Chương 23: Thế này làm sao mà sống (1)

Đây là sư huynh học trưởng giảng kinh nghiệm, Lâu Thành dùng ánh mắt tỏ vẻ cảm kích, ghi tạc trong lòng, sau đó hít sâu một hơi, áp chế kinh hoảng, bày ra thức mở đầu Lý Mậu dạy, hai chân bất đinh bất bát, lưng hơi cong, như là một con mèo hoang vận sức chờ phát động.

Lý Mậu cũng bày ra thức mở đầu, bình thản nói:

“Anh cho em chiêu này.”

Nói xong, hắn bước lên một cái, dưới chân phát lực, phần eo xoay mạnh, tay phải đẩy nắm tay ra, đánh hướng chỗ cổ chính diện của Lâu Thành, là chiêu thức “Trực Thủ Trung Cung” đơn giản nhất.

Lâu Thành thấy thế, theo bản năng muốn tránh né, vội vàng né về phía bên cạnh, nhưng lúc này, dưới chân bỗng nhiên vấp, mất đi trọng tâm, ngay cả vận dụng “Cọc Âm Dương” phối hợp năng lực nắm giữ cũng không kịp đã ngã xuống đất.

Không biết khi nào, Lý chân phải Mậu đã đuổi kịp, lặng yên đá ra, không vượt mắt cá chân, ngăn ở trên phương hướng hắn né tránh!

“Lúc luận võ không phải không thể né tránh, không phải cần cứng rắn chống đỡ, nhưng nhất định phải chú ý bộ pháp, chú ý động tác của đối phương, trên đánh dưới ngáng chính là đấu pháp kinh điển, em vừa rồi chính là quên thân phận võ giả của mình, né tránh giống người thường, bộ pháp trở nên loạn, mắt chỉ ở trên nắm tay của anh.” Lý Mậu vươn tay phải, Lâu kéo Thành dậy, chỉ ra sai lầm hắn phạm phải, “Em tiêu hóa một phen chúng ta tiếp tục.”

Lâu Thành lẳng lặng suy tư, hồi tưởng vừa rồi, nhớ kỹ vấn đề, tiếp theo lại triển khai thức mở đầu.

Một lần này, Lý Mậu súc thế tới gần, bộ pháp linh động, Lâu Thành mở to mắt, chú ý nhất cử nhất động của thân thể hắn.

Là nắm tay phải, hay là nắm tay trái?

Là đá chân, hay là tựa lưng giật cùi trỏ?

Nếu là nắm tay phải, ta nên dùng bộ pháp như thế nào né tránh?

Nếu là nắm tay trái, ta có cơ hội phản kích sao?

...

Đáy lòng Lâu Thành hiện lên những ý tưởng, suy nghĩ đối sách của bản thân, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ rõ, Lý Mậu đã áp sát người, bước chân xoay tròn, dán ở trước cơ thể hắn, sau đó một cú giật trỏ đánh cho hắn lui hai bước, tuy không phát lực như thế nào, nhưng vẫn khiến hắn tức ngực, cảm thấy đau đớn.

Mà trong toàn bộ quá trình, hắn tư duy hỗn loạn, chân tay luống cuống, thế mà so với lần đầu tiên còn không bằng, ngay cả động tác né tránh cũng chưa thể làm ra.

Tại sao có thể như vậy? Lâu Thành nhất thời có chút ngây người.

Lý Mậu xoay người cười nói: “Tuy lúc bình thường, chúng ta quả thật tư duy nhanh hơn, một giây liền có rất nhiều ý tưởng, thân thể theo không kịp đại não, nhưng khi luận võ, thường thường là đại não theo không kịp thân thể, nghĩ quá nhiều, lại do dự bất định, không có quyết đoán, dẫn tới sợ hãi rụt rè, chân tay luống cuống, đây là ý nghĩa của lặp đi lặp lại luyện tập, là ý nghĩa của so đấu kinh nghiệm, để đại bộ phận tình trạng đều nội hóa vào bản năng, nơi cần quan sát phán đoán cũng có thể nhanh chóng làm ra quyết định. Lâu sư đệ, không cần lo lắng, lần đầu tiên đối luyện đều như vậy, anh lúc trước so với em còn chật vật hơn.”

“Đôi khi dựa vào tưởng tượng luôn cảm thấy luận võ rất đơn giản.” Lâu Thành tự giễu cười, đã hiểu chỗ vấn đề của mình.

Lại một lần, hắn bày ra thức mở đầu, mà Lý Mậu giở lại trò cũ, bước lên đấm ra, lực lượng dâng lên từ dưới chân, trải qua phần eo trung chuyển, qua thông đạo xương sống.

Lâu Thành hấp thụ hai lần giáo huấn trước đó, nhanh chóng làm ra quyết đoán, đột nhiên hạ thấp người một cái, muốn lấy kỹ thuật vật vừa rồi dạy vồ hai chân Lý Mậu.

Bỗng nhiên, lưng hắn chợt nặng, Lý Mậu đã biến quyền thành chưởng, chợt ấn mạnh xuống.

Thân thể Lâu Thành đang lúc vồ về phía trước, bị ấn nhẹ như vậy một cái đã ngã xuống đất, chó cắn bùn.

“Không tệ, bảo trì bộ pháp, quyết đoán cũng rất nhanh, chỉ là kinh nghiệm còn thiếu, không đủ dự đoán đối với biến hóa đến tiếp sau.” Lý Mậu khen ngợi Lâu Thành một câu, đồng thời lại đưa tay kéo hắn dậy.

Tâm tình Lâu Thành trở nên không tệ, có thể rõ ràng nhìn thấy bản thân tiến bộ thật sự là hưởng thụ của cuộc đời, vì thế càng thêm chuyên chú đầu nhập vào một lần lại một lần đối luyện, mang chiêu thức thô thiển, bộ pháp tương ứng, kỹ xảo phát lực lúc trước dạy chậm rãi nắm giữ ở trong thực chiến.

...

“Sắp tan học rồi, một lần cuối cùng.” Lý Mậu nhìn nhìn chuông điện tử treo trên tường võ đạo quán.

Lâu Thành gật gật đầu, trong đầu qua một lần lúc trước học cùng đối luyện vừa rồi lặp đi lặp lại, có loại xúc động mình có thể thử chủ động làm chút gì đó.

Hắn đứng xong bất đinh bất bát, quan tưởng về Kim Đan bụng dưới, bước vào trạng thái thủ nhất được tĩnh, ở cùng lúc cảm ứng đủ loại biến hóa vi diệu của thân thể vẫn duy trì quan sát đối với Lý Mậu.

Lý Mậu thận trọng cười cười đối với Lâu Thành, lại một lần nữa bước lên đấm thọc.

Lâu Thành nghiêng người, mang trọng tâm rõ ràng chuyển qua phía bên phải, tiếp theo đột nhiên phát lực, để cơ bắp từng tia từng luồng nối liền biến hóa, nhanh chóng điều chỉnh trọng tâm, để nó chuyển hướng về phía bên trái.

Bước chân giao nhau, hắn né được nắm tay của Lý Mậu, mà chân phải Lý Mậu theo sát sau đá ra lại ngăn hướng về phía bên trái bản thân, hụt.

Cơ hội!

Chân phải Lý Mậu còn chưa thu hồi, trọng tâm không vững, chính là cơ hội!

Lâu Thành quay nghiêng về Lý Mậu, bả vai trầm xuống, mô phỏng Trần Trường Hoa ngày hôm qua, bước chân phát lực, như mãnh ngưu húc về phía đối phương.

Lý Mậu thấy thế, cuống quít mượn dùng thế chân phải đá ra, nhảy chéo một bước, sau đó hai tay như phong tự bế chắn chéo bên.

Bốp!

Lâu Thành húc trúng đối phương, lại chỉ có thể húc Lý Mậu ra một bước, tiếp theo bị đối phương sửa chưởng thành trảo, bám chặt đầu vai, chân trái vươn đến, lại ngáng một phát, ngã văng ra.

Huỵch!

Lâu Thành rơi xuống đất, vẻ mặt cũng không tỏ ra đau khổ, ngược lại có vài phần sung sướng, bởi vì mình đã thực hiện hoàn mỹ động tác mong muốn.

“Được đấy, lúc này mới lần đầu tiên đối luyện, thiếu chút nữa khiến sư huynh lật thuyền trong mương.” Lý Mậu cười đi tới, đưa tay kéo Lâu Thành dậy, “Chỉ là lực lượng còn không đủ, chưa thể húc anh tới mức mất đi trọng tâm.”

Lâu Thành phủi phủi bụi trên người, cười hê hê nói: “Chủ yếu là sư huynh chiêu này dùng quá nhiều, trong lòng em liền có chút ý tưởng.”

Mình mới bắt đầu rèn luyện chưa được mấy ngày, lực lượng tăng trưởng hiển nhiên không thể tự dưng xuất hiện, mà Lý Mậu sư huynh tựa như cũng chưa phát hiện mình dùng kỹ xảo cọc Âm Dương.

“Tan học, ai về nhà nấy, tự đi tìm mẹ.” Lúc này, Thi lão đầu hút gió, cao giọng hét lên một tiếng, “Ngày mai nhớ rõ đúng giờ.”

“Được rồi, chúng ta đi phòng thay quần áo tắm chút lại về.” Lý Mậu chỉ chỉ bóng lưng Lâm Khuyết, hắn đang đi vào phòng thay quần áo.

Ở võ đạo xã, phòng thay quần áo là một nơi rất thần thánh, chỉ có đủ tư cách, được cho phép, mới có thể sử dụng, nếu Lâu Thành không gia nhập huấn luyện đặc biệt, vậy hiển nhiên là không thể đi vào.

—— Võ đạo xã các loại phương tiện đều là trường học bỏ vốn xây dựng, cho nên vô luận sân luyện tập hay là phòng tập đều là mở ra đối với thầy trò cả trường, chỉ có phòng thay quần áo, hạng người không liên quan tuyệt không thể sử dụng, đương nhiên, sân luyện tập cùng phòng tập thể hình mở ra đối với thầy trò cả trường cũng là có thời gian hạn chế, tận lực không quấy rầy đến thành viên võ đạo xã luyện tập.