Cô mượn cớ gắp thức ăn, tránh né ánh mắt quan sát của Cao Hải!
Dưới mặt bàn, tay anh nắm chặt cổ tay cô, nhỏ giọng hỏi."Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Có phải em hẹn hò với ai?"
"Không có, tí nữa em phải đi có việc đấy!"
"Anh xem không giống như có công việc, rõ ràng em gấp gáp muốn gặp người yêu thì có!" Cao Hải nheo mắt lại nói.
Thật ra Cao Hải hoàn toàn nói giỡn, nhưng người vô tình người nghe hữu ý."Anh nói bậy gì đó?" Nhan Như Y rất không vui, sắc mặt sa sầm xuống.
"Thế nào?" Cao Hải thu hồi nụ cười xấu xa."Em đang tức giận anh sao?" Anh nhỏ giọng hỏi.
"Lời này có thể nói lung tung sao? Anh có biết danh tiết đối với một cô gái rất quan trọng hay không?" Nhan Như Y cũng thu hồi sự luống cuống của mình."Có mấy lời có thể nói lung tung, có mấy lời không thể!"
"Trước kia chúng ta cũng hay cười giỡn như vậy, em chưa từng tức giận!" Cao Hải nói thầm một câu."Thế nào? Dì cả đang tới thăm nên em khó ở à?"
Nhan Như Y giận đến hận không đem Cao Hải đạp bay thật xa, nếu không phải hiện tại tất cả mọi người ở đây, nàng thật làm như vậy!
Bạn thời đại học trong đã thành đôi ba cặp, ngồi ở đàng kia rất thân mật. Thỉnh thoảng mọi người cười giỡn, trêu chọc nhau về chuyện tình yêu giữa hai người. Hoặc là, mọi người lại yêu cầu các cặp hôn nhau trước mặt mọi người!
Bởi vì đây là tiệc mời trước hôn nhân, cho nên cũng chỉ có một bàn lớn, Nhan Như Y không tránh khỏi vài ánh mắt tinh quái liếc nhìn cô và người đàn ông ngồi bên cạnh.Thỉnh thoảng anh ta lại cặp tay cặp chân cô, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cách mập mờ.
Mặc dù bị mọi người nói đùa, nhưng nhìn chúng bạn có những cử chỉ ân ái, cô biết đó cũng là một loại hạnh phúc!
Nhan Như Y cực kỳ hâm mộ, nếu như cô và Hoắc Doãn Văn cũng có thể trước mặt mọi người, tiếp nhận lời chúc phúc, thật tốt biết bao nhiêu!
Nhìn một chút, lòng cô không khỏi dâng lên một chút mất mát. Đúng lúc, lúc này một bạn học nữ đứng lên, nói có chuyện phải rời đi trước, Nhan Như Y cũng vội vàng đi theo nói qua loa vài câu, rồi thuận lợi đi trước một bước!
Khi cô ra khỏi khách sạn, cùng bạn học nữ chia tay, nhìn lại đồng hồ trên chiếc điện thoại di động, đã là tám giờ rưỡi đêm rồi.
Cô đang muốn gọi điện thoại cho anh, đột nhiên, một chiếc xe lướt qua chỗ cô đứng. Nhan Như Y vội vàng chạy về phía trước mấy bước, đứng nhìn một bên sườn xe. Chợt, cô phát hiện chiếc xe này tương tự xe của Hoắc Doãn Văn, cô đi vòng qua đầu xe nhìn bảng số xe phía dưới ——
66666——
Anh đang ở đây?
Hạnh phúc và cảm động trong nháy mắt tràn đầy trong lòng cô, cô nhanh ấn nút gọi anh.
Rất nhanh, điện thoại có người trả lời.
"Uy ——" Thanh âm của anh rất trầm, không quá vui vẻ!
Chỉ là, bị hưng phấn tràn ngập, Nhan Như Y căn bản không nghe ra được."Em đây, anh đang ở đâu ?"
"Đang bận một ít chuyện!"
"Hả? Có thật không?" Cô không tin anh đang bàn công việc, anh rõ ràng đang ở XXX khách sạn, xe của anh đang ở trong tầm mắt cô.
Hừ, anh còn muốn lừa gạt cô, không có cửa đâu!
Như Y theo quán tính, diễn giải câu nói của Hoắc Doãn Văn ‘đang bận một ít chuyện; tức là anh đang bàn việc làm ăn.
"Thật!" Hoắc Doãn Văn chỉ nói hai chữ!
"Vậy anh đang ở chỗ nào? Em sang tìm anh. Hừ hừ, không phải anh cũng đang ở tại XXX khách sạn nha, anh cho rằng em không biết a!" Cô trực tiếp trêu anh, ra vẻ mình thông minh.
Hoắc Doãn Văn bên kia bừng tỉnh hiểu ra."Thì ra là em thấy được xe của anh rồi !"
"Đúng nha, xe của anh rêu rao như vậy, dù là em không muốn nhìn thấy cũng rất khó!" Nhan Như Y nhìn chăm chú vào xe của anh, lỗ mũi nhíu nhíu lại, cười cười, liền đem xe trở thành Hoắc Doãn Văn!
"Nếu. . . . . . bị em bắt gặp, anh chẳng thể làm khác hơn, liễn ngoan ngoãn cho em biết anh đang ở đâu!" Hoắc Doãn Văn không thể làm gì khác hơn.
"Nhanh lên một chút, chớ lề mà lề mề đấy!" Cô hiện tại hận không được lập tức nhìn thấy anh!
"Ừ, anh bây giờ đang ở tầng bốn, phòng VIP!"
"Hừ, anh chờ đó, em qua bắt người liền bây giờ, anh đừng chạy đó!" Nhan Như Y ra vẻ hung hăng.
Hoắc Doãn Văn có chút không quá nghiêm chỉnh, tràn đầy tà khí nói."Em đã nguyện ý, vậy tới đây đi!"
Nói xong, hai người cùng cúp điện thoại, Nhan Như Y quay người đi trở lại đường cũ.