Chương 3: Diệt Môn (1)

10 năm sau…

Ánh sáng chiếu sáng thế gian, xua tan đi màn đêm hắc ám, từng tia sáng sưởi ấm sự lạnh lẽo trong không gian, đánh dấu sự bắt đầu của một ngày mới.

“Ha ha ha, ta làm được rồi!” bỗng lúc này có một giọng nói tràn đầy sự hứng phần vang lên.

Tiếp theo đó là một tia sáng màu vàng lợt có hình dáng một người thanh niên bay lên không trung từ nơi phát ra tiếng nói. Tia sáng bay loạn xung quanh, vệt ra trong không gian từng đạo ánh sáng vàng lợt, khiến cho khung cảnh càng thêm rực rỡ.

“Tiểu tử, đỡ một chiêu của ta!” trong lúc tia sáng kia đang bay loạn thì trong không gian lại có một tiếng quát vang lên.

Lời vừa dứt thì bỗng có một trảo màu vàng khổng lồ nhắm tia sáng kia mà lao đến, tia sáng kia dừng lại, đối mặt với một kích này, chỉ thấy hắn giơ tay phải rồi đấm vào khoảng không, tức thì sức mạnh trong cơ thể hắn bạo phát ra xung quanh rồi lại tập trung lại, tạo thành một cú đấm vàng lợt to lớn có bao bọc bởi vẩy rồng, đối kháng với trảo thủ.

Oanh!

Hai thứ va chạm vào nhau khiến không khí bị bóp méo, sóng xung kích lan rộng ra ngoài khiến mọi thứ xung quanh bị biến thành bình địa.

“Tiểu tử, xem ra ta không nhìn lầm ngươi.” Diện Thiên tôn giả hiện ra vừa cười, vừa nói.

“Ta có làm cho người thất vọng lần nào chưa nhỉ?” tia sáng bay đến trước mặt Diện Thiên, cười nói.

“Hừ, ngươi còn nói không có?”

“Khi nào?” tia sáng kia chợt tản đi ánh sáng xung quanh, lộ ra một nhân ảnh thập phần anh tuấn.

“Vậy ngươi nói năm năm trước là ai đã hấp thụ Thần khí của ta hả?” Diện Thiên tôn giả tức giận đỏ cả mặt.

“À, cái đó…” Diện Thiên nói đến chuyện này khiến nhân ảnh nhất thời không biết nên nói nói cái gì.

Mười năm trước, hắn được Diện Thiên đưa đến một thạch động để tu luyện, khi hắn vào bên trong thì thấy một tản đá bằng phẳng màu vàng nhạt, tỏa ra một loại sức mạnh cường đại. Hắn liền ngồi trên tảng đá đó và bắt đầu hấp thụ năng lượng xung quanh, khi hấp thụ và chuyển hóa hết loại năng lượng đó thì hắn liền đánh liều xâm nhập vào bên trong tảng đá rồi hấp thụ lấy nó, trong quá trình đó hắn phải trải qua các loại thống khổ, muốn dừng cũng không được.

Cho đến năm năm trước thì hắn thành công hấp thụ toàn bộ tảng đá đó, nhưng chưa hoàn toàn dung nạp chúng, sau khi hắn ra khỏi động thạch và đem chuyện này nói cho Diện Thiên tôn giả thì Diện Thiên tức giận đùng đùng qua đem hắn đi trừng phạt.

“Không biết nói gì sao? Bây giờ ngươi nhìn lại mình đi!”

“Nhất Phong ta làm sao chứ?”

“Còn nói? Ngươi bây giờ sức mạnh của ba tộc Nhân, Thần, Long tạp giao, không hoàn toàn dung hợp, cái dạng quái thai như ngươi thì không nên xuất hiện mới đúng.”

“Đúng, ta căn bản là không muốn xuất hiện ở đây! Nhưng do số phận trêu ngươi ta thôi.” Nhất Phong đau khổ nói.

Diện Thiên tôn giả đang định nói tiếp thì bầu trời đột nhiên tối sầm lại, mây mù che kín cả bầu trời, sầm chớp cứ liên tục oanh tạc bầu trời, cuồng phong nổi lên.

Diện Thiên tôn giả biến sắc, quay đầu kéo Nhất Phong lao như tên bắn qua một phía khác, nhưng trước mặt lại có một hắc cầu lao về phía bọn họ.

Diện Thiên phất tay, tạo ra một đạo kiếm khí chém hắc cầu thành hai nửa.

Ầm!

Khi tiếng nổ vừa dứt thì bỗng xuất hiện thêm hai hắc y nhân, một nam, một nữ.

Nữ nhân nhìn khoảng 28 tuổi, có gương mặt vô cùng kiều mị, nhưng lại băng lãnh, mắt ngọc, mày ngài, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi anh đào nhếch lên, tóc dài, màu đen tung bay trong gió. Mặc một bộ hắc y bó thân hình nóng nảy, trên tay cầm một thanh kiếm làm từ băng, hàn khí tỏa ra làm cho nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống.

Nam nhân thì khoảng 30 tuổi, có gương mặt thập phần xấu xí, mắt trái còn có một vết xẹo, cơ thể mập mạp làm cho mỗi lần di chuyển đều trông khó coi.

“Hàn Tố Yên, ngươi tính làm gì đây?” Diện Thiên tôn giả chỉ vào người nữ nhân nói.

“Ha ha, ta là muốn đàm phán với ngươi thôi.” Hàn Tố Yên kiều tiếu, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta nói thẳng, đưa cho ta thanh Hoàng Hôn Kiếm.”

“Hoàng Hôn Kiếm? Ta không có.”

“Không có? Ngươi không chịu hợp tác thì đừng trách ta.” Hàn Tố Yên nói xong thì đưa kiếm chém về phía Diện Thiên, còn nam nhân thì xuất ra một cây rìu tỏa ra hào quang màu máu rồi nhắm Nhất Phong mà lao đến.

Diện Thiên tay huyễn hóa ra một thanh kiếm màu vàng, động thân tạo ra một đường kiếm khí màu vàng. Hai đạo kiếm khí va chạm tạo nên một tiếng vang và triệt tiêu lẫn nhau.

Diện Thiên cầm kiếm vọt lên, tay vừa động liền xuất ra hàng hàng lớp lớp kiếm khí, mang theo khí thế bài sơn đảo hải.

Hàn Tố Yên cố gắng chống đỡ, rồi tìm cách tránh thoát, nhưng vừa mới đỡ được kiếm này thì lại có kiếm khác lao đến, căn bản là không thể tránh. Hàn Tố Yên khẽ quát, hàn khí trong thanh kiếm tỏa ra càn dày đặc, tạo thành một cái hộ tráo, kiếm khí chạm vào nó liền bị đánh tan đi.

----------------------------------

Nam nhân cầm rìu đi đến, đối mặt với Nhất Phong, hắn với vẻ mặt khinh thường nói: “Tiểu tử kia, ngươi tên là gì? Người chết dưới tay của ta không phải là kẻ vô danh.”

“Nhất Phong, còn ngươi?” Nhất Phong cười cười, nói.

“Ta là Hán Long, xuất chiêu đi.”

“Hỏa Viêm Thần Chưởng.” Nhất Phong hét lên, hai tay bốc lửa lên, tạo ra những chưởng lực kinh thiên hướng Hán Long mà lao đến.

Hán Long khinh thường không thèm tránh né, hắn đưa thân ra, những chưởng lực kia chạm vào cơ thể hắn thì liền bị hấp thụ.

“Chậc chậc, ngon phết.” Hán Long trưng ra bộ mặt thoải mái nói tiếp: “Nào đánh tiếp đi!”

“Móa, ngươi là cái quái gì vậy?” Nhất Phong chửi một câu, hắn thật không ngờ ma pháp lại không có tác dụng với hắn.

“Ha ha, ta là kẻ đẹp trai nhất thế giới với ma thể có công năng hấp thụ tất cả ma pháp và đấu khí đấy, thấy thế nào?” Hán Long cuồng tiếu nói.

“Bớt nhảm đi!” đúng lúc Hán Long đang khoa trương thì bị Diện Thiên tôn giả và Hàn Tố Yên quát lên.

“A, thì ra là vậy.” Nhất Phong quần áo bị rách toát lộ ra cơ thể bỗng mọc đầy vẩy rồng màu hoàng kim, tạo thành một bộ chiến giáp, sau mông xuất hiện một chiếc đui dài, óng ánh hoàng kim sắc, tay và chân được bao bọc bởi một lớp vẩy rồng cứng chắc và sắc bén.

“Long thể? Không… ngươi là bán Long thể sao?” Hán Long kinh ngạc kêu lên.

Bán Long thể khác với Long thể chính thống, bán Long thể với Long hóa chỉ là dạng nửa rồng nửa hình dáng của tộc khác. Long thể khi Long hóa sẽ hóa thành một con rồng chính thức, còn khi ở dạng bình thường thì lại là nửa người, nửa rồng, khí chất trên Long thể chính thống cũng kiêu ngạo hơn so với bán Long thể. Nhưng không phải cứ Long thể là có thể mạnh hơn bán Long thể.

“Cứ cho là vậy đi!” Nhất Phong hờ hững nói, trên thực tế thì bán Long thể này của hắn không phải là do huyết mạch, mà là do cái bí kỹ Chiến Long Ngạo Thiên Quyết tạo thành.

“Hừ, bán Long thể thì sao? Nếu như là Long thể với lực đạo kinh người thì ta còn nể một chút.” Hán Long hừ lạnh, tiếp tục khinh thường nói.

“Thật không?” Nhất Phong giả ra bộ mặt kinh ngạc, không dám tin.

“Nếu không tin thì thử xem!”

Nhất Phong cười cười, không khách khí mà lao đến, vận nội lực của Chiến Long Ngạo Thiên Quyết vào hai tay rồi đấm vào bụng của Hán Long khiến hắn bay ra xa như đạn pháo.