“Đừng nhìn xuống, đi theo anh!” Hoắc Doãn Văn từ trên đỉnh đầu của cô nói, sau đó lôi kéo cô ra khỏi thang máy.
Trên tầng hai mươi tám, gió thật lớn, cũng thật lạnh, một luồng gió thổi qua, thổi bay tóc của cô và vạt áo dưới. Như Y cảm thấy vô cùng lạnh, lạnh đến toàn thân cũng run rẩy. Hơn nữa chân còn như nhũn ra, như đúc bằng chì, không bước nổi.
“Đừng sợ, anh sẽ không để cho em ngã!” Hoắc Doãn Văn khích lệ, dùng sức nắm lấy tay cô.
Lúc này anh dùng giọng nói ấm áp của mình an ủi, Như Y khó khăn bước thêm vài bước.
Lãnh đạo nhìn thấy bọn họ đi lên,liền vội vàng tiến lên đón: “Người muốn nhảy lầu ở trước mặt, mau đi qua với tôi.”
Người ta nói ngắn ngủi có lực, vô cùng cấp bách, bây giờ Như Y không có tư cách chậm rãi, nhắm mắt lại để cho Hoắc Doãn Văn lôi kéo về phía trước, cô thậm chí sửa đổi hai tay, cố hết sức giữ lấy cánh tay của anh, chỉ sợ gió sẽ thổi cô bay từ tầng cao nhất xuống.
“Mấy người không được phép lại đây,tránh ra, nếu không chúng tôi sẽ nhảy xuống…” Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi hét: “Người đàn ông kia, anh không được tới đây, không được…”
Người muốn nhảy lầu thấy có người muốn đi tới, liền lùi lại gần mép tòa nhà, dưới lầu liên tiếp truyền tới tiếng kêu cứu.
Lãnh đạo đưa cho Như Y một cái túi da, bên trong là nước và lạp xưởng, ra lệnh: “Bác sĩ tâm lí tự mình đi tới, xung quanh chúng tôi đã sắp xếp nhân viên đội cứu viện, chỉ cần thu hút bọn họ đi xuống cái bậc thang đó, ăn cái này,thì chúng ta có biện pháp cứu người.”
Hoắc Doãn Văn quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô,lo lắng hỏi: “Một mình em đi qua, có thể chứ? Nếu không thì đừng qua!”
“Nếu đã lên đây rồi thì để em thử một chút!” Nhan Như Y run rẩy nói, dù sao cũng chỉ cách bọn họ vài bước. Mặt khác, cũng không muốn thấy bộ dạng lo lắng của anh, vẻ mặt kia làm cô cảm thấy khó chịu, giống như chỉ có anh bất lực một mình.
“Trước tiên em lấy di động ra, thời điểm con người mất khống chế cảm xúc, cần phải nghe một chút âm nhạc êm dịu.” Cô cố gắng làm ình tỉnh táo lại một chút, dựa theo lời thầy giáo tâm lý học làm từng bước từng bước một.
Nhưng cô rất sợ, hai tay run rẩy tìm cách mở bao da, khóa kéo cũng không có kéo ra.
“Anh đến!” Hoắc Doãn Văn cầm lấy bao da của cô, lấy di động ra.
“Anh giúp em tìm ‘Linh hồn trở lại khu vườn’!”
Hoắc Doãn Văn nhấn điện thoại nhanh chóng, tìm bài hát cô vừa nói: “Bây giờ thì mở nó ra sao?”
“Để em!” Cô cầm lấy điện thoại di động, cố gắng điều chỉnh hô hấp của chính mình, làm ình bình tĩnh lại, ít nhất để người khác thấy thả lỏng.
Sau đó, cô buộc mình bỏ qua không gian trống trải xung quanh, không nhìn xuống phía dưới, nhịn xuống cảm giác chóng mặt, giống như giẫm lên cây bông vải, từng bước một lại gần người có ý định nhảy lầu. Bấm để mở điện thoại, âm nhạc ấm áp làm lòng người bình tĩnh lại, trong không khí bắt đầu loáng thoáng phiêu đãng. Hiện tại, cô đặc biệt vui mừng, âm nhạc của điện thoại mình, không chỉ có chất lượng tốt, hơn nữa âm thanh không lớn không nhỏ hoàn toàn thích hợp.
Quả nhiên, hai người đứng ở mép tòa nhà, phải phơi nắng đến miệng khô nứt, bị tiếng nhạc hấp dẫn, từ bên đó nhìn qua bên này.