Thạch Sanh cứ quỳ gối trên mặt đất mà ôm lấy xác của Thi vào lòng mà gào khóc thả thiết cho tới gần sáng. Thạch Sanh bế xác của Thi lên tính sẽ mang cô về với bố mẹ thế nhưng mà chỉ đi được có một đoạn là bỗng nhiên xác của Thi khi không tan chảy thành một thứ dung dịch mà ngấm vào được. Nghĩ rằng chính cái nọc độc của con hắc xà tinh kia đã làm cho xác Thi tan rã. Thạch Sanh đã dùng tay đào ngay một hố đất lớn nơi mà xác của Thi tan chảy để trôn bộ quần áo ở đó. Sau khi lập cho Thi một ngôi mộ tạm thời, Thạch Sanh gắng bước những bước mệt nhoài về thẳng nhà Lý Thông để hỏi tội hắn. Cũng may kiếp cho Lý Thông, từ hang ông hắc xà mà về tới dinh cơ của hắn cũng mất một đoạn khá xa, đi bộ cũng mất gần nửa ngày vì Thạch Sanh còn đang bị trọng thương nữa mà. Tại nhà của Lý Thông tiệc tùng suốt từ đêm qua đến gần trưa thì cũng đã tan và dọn dẹp xong, hắn ngồi ở gian nhà chính uống nước trà với mẹ hắn, cả hai mẹ con khoái trí lắm, nói chuyện cười đùa rôm rả khi mà cả hai đinh ninh trong đầu rằng giờ Thạch Sanh đã nằm gọn trong bụng của ông hắc xà tinh rồi.
Nhưng có lẽ Lý Thông gần như là sặc nước trà khi mà bỗng nhiên cửa dinh thư của hắn bị đạp mở tung ra. Mấy tên giúp việc thấy có kẻ tới làm loạn bèn cầm gậy gộc lao vào đánh, thế nhưng Thạch Sanh tuy nói rằng còn đang yếu sức, thế nhưng sự tức giận của cậu bây giờ thì như một con đê bị vỡ vậy. Mấy đứa giúp việc của Lý Thông hung hang lực lưỡng cầm gậy lao vào. Đứa cầm gậy dài vụt ngang mặt Thạch Sanh, cậu ta nhanh trí cúi người né được, đồng thời Thạch Sanh đá mạnh thẳng vào mắt cá chân tên đó khiến hắn ngã đập mặt thẳng xuống đất. Có tên khác thì cầm gậy nện mạnh từ trên đầu xuống, Thạch Sanh gồng mình dùng một tay chặn cậy gậy lại, tay khác chặt mạnh bẻ gẫy cây gậy dài thành hai khúc, sau đó cậu cầm nửa cây gậy nện mạnh vào đầu tên này khiến cho hắn lăn ra đất. Mấy thằng giúp việc nhà Lý Thông chẳng bao lâu đã bị Thạch Sanh đánh cho te tua, Lý Thông đứng ở trên gian nhà chính nhìn gia thì không nói nổi lên lời, mặt hắn tái mét, miệng há hốc, mắt trợn tròn không chớp. Bà mẹ Lý Thông thi như lên cơn, cứ la hét khóc lóc om tổi hô hoán vì cứ nghĩ là vong hồn của Thạch Sanh về nổi loạn, bà ta chạy ngay về trước bàn thờ thần linh trong gian nhà chính mà cúi lạy xì xụp. Thạch Sanh tức mình tiến thẳng về phía gian nhà chính, nơi mà Lý Thông còn đang đứng đờ ra như phỗng. Thạch Sanh tiến tới, một tay cậu ta rút cây rìu thần bên hông ra. Thạch Sanh bổ cây rìu mạnh ngang cổ Lý Thông, thế nhưng cậu ta không chém bay đầu Lý Thông mà chỉ kề cây rìu ở cổ hắn. Thạch Sanh nói giọng nghẹn ngào nhưng có phần quát lớn:
- Nói !!! Tại sao em với anh kết nghĩa huynh đệ, mà anh lại đẩy em vào chỗ chết?!
Lý Thông đáng lý ra trong đầu hắn đinh ninh rằng lưỡi rìu của Thạch Sanh sẽ được rửa bằng máu của bản thân mình. Thế nhưng lưỡi rìu của Thạch Sanh đã dừng lại, thêm vào đó cái câu hỏi của Thạch Sanh như giúp hắn đã nghĩ ra được một kế lươn lẹo khác. Bất ngờ Lý Thông buông rìu quỳ gối xuống ngay trước mặt Thạch Sanh, hắn cố rặn ra cho bằng được, hai hàng nước mắt tuôn rơi, Lý Thông nói giọng nói nghẹn ngào:
- Anh biết … anh biết anh có lỗi với em … anh đã đẩy em vào chỗ chết…
Quá bất ngờ trước phản ứng của Lý Thông, Thạch Sanh như chết lặng người đi mà nghe những lời nói đầy thương hại của hắn. Lý Thông tiếp tục hai hàng nước mắt cá sấu mà nói:
- Chỉ là vì … anh còn cơ đồ… còn mẹ già … con thơ … nên anh không còn cách nào khác…
Bà mẹ Lý Thông còn đang co rúm ở cái bàn thờ thần linh nghe thấy điệu bộ của Lý Thông cũng vội bay người ra mà nói hùa vào, nước mắt nước mũi đầm đìa:
- Huhuhuhu… tất cả là tại bác … bác ích kỉ quá … bác không muốn mất con…
Thạch Sanh đứng đó như một pho tượng, bao nhiêu tức giận như tan biến hết mà thay vào đó là lòng thương hại vô bờ dành cho Lý Thông. Những có lẽ, đó cũng là ý trời khi mà lúc này đứa con hai tuổi của Lý Thông cũng chạy ra ôm lấy cha nó. Nhìn thấy mẹ già và con nhỏ của Lý Thông thì Thạch Sanh như hiểu ra mọi việc, có lẽ là cậu đã không còn muốn trả thù Lý Thông nữa rồi. Thạch Sanh lúc này mới từ từ rắt lại cây rìu vào bên hông. Lý Thông như hiểu ra là Thạch Sanh đã mềm lòng, ngay tức thì hắn đẩy con nhỏ của mình về phía mẹ già và hét lớn:
- Con có tội, con phải trả giá … mẹ hãy chăm sóc cháu cho con…
Mẹ già và con nhỏ của Lý Thông cứ thế ôm nhau mà gào lên khóc, còn bản thân hắn thì đứng phắt người dậy mà lao thẳng đầu về phía cái cột nhà làm bằng gỗ quý kia. Có thể nói là cái màn kịch mà bản thân tên Ly Thông với mẹ hắn dàn giựng ra đã thành công một cách mĩ mãn, bằng chứng đó là việc Thạch Sanh đã lao vội ngay tới bên Lý Thông để mà kéo lại và ngăn cản việc hắn ta tự tử. Chỉ thật đáng tiếc cho Thạch Sanh, đằng sau những cái giọt nước mắt nhạt nhòa, ai oán đầy thương hại kia lại là sự mừng rỡ vì đã đánh lừa được thần chết một lần nữa.
Sau khi Thạch Sanh bị màn kịch của hai mẹ con nhà Lý Thông làm cho mềm lòng, hắn lại mời Thạch Sanh ở lại nhà hắn nghỉ dưỡng mấy ngày. Thạch Sanh sau khi nguôi dận thì đã cho Lý Thông xem cái đầu con rắn đen nhỏ mà cậu chặt được. Lý Thông coi thấy thì như nẩy ra được một ý đồ khác, sau khi nghe Thạch Sanh kể lại chuyện ở miếu ông hắc xà tinh thì Lý Thông liền nói với thạch Xanh rằng con rắn này hại nhiều người lắm, thế nên cái đầu của nó là trướng khí nên không thể nào giữ lại được. Nói rồi Lý Thông giả bộ tốt bụng nhận lấy cái đầu con rắn đen đem vứt tạm ra sau bếp và nói rằng sáng mai sẽ tìm thầy nổi tiếng về làm lễ và đem thủ tiêu cái đầu rắn này đúng cách. Sáng sớm hôm sau, nhà vua cử quân thăm dò đi thẳng tới miếu ông hắc xà để coi coi ngài đã nhận lễ vật cúng tế chưa. Quân trinh thắm tức tốc phi ngựa tới thẳng miếu ông hắc xà, thế nhưng vừa mới tới được trước cửa miếu thì quân do thắm như té ngựa kinh hãi khi mà trước mặt cậu ta là cảnh tượng ông hắc xa thân hình to lớn đang nằm phơi xác cho quạ dỉa. Một cảnh tượng hỗn dộn xảy ra, sau khi mà quân thắm dò đã xem xét kĩ hiện trường thì phát hiện ra rằng ông hắc xà đã bị đập vỡ mất hai cái nanh, hai đầu nanh vỡ thì hiện tại không tìm thấy đâu. Ngoài ra, lính do thắm còn phát hiện ra xác một con rắn đen không đầu nhỏ khác nằm gần đó và nghĩ rằng đây là con của ông hắc xà. Nhanh như cắt, lính do thắm tức tốc phi ngựa về lại doanh trại và phái bồ câu đưa thư thẳng lên triều đình. Nhà vua nhận được tin báo rằng ông hắc xà đã chết thì vui mừng lắm, cái họa bấy lâu nay cuối cùng cũng đẫ được tiêu diết. Ngay tức khắc, nhà vua ban mệnh lệnh khắp vùng quanh miếu ông hắc xà để tìm cho ra người tài giỏi đã tiêu diệt yêu nghiệt bao lâu nay. Phần thường cho người anh hùng này không chỉ đơn thuần là tiền tài, mà người này còn đích thân được nhà vua gả công chúa cho và rất có thể là sẽ nối ngôi vua sau này.
( Truyện được viết bởi Ngọc Hân khi coppy xin đừng xóa dòng này )
Lệnh được lan truyền đi khá nhanh, đồng thời người dân cũng vô cùng tò mò muốn biết được ai là người tài giỏi đã hạ gục được ông xà tinh. Thế còn Thạch Sanh thì sao? Liệu phải chăng một tương lai tươi đẹp đang đón đợi cậu ta? Nhưng trên thực tế thì đời nó lại không được như là mơ. Lý Thông có thể nói là một kẻ tinh ma và khá ranh mãnh, hắn biết rất rõ rằng sớm hay muộn gì thì cái tin ông hắc xà bị giết sẽ đến tai nhà vua và đương nhiên người quyết sẽ tìm cho ra được nhân tài. Nhận thấy rằng cơ hội thăng hoa đã tới, Lý Thông bèn bầy miu tính kế để lừa cho Thạch Sanh thêm một vố nữa. Lý Thông thấy rằng ba hôm nay Thạch Sanh chỉ quanh quẩn trong dinh cơ của hắn mà không ra ngoài, chính vì như thế mà cậu sẽ không biết được tin tức gì về việc nhà vua trọng thưởng. Chính vì thế mà lại một lần nữa, Lý Thông đã nghĩ ra một màn kịch không thua kém gì cái vở kịch mà mẹ hắn với hắn đã diện cái đêm mà Thạch Sanh trở về từ cửa tử. Nhân lúc Thạc Sanh đang nghỉ trưa ở gian nhà dưới, Lý Thông đã không khéo chuẩn bị đồ cho mấy thằng người làm. Bên cạnh đó, hắn ta ra đứng giữa sân trời nắng nóng chạy lòng vòng cho mồ hôi mồ kê nhễ nhại ra. Khi mà cả người Lý Thông đã ướt như một con chuột lột, hắn vội vã hốt hoảng lao thẳng về căn buồng mà Thạch Sanh đang yên giấc nồng. Cánh cửa buồng Thạch Sanh bật mở cái “rầm” khiến cậu ta giật mình bật dậy trên giường, một tay thì rút nhanh lưỡi rìu bên hông ra ở thế thủ sẵn sàng. Lý Thông bước vội vào trong buồng giáng vẻ hớt hải, thế nhưng chân hắn vướng vào thành cửa dưới hiến cho hắn ngã bổ nhào. Cũng may thay cho hắn là đã kịp chống tay xuống nếu không thì mặt Lý Thông đã đo đất rồi. Thạch Sanh thấy Lý Thông bộ dạng hớt ha hớt hải thì mới lao xuống giường đỡ Lý Thông dậy và nói:
- Anh … anh làm sao thế?
Lý Thông hớt ha hớt hải mặt cắt không còn giọt máu nói:
- Không … không xong rồi…
Thạch Sanh đỡ Lý Thông dậy và nói:
- Có chuyện gì thế anh?
Lý Thông đưa hai tay lên cầm vai Thạch Sanh nói:
- Em … em mau chạy đi …
Thạch Sanh vẫn không hiểu Lý Thông đang nói gì, phỉa mất vài phút, Lý Thông mới giải thích cho Thạch Sanh nghe rằng vua đang cho người di truy tìm kẻ nào giết hại thần xà của nhà vua. Lúc đầu Thạch Sanh nghe thì bán tín bán nghi sở dĩ là vì cậu vẫn nhớ những gì mà Thi đã nói với mình. Nhưng sự thật thà và ngờ vực của Thạch Sanh làm sao mà có thể trống trọi lại được với mưu mô sảo quyệt của Lý Thông. Đúng như Lý Thông đã tính toán và chuẩn bị sẵn từ trước, ở bên ngoài là tiếng cửa dinh cơ mở cái “rầm”, thế rồi thêm vào đó là tiếng hò hét quát tháo:
- Nó đâu rồi! Tên tội đồ đâu rồi?!
Thạch Sanh và Lý Thông cùng thò mặt ra cổng, mấy tên người làm mặc áo giả dạng binh lính triều đình đang sộc vào sân quát tháo ầm ỹ. Khi bọn chúng thấy Thạch Sanh thì chỉ tay la ó cầm giáo và kiếm lao vào. Lý Thông nhanh như cắt đẩy Thạch Sanh về phía tường bên hông nhà nói:
- Thôi thôi! Em mau … mau chạy đi…
Thấy tình hình nguy cập, thêm vào đó sợ rằng ở đây lâu sẽ liên lụy tới gia đình Lý Thông thì Thạch Sanh vội vã quay đầu chạy về phía tường và chèo lên. Thạch Sanh nhanh nhẹn chèo tường, Lý Thông thì chạy tới phía mấy tên người làm mà khóc lóc van xin:
- Xin mấy anh tha cho…
Trước khi Thạch Sanh tụt khỏi tường chạy mất, đập vào mắt cậu ta là cảnh tượng Lý Thông bị binh lính triều đình gô cổ lại, mấy tên khác thì chạy về phía tường chèo lên đuổi theo Thạch Sanh. Thạch Sanh nhanh chóng tụt xuống ùa chạy thẳng vào trong rừng sâu. Hai tên người làm giả lính chèo lên tường đứng ngó đến khi Thạch Sanh đã chạy khuất bóng mới ra hiệu cho Lý Thông và mấy teen người làm. Được bọn người lầm ra hiệu cho biết là Thạch Sanh đã chạy mất hút thì Lý Thông và cả bọn người làm mới lăn bò ra sân nhà mà cười khoái chí, vở kịch của Lý Thông đã thành công một cách mĩ mãn.
Sau khi đã dùng được kế lừa Thạch Sanh, Lý Thông ngang nhiên quay ra vườn sau cầm đầu con rắn đen và tiến tới thẳng quan huyện gần đó để công bố việc chính bản thân mình đã tiêu diệt ông hắc xà. Từ khi mà nhà vua nhận được tin đã tìm được ra tráng sĩ diệt hắc xà tinh thì ngài mừng rỡ lắm, chỉ đến khi mà đích thân Lý Thông diện kiến nhà vua thì ngài gần như là ngã ngửa ra. Trong thắm tâm ngài luôn nghĩ rằng kẻ giết được hắc xà tinh phải là một tràng trai trẻ tuổi to cao vạm vỡ, đằng này cái kẻ đang đứng trước mặt nhà vua đây lại là một kẻ to béo lớn tuổi, thêm vào đó mặt của hắn rất gian và nhìn qua cũng có thể biết không phải là một người hiền lành. Dẫu nhà vua có con mặt nhìn người khá tinh tường, thế nhưng mà cái kẻ đứng trước mặt ngài đây lại là kẻ duy nhất có được đầu con rắn đen, đó chính là một cái bằng trứng xác thực hắn là tráng sĩ diệt xà. Như đã hứa, ngày mà cả nhà Lý Thông dọn lên kinh ở, cũng là ngày mà nhà vua tổ trức yến tiệc linh đình, vừa là để mừng tráng sĩ Lý Thông, cũng vừa là để làm đám cưới cho hắn và công chúa luôn.
Nhưng đời nào đâu có ai biết được chữ ngờ, ngay cả đối với Lý Thông cũng vậy. Sau khi bữa tiệc cưới đã dịu đi, Lý Thông đang vui mừng bế công chúa vô động phòng thì đột nhiên gió từ đâu nỏi lên thổi bay mọi thứ. Tất cả quan viên hay như binh lính đều kinh hãi khi mà họ nhìn lên trời thì thấy một con chim đen xì khổng lồ trên trời. Con chim này tung cánh vỗ mạnh tạo ra một làn gió lớn thổi thẳng xuống mặt đất và lan ra xung quanh hất bay tất cả binh linh đang cầm giáo và kiếm ngênh chiến sẵn. Con chim này hạ cánh xuống đất, và chỉ trong tích tắc, nó hiện chân thân thành một người thanh niên gầy gò với mái tóc dài đen mượt khoác trên người cái áo lông vũ đen tuyền nhìn rất bắt mắt. Nhận ra là yêu tinh đến phá rối, lập tức quan quân bắt một loạt tên về phía chim tinh, thế nhưng mà có bắn bao nhiêu tên đi chăng nữa cũng là vô dụng. Những mũi tên nhọn cắm thẳng vào người hắn xuyên qua áo lông vũ đen chỉ thấy cứ thế mà bị hút thẳng vào cơ thể hẳn biết mất. Con chim tinh này đứng một lúc cho binh lính bắn tên chán chê, thế rồi hắn chỉ vung tay từ dưới vạt áo lông vũ đen một cái, tức thì một loạt lông vũ đen phóng ra tựa như những lưỡi dao găm mà đi lướt qua cổ binh lính. Gần như toàn bộ binh lính có mặt ở đó đã bị cắt cổ đổ xác xuống mặt đất mà máu nhuộm đỏ cả một sân. Chim tinh từ từ tiến lại về phía Lý Thông đang ẫm công chúa mà đứng đó nhìn chằm chằm, số binh lính còn lại thì còn lo bảo vệ nhà vua. Con chim tinh này nhìn Lý Thông mỉm cười nói:
- Đưa công chúa cho ta.
Lý Thông không trần trừ một giây, hắt hất công chúa đánh bộp thẳng xuống trước mặt. Nhà vua nhìn cái hành động sợ chết đó của Lý Thông thì càng tức giận và nghi ngờ hơn nữa về việc Lý Thông chính là tráng sĩ diệt xà tinh. Con chim tinh hiện nguyên hình là một con chim đen thế rồi nó dùng hai chân quắp công chúa bay thẳng lên trời cao.
Đợi choc him tinh bay khỏi, nhà vua tức giận đẩy binh lính bảo vệ qua một bên và nói lớn với Lý Thông:
- Ta yêu cầu khanh mau mau dẫn quân theo để giải cứu công chúa, ngay tức thì!
Lý Thông vẫn đứng đó, toàn thân run rẩy sợ hãi. Nhà Vua nhìn vào mắt của Lý Thông thì ngài có thể nhận rõ ra rằng Lý Thông tuyệt đối không phải là người hùng đã giết xà tinh. Nhà vua quát lớn:
- Nghe rõ chưa!
Lý Thông giật thót người khỏi cái cơn sợ hãi, hắn ta run rẩy cúi người chắp tay mà nói:
- Rõ…