Chương 77: Chương 77

Có chăng câu mặt trời không mọc ở phương Đông mà mọc ở phương Tây?

Cao Hải lúc này nhiệt tình công khai theo đuổi Như Y. Mỗi ngày đều đặt hoa tươi mang đến văn phòng tặng cô, cuối chiều tan tầm lại đến đón cô, sau đó lại tỏ ý muốn cùng cô ăn tối.

Những hành động này đã được lọt vào các con mắt của đồng nghiệp và cô cũng không thoát khỏi cảnh: hoa đã có chủ!

Vì thế, cô càng thêm sầu não.

"Tôi xin anh, không nên lãng phí thời gian với tôi. Có chuyện gì thì nói nghiêm túc đi!" Vào buổi chiều thứ sáu, khi cô chuẩn bị rời khỏi công ty thì lại thấy khuôn mặt này, đúng là âm hồn bất tán. Cô bất đắc dĩ nhìn Cao Hải, vừa cười vừa nói.

Cao Hải là người dịu dàng, rất thích trêu chọc người khác, khi nghe Như Y nói thế, anh ta bày ra gương mặt lưu manh, lớn giọng nói: "Anh đang chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc đây. Nhưng mà một mình anh làm thì không có nghĩa gì cả, nên em nhất định phải cùng làm với anh."

Trong lúc anh ta đang nói những lời này thì Nhan Như Y thấy Hoắc Doãn Văn và Triệu trợ lý đi ra. Khoảng cách rất gần, nên cô khẳng định Hoắc Doãn Văn đã nghe được.

Mặt Nhan Như Y bỗng đỏ bừng, sau đó quay về phía Hoắc Doãn Văn, cúi người: "Hoắc tổng!"

Kể từ đêm hôm đó, đây là lần đầu tiên, cô cùng Hoắc Doãn Văn có khoảng tiếp xúc gần như vậy. Bởi vì trong lúc làm việc và đang ở công ty nên Hoắc Doãn Văn ăn mặc rất nghiêm túc, và phong thái uy nghiêm. Không biết có phải là đa nghi hay không nhưng cô có cảm giác Hoắc Doãn Văn gầy hơn một chút, nhưng lại lộ rõ nét tuấn tú đến nỗi cô không muốn dời tầm mắt của mình.

Ngay tại giờ phút này, Như Y mới có cảm giác không tốt, vừa không muốn Hoắc Doãn Văn hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Cao Hải vừa lại muốn để cho anh ta hiểu lầm. Cô ít nhất cũng cho Hoắc Doãn Văn biết cô cũng có nhiều người khác phái theo đuổi, thậm chí trong lòng cô cũng có chút hả hê: ‘ha ha, nếu anh không chú ý đến tôi anh sẽ hối hận’.

"Ừ!" Hoắc Doãn Văn lạnh lùng gật đầu, ánh mắt nhìn cô.

Bị nhìn chằm chằm, cô quay mặt đi hướng khác.

Có phải tâm tình anh ta không tốt hay cô nhìn nhầm : lúc Hoắc Doãn Văn nhìn cô, sắc mặt khó coi, khóe môi mím chặt.

Cao Hải lúc này đã thấy Hoắc Doãn Văn, lập tức đến gần chào hỏi: "Hoắc tổng, ngài cũng tan tầm sao?

Hoắc Doãn Văn chưa vội cất bước, lại gật đầu: "Uh!"

"Ha ha, tôi cũng đến đón bạn gái tôi tan tầm!" Cao Hải vừa nói vừa ôm bả vai Như Y.

Như Y cau mày, vội tránh động tác ấy, nhưng vẫn không thoát được sức nặng trên vai, nên có thể lúng túng cười cười với Hoắc Doãn Văn.

"Hai người đi sau nhé, tôi còn có một số việc!" Nói xong, Hoắc Doãn Văn gật đầu ý bảo rời đi, Triệu trợ lý lập tức đuổi theo!

"Anh buông tôi ra!" Không có người khác ở đây, Như Y dùng sức đẩy Cao Hải.

Cao Hải còn đang hâm mộ nhìn bóng lưng của Hoắc Doãn Văn đã đi xa, sau đó nói lẩm bẩm: "Đúng là ‘tre già măng mọc’, Tiểu Y, em nói anh cũng giống với Hoắc Doãn Văn, là tam tôn tử rồi sao?"

"Vậy là anh nguyện ý làm tôn tử!" Cô đáp lại Cao Hải, sau đó nặng nề nói: "Tôi nói cho anh biết, đừng nói lung tung như vừa rồi, sẽ bị người khác hiểu lầm đó!"

"Hiểu lầm sao? Chúng ta biến hiều lầm thành hiện thực nhé, dù sao thì anh muốn kết hôn với em mà. Em sợ gì chứ?"

"Anh bớt nói nhảm đi. Anh muốn cưới tôi, chưa đủ tư cách đâu!". Cô nhấc chân giẫm mạnh vào chân của Cao Hải, sau đó quay bước.

"Chờ anh với, em đừng giận, anh hứa sẽ không nói bậy nữa!" Cao Hải vội vàng đuổi theo, sau đó còn nói lớn: "Thật, nếu chúng ta chưa nhận giấy kết hôn, anh sẽ không nói lung tung nữa!"

Cao Hải vẫn luôn thích bỡn cợt, nên cô không để bụng những gì anh ta đã thốt ra. Vì thế cũng không giận nữa, đi ra ngoài kiếm cái bỏ bụng thôi.

Cô cũng không quan tâm người khác nhìn cô như thế nào vì cô chỉ nghĩ đơn giản: ngoài công việc, còn có bạn bè ; cùng bạn bè ăn cơm, vui đùa không nhất thiết phải phát triển thành mối quan hệ tình cảm nam nữ!

Mà Cao Hải cũng coi cô như anh em đấy thôi.

Mới vừa ăn xong thức ăn của miền Giang Nam, điện thoại của Cao Hải vang lên, có anh em gọi chơi mạt chược mà anh ta cũng thích chơi nên Cao Hải hỏi ý của Như Y.

"Anh đi đi, không phải lo cho tôi đâu. Tôi ghé qua nhà sách mua ít quyển!" Nhan Như Y chỉ nhà sách không xa trước mặt.

"Vậy sao được? Không được, em theo anh!" Cao Hải cũng không muốn để cô một mình: "Em muốn mua sách gì, bây giờ trời cũng đã tối rồi"

"Anh cứ đi chơi mạt chược đi, tôi đi theo làm gì? Anh cố chơi cho thắng vào, không cần để ý đến tôi đâu"

"Người ta, ai cũng dẫn theo bạn gái, anh đi một mình thì mất mặt quá. Em đi cùng anh!" Cao Hải mắc bệnh sĩ diện, dứt khoát kéo cô ra ngoài, không cho cô từ chối!

Đúng lúc ấy, điện thoại của cô vang lên, là số dùng trong công việc của Hoắc Doãn Văn. Nhìn số này, cô phát run, sao anh ta lại gọi ình giờ này?

Nhưng sau đó, cô lại nghĩ, trogn tình huống này chắc là điện thoại đang ở trong tay Triệu trợ lý, chắc là có việc gấp đây: "Alô, "

"Nhan trợ lý à, tôi là lão Triệu đây!"

"Anh Triệu à, gọi cho tôi có chuyện gì không?"

"Như thế này, Hoắc tổng nói muốn ký một hợp đồng, phiền cô tới đây giúp xác nhận một tí!"

Chuyện công việc, cô không thể chậm trễ được, vội vàng đồng ý: "Vậy, bây giờ tôi phải đến đâu?"

"Ừ, ở khách sạn XX ——"

Sau khi xác định thời gian và địa điểm, cô vội ngắt điện thoại, sau đó nói với Cao Hải: "Bây giờ thì anh yên tâm đi chơi chưa? Tôi đúng lúc cũng đang có việc cần giải quyết!"

Cao Hải càng không đồng ý, lớn tiếng: "Cái gì? Bây giờ là mấy giờ rồi còn đi giải quyết công việc? Đây không phải là phá hỏng cuộc hẹn hò của chúng ta sao?"

Nhan Như Y cũng không thèm để y đến anh ta nữa, cầm giỏ đứng lên đi ra cửa!

"Này, em đi đâu thế? Để anh lái xe đưa em đi!"

"Không cần, tôi tự đón taxi đi, tiền xe có công ty trả. Nếu anh đưa tôi đi, tôi sx thanh toán tiền xăng xe cho anh!" Cô tính toán sòng phẳng.

Không giống như Hoắc Doãn Văn – một tổng giám đốc giàu có có thể lái xe đi hóng gió xung quanh – còn Cao Hải thì chỉ là giai cấp công nhân, chi phí đi lại cũng cần phải tính toán. Cao Hải lúc này cũng không ép buộc cô nữa.

Nhan Như Y ra cửa, vẫy một chiếc taxi đi đến khách sạn XX.


Hơn 30’ sau, cô đã đến nơi hẹn. Bọn họ đang ở trên.

Dưới sự hướng dẫn của Triệu trợ lý, cô chạy đến căn phòng đã chọn trước. Cửa vừa mở, khói thuốc dày đặc và mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô. Qua ánh đèn mờ ảo, cô thấy trên ghế salon có vài người đang vật vờ, miệng lè nhè; có thể tưởng tượng ra được họ đã uống rất nhiều.

Đặc biệt, người đang cùng Hoắc Doãn Văn hát song ca chính là một nam thư ký của một vị lãnh đạo. Lúc biều diễn thì lộ ra vẻ mặt dâm đãng.

Hoắc Doãn Văn thấy Nhan Như Y đến, lập tức bước lại, cũng không giới thiệu với những người khác, dẫn cô ra ngoài, dùng tiếng Anh để trao đổi những điều khoản trong hợp đồng.

Trong thời gian này bọn họ không nói chuyện gì khác ngoài những điều khoản ghi trên hợp đồng.

Thông qua cuộc trao đổi này, cô mới biết được Hoắc Doãn Văn vừa rồi lấy được hợp đồng công trình cải tạo mặt đường do chính phủ đầu tư. Cô thật thán phục năng lực của anh ta, lại dùng rượu để bàn trực tiếp.

Anh ta đang chăm chú tìm hiểu, rất giống với một học sinh đang nghe giảng, thật đáng để người khác nhìn không chớp mắt.

Hiện tại cô cũng có thể giải thích được tại sao anh ta lại là tổng giảm đốc người người kính nể vì anh ta hơn những người khác ở chỗ: sự nghiêm túc.

Hơn nữa, khi anh ta nói tiếng Anh, giọng điệu rất dễ nghe. Âm thanh này khiến cho cô bất giác nhớ đến ông chú kia, không hổ danh là lớn lên ở nước Mỹ!

Vì trao đổi công việc nên âm thanh của bọn họ rất nhỏ, nên phải đứng gần nhau mới có thể nghe rõ được. Cô cảm thấy hơi thở mang mùi rượu của Hoắc Doãn Văn phả ra bên tai cô, thỉnh thoảng còn có ống tay áo của anh ta chạm nhẹ vào má cô nữa. Mà cô thì khi nói chuyện phải kiễng chân, nói vào tai của anh ta.

Hai người tự nhiên tạo thành tư thế thân mật.

Nhan Như Y thích tư thế này, hy vọng thời gian có thể kéo dài thêm, lâu hơn.

Ở hoàn cảnh không đủ ánh sáng này, sẽ gây sự chú ý cho người khác vì bọn họ là đôi trai tài gái sắc. Dù có đứng ở đâu đi nữa cũng khiến cho người khác chú ý.

Khi bọn họ đã thảo luận xong, một người đang đứng gần đó sau khi nghe điện thoại xong liền tò mò quay sang nhìn: "Hoắc tổng, anh mang theo mỹ nhân đến đây, sao lại không thể giới thiệu ọi người biết chứ? Có chuyện gì thì vào trong đi, vừa uống vừa nói chuyện!"

Hoắc Doãn Văn không tiêp tục nữa, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa, sau đó đơn giản giới thiệu: "Đây là trợ lý của tôi, tôi có chút việc cần thảo luận với cô ấy, bây giờ đã xong rồi!"

Làm lãnh đạo tất nhiên không phải người bình thường, đôi mắt vô cùng tinh anh, liền cười nói: "Xem ra Hoắc tổng luôn xem trọng người trợ lý này, lại giấu kỹ như vậy?"