bí mật.” Lâu Thành hướng Nghiêm Chiêu Kha phát ra cái vẻ mặt cười to.
Qua mấy chục giây, Nghiêm Chiêu Kha trả lời: “Bí mật gì? Cấp ba?”
“Không đúng không đúng, vừa rồi mình tan học về phòng ngủ, phát hiện đám kia buổi tối hôm nay hẹn hò với một phòng ngủ nữ sinh, hệ tiếng Trung, phòng ngủ của bọn Quách Thanh!” Lâu Thành châm chước giọng điệu, mịt mờ đề cập mình không tham gia hẹn hò.
Nghiêm Chiêu Kha phát ra cái vẻ mặt “trợn mắt cứng lưỡi”: “Khéo như vậy? Các cậu sao lại hẹn hò đến phòng ngủ của bọn Quách Thanh?”
“Lão Khâu phòng ngủ bọn mình ở trên bàn phòng học nhìn thấy có người viết điện thoại cầu hẹn hò của một phòng ngủ nữ sinh, bọn họ sợ là trò đùa dai, liền sửa lại số đuôi, dùng 32 của ký túc xá 302 bọn mình thay thế, kết quả đối diện chính là phòng ngủ bọn Quách Thanh.” Lâu Thành nói từ đầu tới cuối, chia sẻ chuyện này.
“Hai phòng ngủ các cậu cảm giác thật có duyên, các cô ấy cứ như vậy đáp ứng hẹn hò?” Nghiêm Chiêu Kha bừng bừng hứng thú hỏi.
Lâu Thành trả lại vẻ mặt cười trộm: “Có thể là bởi vì năm thứ nhất vừa vào trường đi, đối với cái gì cũng mới mẻ, đối với cái gì cũng tò mò, đối với loại hẹn hò ngẫu nhiên này cũng có hứng thú thử, đến năm thứ hai, kiến thức rộng rãi, nhắm chừng sẽ khó khăn.”
“Cũng phải.” Nghiêm Chiêu Kha phát ra cái vẻ mặt hai tay mười ngón giao nhau, nâng cằm trầm ngâm, “Nếu phòng ngủ bọn mình gặp được, mình quá nửa cũng sẽ đáp ứng, rất thú vị rất vui.”
“Đúng rồi, nghe nói Quách Thanh coi trọng lão Khâu phòng ngủ bọn mình!” Lâu Thành tung ra bí mật quan trọng.
“A?” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt hai mắt tỏa sáng, “Thật?”
“Nghe nói vậy, mấy nam sinh phòng ngủ bọn mình đều cảm giác ra, bạn cùng phòng phòng ngủ các cô ấy cũng lén nói như vậy.” Lâu Thành không dám khẳng định.
“Ồ ồ ồ.” Nghiêm Chiêu Kha trả lời tin tức rất nhanh, “Lão Khâu người này thế nào? Mình phải canh giúp A Thanh một chút!”
“Dáng người tương đối cường tráng, rất xứng với Quách Thanh, con người cũng tương đối hàm hậu, tương đối dễ ở chung, coi như nửa học tập cuồng ma...” Lâu Thành mang ấn tượng của mình đối với lão Khâu nói ra.
Đương nhiên, lão Khâu thân là ngọn nguồn hạt giống của phòng ngủ, là người tốt tạo phúc mọi người, loại chuyện này không thể không giúp hắn.
Chỉ bí mật này, hai người tán gẫu cao hứng phấn chấn, bất tri bất giác đã tới mười rưỡi, Lâu Thành nén đau lòng, lưu luyến chúc ngủ ngon, lấy cớ mỗi ngày huấn luyện đặc biệt cùng đi học quá phong phú quá mệt mỏi.
...
Lại là một phen đối luyện, Thi lão đầu tuyên bố huấn luyện đặc biệt hôm nay thêm lớp võ đạo thứ bảy chấm dứt, cuối tuần huấn luyện đặc biệt bởi vì lão có chuyện chậm lại đến chín giờ.
Tin tức này nhất thời đưa tới một trận hoan hô, đối với các thành viên tham gia huấn luyện đặc biệt mà nói, rốt cuộc có thể ngủ thêm một giờ!
Mà trải qua vài ngày “đau khổ”, vài vị tân sinh năm thứ nhất ồn ào gia nhập đã rời khỏi hơn phân nửa, chỉ còn hai người còn đang kiên trì, nhưng theo Lâu Thành quan sát, cuối tuần nhắm chừng sẽ không nhìn thấy bọn họ nữa.
Lúc này, hắn nhìn thấy Nghiêm Chiêu Kha và Quách Thanh dắt tay nhau đi tới, không giống mấy ngày hôm trước cần mình tới gần.
“Chanh Tử phải không? Thì ra hẹn hò là phòng ngủ các cậu mà.” Vừa chạm trán, Quách Thanh đi thẳng vào vấn đề, sang sảng nói, “Cảm giác thực khéo, đúng rồi, sao cậu không tham gia?”
“Tôi vừa vặn có việc, cho nên để bạn học Tiểu Minh, ha ha, chính là Thái Tông Minh thế thân.” Lâu Thành nhìn Nghiêm Chiêu Kha một cái, thấy vẻ mặt cô cũng không có gì lạ.
Quách Thanh không hỏi nhiều, cười ha ha mở miệng: “Mọi người vừa là thành viên võ đạo xã, vừa là phòng ngủ, xem như rất có duyên phận, hơn nữa đêm qua lúc gặp mặt tán gẫu cũng rất vui vẻ, không bằng lại chọn thời gian, cuối tuần sau hoặc là cuối tuần sau nữa, hai phòng ngủ chúng ta ra ngoài leo núi hát karaoke? Hoặc là tìm nơi có thể nướng đồ ăn dã ngoại?”
Cô nương này tính tình rất thẳng thắn, hơn nữa rất có sức hành động... Lâu Thành do dự một phen, chưa trực tiếp đáp ứng, nghĩ mình nên tìm cái cớ gì không đi.
Hơn nữa loại chuyện này phải thương lượng với lão Khâu, A Cường cùng chiến sĩ thi đua chút, không thể tự chủ trương, nhưng xem bọn họ ca ngợi đối với Trang Tiểu Quân, tuyệt đối sẽ lon ton đi theo.
Ngay tại lúc hắn do dự, Quách Thanh quay đầu nhìn về phía Nghiêm Chiêu Kha: “Ngày hôm qua có Thái Tông Minh, lần sau hẹn hò không gọi hắn cũng không được, cộng thêm Chanh Tử, nam sinh đã có năm, tuy nữ sinh ít chút cũng không sao cả, nhưng cậu và Chanh Tử là bạn học cũ, quen như vậy, nếu không cùng đi đi?”
Nghiêm Chiêu Kha như có hứng thú nói: “Được nha, mình vẫn là lần đầu tiên hẹn hò nhóm đấy.”
“Vậy quyết định như vậy! Tuần sau hoặc là tuần sau nữa ra ngoài hẹn hò nhóm!” Lâu Thành chém đinh chặt sắt đáp ứng.
Về phần ý kiến của bọn A Cường Tiểu Minh? Quản bọn họ đi tìm chết!
Quách Thanh mặt lộ vẻ vui mừng: “Vậy được, chúng ta đều trở về thống kê an bài thời gian, xem cụ thể ngày nào tương đối thích hợp.”
Một lần nói chuyện với nhau này thật sự là tất cả đều vui.
...
Với yêu cầu hẹn hò nhóm phòng ngủ, một đám nam sinh ở giai đoạn nội tiết tố tràn đầy tự nhiên đáp ứng không có bất cứ sự do dự nào, Thái Tông Minh cũng dạt dào hứng thú đối với hoạt động tương tự.
Buổi chiều thứ bảy là lúc nghỉ ngơi khó được của Lâu Thành, lướt diễn đàn, đọc tiểu thuyết, tán gẫu với Nghiêm Chiêu Kha, cùng bạn cùng phòng ngủ chưa ra ngoài đánh trò chơi mạng, cảm nhận được thoải mái cùng thích ý đã lâu rồi chưa có.
Đến năm giờ, hắn mang quần áo tắm rửa nhét vào túi sách, ra ngoài ngồi xe của trường tới nội thành, sau đó đặt xe ứng dụng đi nhà ga.
“May mắn bà già tháng này cho thêm tám trăm, nếu không tiền thật đúng là không đủ dùng...” Lâu Thành theo đám đông, nhắm mắt theo đuôi thông qua kiểm tra an ninh, thuận tay sờ sờ ví tiền của mình.
Đến phụ cận cửa soát vé, thời gian mới ngoài sáu giờ, hắn vừa ở diễn đàn cùng QQ nói chuyện phiếm, vừa đợi Thi lão đầu đến.
Sáu giờ bốn mươi phút, Thi lão đầu mặc bộ áo sam văn hóa cổ xưa đó của lão, khen Lâu Thành một câu:
“Không tệ nha, rất đúng giờ.”
Buổi sáng lúc tu luyện, Lâu Thành rất chuyên chú, chưa hỏi bao nhiêu về chuyện đi Bình Giang, lúc này nhìn thấy Thi lão đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên lời biến thái Thái Tông Minh nói, không tự chủ được lui ra phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách.
“Con đây là ánh mắt gì?” Thi lão đầu nghi hoặc nhìn hắn.
“Không, không có gì, chỉ là tò mò đi Bình Giang làm cái gì.” Lâu Thành khàn khàn nói.
Mẹ con gà, đều là Tiểu Minh mặt hàng này nói hươu nói vượn, làm hại ta cũng có chút nghĩ lung tung!
“Lúc nên biết sẽ để con biết.” Thi lão đầu không quá để ý.
Đến giờ soát vé, lên tàu vào chỗ ngồi, Lâu Thành vẫn luôn lo sợ bất an, dị thường gò bó, đều là Thi lão đầu hỏi một câu mới đáp một câu.
May mà vé tàu của hai người không ở cùng một toa, hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra thật dài.