Chương 15: Tuyệt học Lôi Bộ (1)

“Thi lão sư.” Trần Trường Hoa nghênh đón,

Thi lão nhân khẽ gật đầu, ra hiệu hắn cũng đứng vào hàng ngũ, sau đó đứng ở phía trước đội ngũ, ho khan hai tiếng nói:

“Ta họ Thi, Thi của thi xá (bố thí), từ hôm nay trở đi, chính là huấn luyện viên võ đạo của các ngươi đám tiểu quỷ này, các ngươi có thể gọi ta Thi giáo luyện (giáo luyện: huấn luyện viên), cũng có thể gọi Thi lão đầu, ta người này luôn luôn không màu mè gì cả, bình dị gần gũi, kính già yêu trẻ.”

Kính già yêu trẻ... Kính già? Sợ là rất khó tìm được ai so với ông còn già hơn nhỉ? Lâu Thành nhìn nhìn Thái Tông Minh, ở trong bụng yên lặng phỉ nhổ một câu, bạn học Tiểu Minh hiển nhiên cũng có cái nhìn tương tự.

Thi lão đầu cười tủm tỉm tiếp tục nói:

“Tháng mười một sẽ bắt đầu thi đấu phân khu ‘hội võ đạo đại học cả nước’, hiệu trưởng hy vọng chúng ta có thể đột phá thành tích năm trước, cho nên, bằng vào mỗi tuần ba lần lớp võ đạo hiển nhiên là không đủ, cho nên, ta tính mang trò có hi vọng thành võ giả chủ lực triệu tập lại, tiến hành huấn luyện đặc biệt, mỗi ngày luyện một lần, từ tám giờ sáng đến mười hai giờ. Yên tâm, hiệu trưởng đã đáp ứng, chỉ cần là các trò tham gia huấn luyện đặc biệt, đều sẽ giúp các trò mang chương trình học buổi sáng đổi đến chương trình học tương tự của đoạn thời gian khác, ví dụ như buổi tối.”

Lời vừa nói ra, mọi người cả kinh, nhất thời khe khẽ nói nhỏ.

“Buổi sáng mỗi ngày đều phải luyện tập, ngày nghỉ không có tiết, ha ha, nào còn có thời gian trò chơi, nào còn có thời gian yêu đương, nào còn có thời gian nghỉ ngơi?” Thái Tông Minh thấp giọng lảm nhảm.

Chương trình học năm thứ nhất không tính là căng, nhưng sau khi mang buổi sáng mỗi ngày đều để lại cho luyện tập võ đạo, lại trừ ra các môn học cùng giấc ngủ, thời gian trống bản thân có thể tùy ý xử trí là đã ít lại càng ít.

Lâu Thành nghe mọi người chung quanh nghị luận, lâm vào trầm mặc kỳ quái, chỉ là ậm ừ trả lời Thái Tông Minh hai câu.

Thi lão đầu nhân cơ hội này lấy ra một danh sách, thanh âm trầm khàn hô:

“Lâm Khuyết, muốn tham gia huấn luyện đặc biệt không?”

Lâm Khuyết lạnh nhạt trả lời: “Tham gia.”

“Tốt, kế tiếp, Trần Trường Hoa, trò thì sao?” Thi lão đầu tiếp tục hỏi.

Trần Trường Hoa nhìn Lâm Khuyết một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tham gia!”

“Ngô Đông, trò thì sao?”

“Tham gia!”

“Tôn Kiếm?”

“Tham gia!”

“Lâm Hoa?”

“Tham gia!”

...

“Lý Mậu?”

“Tham gia!”

Thi lão đầu đọc đều là sinh viên năm thứ tư đến năm thứ hai nghiệp dư lục phẩm trở lên, đại bộ phận lựa chọn tham gia, nhưng cũng có mấy người không đáp ứng.

“Thái Tông Minh?” Lão đọc đến võ giả bộ phận năm thứ nhất.

Thái Tông Minh không chút do dự nói: “Huấn luyện viên, con vẫn là không tham gia, học tập làm trọng!”

Thi lão đầu không sao cả tiếp tục đọc:

“Khâu Chí Cao?”

“Con, con cũng không tham gia.” Khâu Chí Cao hồi đáp.

“Quách Thanh?”

“Tham gia!”

...

Sau khi hỏi xong, Thi lão đầu lấy ra bầu rượu uống ngụm rượu, sau đó chậm rãi nói:

“Đương nhiên, võ đạo xã là đối mặt mọi người, các trò không phải nghiệp dư lục phẩm trở lên cũng có thể báo danh tham gia huấn luyện đặc biệt, không phải có câu tục ngữ từng nói sao, tham dự là chính, trọng ở cường thân, ừm, đối với loại trò này, yêu cầu khi huấn luyện đặc biệt khẳng định tương ứng giảm xuống. Được rồi, có ai muốn tham gia? Tự mình giơ tay báo danh.”

Các thành viên võ đạo xã ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhất thời đều trầm mặc, tuy nhiệt tình yêu thương võ đạo, nhưng mỗi ngày bỏ ra nhiều thời gian như vậy để luyện tập, hao phí mất tuyệt đại bộ phận thời gian rảnh rỗi, vậy lại là một câu chuyện khác, hơn nữa huấn luyện đặc biệt khẳng định rất mệt rát khổ, cho dù hạ thấp yêu cầu!

Trong một mảng yên tĩnh, bỗng có người giơ tay, Thái Tông Minh quay đầu nhìn, thiếu chút nữa mang tròng mắt trố ra, không thể tin vào mắt mình, bởi vì người giơ tay là Lâu Thành!

Lâu Thành lớn tiếng nói:

“Thi giáo luyện, con muốn tham gia huấn luyện đặc biệt!”

Thanh âm hơi cao, quanh quẩn trong đội ngũ.

Chạy bộ có thể khiến “Kim Đan” tự hành thong thả vận chuyển, luyện tập võ đạo chính thức, gian khổ có thể trợ giúp mình tiêu hóa hấp thu hết nó hay không?


Cây cao đón gió cả, trong thời gian ngắn ngủn vài giây, Lâu Thành liền đối với câu này có lý giải càng thêm khắc sâu, sau khi mình hô lên lời “muốn tham gia huấn luyện đặc biệt”, từng ánh mắt giống như mưa tên rợp trời rợp đất, từ bốn phương tám hướng phóng đến, hoặc kinh ngạc, hoặc nghi hoặc, hoặc tò mò, làm người ta theo bản năng liền cảm giác sợ hãi cùng khẩn trương, tựa như từng thử diễn thuyết cả trường, đứng ở trên đài kéo cờ, nhìn một mảng đầu người đông nghìn nghịt, đáy lòng luôn co quắp, suýt nữa lắp bắp, may mắn lúc ấy mình không phải nhân vật chính.

Thi lão đầu thấy thế, cười tủm tỉm nói:

“Không tệ, trò này xem ra đối với võ đạo là nhiệt tình yêu thương phát ra từ trong lòng, ừm, trò tên là gì?”

“Lâu Thành.” Lâu Thành hít một hơi thật sâu nói.

Thi lão đầu lật xem danh sách trong tay, tìm kiếm tên Lâu Thành, thuận miệng hỏi:

“Lớn bao nhiêu? Có nghiệp dư mấy phẩm? Thất phẩm hay là bát phẩm?”

Trong sân vận động một mảng yên tĩnh, Lâm Khuyết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vẫn luôn bộ dáng việc không liên quan mình, Trần Trường Hoa ỷ vào chiều cao, nhìn xa đến Lâu Thành, suy tư mặt hàng này rốt cuộc là ai, sao không có ấn tượng, thành viên võ đạo xã còn lại thì tò mò chờ đợi đáp án, chỉ có Thái Tông Minh, Khâu Chí Cao cùng Nghiêm Chiêu Kha ít ỏi vài vị quen biết Lâu Thành mới càng nhiều là kinh ngạc.

Lâu Thành không nghĩ nhiều, thản nhiên trả lời:

“Đại học năm nhất, chưa có phẩm giai.”

“Chưa có phẩm giai trò cũng tham gia huấn luyện đặc biệt?” Thi lão đầu bật thốt lên nói, lần đầu tiên thất thố từ khi bước vào sân vận động võ đạo tới nay.

Lời này vừa nói ra, trong sân vận động võ đạo nhất thời nhấc lên từng đợt cười vang, chung quanh đều tràn ngập không khí vui vẻ.

Lâu Thành lúc này liền con mẹ nó có chút xấu hổ, nhịn không được hơi đỏ mặt già.

“Không tệ không tệ.” Thi lão đầu đè tay phải xuống, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó cười tủm tỉm nói, “Nghé con mới sinh không sợ hổ, rất có vài phần phong thái của ta năm đó, ngày mai nhớ rõ đến huấn luyện đặc biệt, nếu chống đỡ không được thì rời khỏi, đừng cậy mạnh, có án mạng, ta cũng không chịu trách nhiệm đâu.”

Ông đây là khen tôi? Hay là khen chính ông vậy? Lâu Thành vừa oán thầm vừa trả lời:

“Vâng, Thi giáo luyện.”

Nói xong, hắn theo bản năng tìm kiếm bóng người Nghiêm Chiêu Kha, chỉ thấy đối phương vừa vặn cũng nhìn lại, trong mắt mang ý cười, làm cái động tác cổ vũ.

Thi lão đầu không để ý tới các thành viên võ đạo xã ùn ùn nghị luận, tiếp tục hỏi:

“Lâu Thành là người đầu tiên báo danh tham gia huấn luyện đặc biệt, kẻ thứ nhất ăn con cua, còn có ai?”

“Huấn luyện viên, con cũng tham gia.” Giọng nữ ngọt ngào lại quen thuộc truyền vào lỗ tai Lâu Thành, hắn quay đầu nhìn lại, thế mà lại là Nghiêm Chiêu Kha.

Cô ấy, cô ấy cũng muốn tham gia?

Là đơn thuần nhiệt tình yêu thương võ đạo, hay là nguyên nhân khác?

“Một trong các ảo giác cuộc đời, cô ấy làm chuyện này là vì mình...” Thái Tông Minh bên cạnh dứt khoát lưu loát đánh tan ảo tưởng của Lâu Thành.