Theo như các bài đấu tập trước, hai người bên tấn công sẽ đứng ở vòng tròn bên trong để tấn công đối phương, hai người bảo vệ sẽ ở bên ngoài và dùng cốt khí của bản thân để bảo vệ người cùng đội. Vì Minh Anh là người yếu nhất của đội bảo vệ, cốt khí của cô ấy lúc được lúc không, vẫn chưa ổn định. Nhưng Thanh Hằng tự tin rằng Linh San sẽ chẳng thể động được vào mình đâu.
“Cậu cứ làm tốt nhất là được. Dù sao mình cũng là người tấn công mạnh nhất, mình sẽ không bị thương đâu.”
“Xin lỗi cậu… Có lẽ mình sẽ kéo cậu xuống nước mất.”
“Yên tâm.” Thanh Hằng trấn an Minh Anh – “Linh San là người kém nhất ở đội mình. Cô ấy nhanh nhẹn nhưng cũng không biết tấn công vào chỗ hiểm đâu. Mà khi cô ấy chuyển hướng tấn công sang chỗ khác thì lại quá dễ đoán. Mình sẽ hạ cô ấy dễ thôi.”
“Nhưng mà… Hân đội mình mạnh lắm đấy. Chỉ e cô ấy sẽ bảo vệ Linh San nên cậu không tấn công được thôi.”
Thanh Hằng nghe xong thì lòng chùng xuống: trước kia mọi người đều bênh vực cô khỏi kẻ bắt nạt và hay gây sự vô cớ như Hân. Còn nói cô ấy bị gây sự vì giỏi hơn. Thế nhưng giờ trong mắt họ thì Hân đã giỏi ngang bằng với cô rồi sao?
“Không sao, chúng ta cùng cố gắng.” Thanh Hằng mỉm cười.
Ở phía bên kia, Hân dặn dò Linh San:
“Cậu cứ tấn công hết sức, tấn công vào chỗ hiểm, những chỗ cô ấy không quen thuộc, bị trái tay chẳng hạn.”
“Nhưng nếu tớ tấn công chỗ hiểm thì sẽ bị lộ ra sơ hở, tớ toàn bị tấn công vào những chỗ đó thôi.”
“Nhưng cậu là tấn công cơ mà? Cậu đâu thể vì sợ hãi mà cứ phòng thủ né kiếm được? Giờ nghe mình này: Chắc chắn cậu sẽ không sao hết. Mình sẽ bảo vệ cậu. Cậu chỉ cần tự tin tấn công cô ấy mà thôi.”
Linh San dù đã được trấn an như thế nhưng trong lòng vẫn lo lắm. Đừng nói tới Thanh Hằng, tới mấy người khác cô ấy còn chẳng thắng được một trận nào nữa là.
Bước vào sân đấu, Hân và Minh Anh ngồi yên một chỗ, trong khi Thanh Hằng và Linh San bắt đầu bước lên võ đài và tấn công nhau. Đúng như dự đoán: Thanh Hằng tấn công rất mạnh ngay từ đầu, trong khi Linh San lo lắng lùi về sau liên tục và chỉ biết chống trả bị động. Hân tập trung tạo một luồng khí trắng bảo vệ xung quanh Linh San. Gần mười chiêu đầu Thanh Hằng tấn công không được, cô bắt đầu nâng cấp đòn đánh của mình, nhưng đúng là không thể động được vào Linh San.
Thanh Hằng liếc sang Hân đang ngồi tập trung ở phía sau, xem ra đây là trận đấu của cô và Hân thì đúng hơn. Thanh Hằng lùi về sau, tập trung chắp hai ngón tay ở trước trán như mấy vị đạo sĩ trong phim hay làm. Lúc này cô bắt đầu vận nội công tạo thành cốt khí Phượng hoàng, Hân lần đầu trông thấy cốt khí của Thanh Hằng thì kinh ngạc: òa… cốt khí của cô ấy trông đẹp ghê. Đúng y như truyện mô tả: một con phượng hoàng có hai cánh vàng lấp lánh. Nhưng con phượng hoàng xinh đẹp đó lại rất hung dữ: nó xòe cánh hất từng chiếc lông sắc nhọn của mình về phía Linh San như hàng trăm chiếc phi tiêu vậy. Linh San sợ hãi ôm mặt hồi thụp xuống đất hét lên. Vậy mà cô không thấy đau đớn gì cả, Linh San ngẩng mặt lên thì thấy hàng trăm chiếc lông vũ đó đang cắm vào cốt khí màu trắng mỏng như sương bao quanh cô. Hân vẩy tay một cái: tất cả đồng loạt rơi xuống đất. Không chỉ Thanh Hằng mà cả Quang cũng bất ngờ: Hân tuy không tạo hình được cốt khí của mình, nhưng cũng có thể kháng cự được Phượng hoàng của Thanh Hằng?
Đã vậy… Thanh Hằng nghĩ thầm: mình sẽ chơi hết sức thôi. Cô nhắm mắt tập trung thêm lần nữa, lần này con phượng hoàng kêu lên một tiếng rồi toàn thân bốc cháy phừng phừng, trở thành phượng hoàng lửa lao thẳng về phía Linh San.
Cái gì đây? – Hân nghĩ – Cô ta tính làm thiêu thân tấn công Linh San bằng được đấy à?
Đương nhiên lần này dù chỉ một tia lửa cũng không xém được tới chỗ Linh San, mà Linh San đã tự tin đứng thẳng, mắt mở to chờ đợi phượng hoàng lao đến. Khi ngọn lửa tắt dần chỉ còn tàn tro bay lả tả xuống đất, Linh San quay sang nhìn Ngọc Hân:
“Quả nhiên là cậu sẽ bảo vệ tôi…”
“Tôi nói được là làm được. Giờ đến lượt cậu đấy.”
Linh San gật đầu với Hân đầy quyết tâm, rồi lần đầu tiên – cô cầm kiếm chủ động tấn công Thanh Hằng. Tất cả hướng đánh đều tấn công vào mặt, cổ, hông của Thanh Hằng. Thanh Hằng thường chỉ tập trung khi luyện tập với các sư huynh và Quang, còn với bạn bè đồng lứa thì cô có chút xem thường. Vì chỉ cần nhìn ánh mắt họ khi đối đầu với cô là đã không có sự tự tin rồi. Nhưng giờ đây Linh San hoàn toàn không sợ hãi mà đầy tự tin lao vào tấn công cô. Thanh Hằng lần đầu tiên cứ phải liên tục lùi lại để đỡ đòn. Nhưng rồi cô cũng bực mình tấn công lại. Vấn đề là Thanh Hằng tấn công thế nào cũng không thể chạm được vào Linh San, thậm chí còn bị cốt khí của Hân đẩy ngược lại. Còn Minh Anh phía sau dù rất cuống nhưng lại không thể bảo vệ được Thanh Hằng, làm cô mấy lần suýt bị chém. Kiếm của bọn họ sử dụng hoàng toàn là kiếm thật, chỉ cần xước quần áo hay cắt rơi lọn tóc thôi cũng tính là thua. Mà Linh San ngày càng tự tin, tấn công dồn dập không biết mệt. Chỉ đến khi hết thời gian, trọng tài mới phân định cả hai đội hòa nhau.
Phía bên dưới mọi người râm ran xì xào: Xem gia bảo vệ cũng rất quan trọng, Thanh Hằng tấn công mệt nghỉ mà không đấu lại được Linh San. Linh San bình thường là người kém nhất thế mà hôm nay có thể thấy cô ấy tấn công thật hưng phấn, quả là làm người ta mở mang tầm mắt.
Lê Thắng lúc này đi lên phía trước khán đài nói với mọi người:
“Các ngươi có biết sau này Ngọc Hân – bảo vệ giỏi nhất lứa các ngươi sẽ cùng đội với ai không?”
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, không lẽ người giỏi nhất sẽ đều phục vụ tam hoàng tử?
“Nếu phải ra chiến trường hoặc đi chiến đấu, Hân và Hằng sẽ là một cặp, người giỏi nhất đi với người giỏi nhất, cho đến người yếu nhất đi với người yếu nhất. Thế nên Linh San: nếu ngươi vẫn muốn được Hân bảo vệ thì ngươi phải trở thành người giỏi nhất. Còn Minh Anh, ngươi đã thấy đòn tấn công của Thanh Hằng rồi đấy. Đổi lại là ngươi thì Linh San đã bị thương nặng rồi.”
Trong mắt mọi người bắt đầu hiểu ra vấn đề: Nếu đội tấn công là bên đi lấy tin tức, thực hiện ám sát hay thậm chí là ra chiến trường bảo vệ tam hoàng tử thì người bảo vệ chính là tấm khiên chắn cho họ. Thiếu gia Lê Thắng đang là người bảo vệ giỏi nhất và cũng là người duy nhất có cốt khí hình hoa trạng nguyên. Chắc chắn ngài ấy sẽ bảo vệ tam hoàng tử. Vậy thì hàng cao cấp còn lại của đội bảo vệ chính là Ngọc Hân rồi? Nhất định phải nhắm tới cô ấy mới được!
“Nói thì nói vậy nhưng ngươi cũng chưa chắc đã bắt cặp với Hân đâu.” Một sư huynh nói với Thanh Hằng.
“Vì sao ạ?” Thanh Hằng ngạc nhiên.
“Các bảo vệ giỏi hiện nay dù có giỏi đến mấy nhưng khi chịu tấn công từ cốt khí Phượng hoàng, hay Giáng long thì đều thất bại cả. Nhưng Hân là người duy nhất sau Lê Thắng thiếu gia có thể đỡ được cốt khí của ngươi. Con bé đó rồi sẽ được thử đấu với tam hoàng tử. Sau đó nó sẽ được xếp đội với sư huynh Phạm Thành Trung thôi.”
Sư huynh Phạm Thành Trung sao?... Thanh Hằng nhìn sang vị sư huynh da ngăm, cao vạm vỡ đang đứng ở xa.
“Huynh ấy mạnh chỉ sau hoàng tử Quang, còn lớn tuổi hơn thiếu gia nữa. Nếu thiếu gia đã bảo vệ hoàng tử, thì Hân xếp cặp bảo vệ huynh ấy là đúng rồi.”
“Nhưng huynh ấy không có cốt khí?” Thanh Hằng cảm thấy không phục.
“Cốt khí để làm gì khi mà không cần cốt khí thì huynh ấy cũng hạ được ngươi chỉ trong bốn chiêu chứ?” Vị sư huynh kia nói đầy cười cợt “Trong số những người được đào tạo để sau này vào cung làm việc cho tam hoàng tử thì ngươi là ngoại lệ - và cũng là kém nhất còn gì.”
Thanh Hằng nghe xong thì chỉ biết câm nín. Hân cũng nghe thấy nên quay ra:
“Nhưng mà bọn ta mới mười ba tuổi mà? So với mấy người mười bảy hai mươi tuổi các huynh thì bọn ta đấu không nổi là đương nhiên? Chứ mà bọn ta thắng các huynh nữa thì các huynh kém quá rồi đấy?”
“Con bé này…” Sư huynh kia giơ tay ra định gõ đầu cô, nhưng Hân chỉ vênh mặt lên thách đố. Cô có cốt khí bảo vệ thì lo gì chứ?
Thanh Hằng ở bên cạnh nghe được thì cũng có chút an tâm, đúng vậy cô còn trẻ, cô là người nhỏ tuổi nhất đội. Bọn họ là đang lo sợ người có cốt khí phượng hoàng như cô sẽ thăng tiến và cướp mất vị trí của họ. Nhưng mà… - Thanh Hằng quay sang nhìn Hân – cô ta thì tốt rồi, dù các sư huynh có ghen tị với cô ta thì có Lê Chiến Thắng bảo kê mà.
“Sao trông cậu lo lắng vậy? Cậu qua vòng kiểm tra rồi mà?” Một cô bạn khác trong đội bảo vệ đến hỏi han Ngọc Hân.
“Haizz, ngày mai tớ phải làm bài kiểm tra với tam hoàng tử, chắc chắn sẽ bị bầm dập cho xem.”
“Sao lại thế chứ? Chỉ là bài kiểm tra thôi mà?”
“Lúc mà đỡ Phượng hoàng của Thanh Hằng tớ cũng chật vật lắm đấy. Giờ đến Giáng long của tam hoàng tử đập vào thì chết là cái chắc.
Hân khổ sở nói, mọi người xung quanh đều an ủi cô rằng tam hoàng tử sẽ không ra tay mạnh đâu, Thanh Hằng có chút đồng cảm với Hân: xem ra cô ấy cũng có nỗi lo riêng. Cả mình và cô ấy đều đang là người đứng đầu nhóm. Phải chịu sự khắc nghiệt là đương nhiên thôi.
“Ngươi có muốn luyện tập cùng nhau không?” Thanh Hằng chủ động đến nói với Hân.
Hân trố mắt ra nhìn Thanh Hằng: ủa?
“Ta muốn được luyện tập với kiếm pháp của ngài Lê Thắng. Dù là kiếm pháp của người bảo vệ thì ta vẫn không thắng được. Còn ngươi có thể luyện tập với cốt khí của ta. Như thế nếu gặp Giáng long cũng không bị đè ép quá nhiều.”
Ồ, ý kiến này nghe cũng không tệ đấy chứ?
“Nhưng mà trước tiên, chúng ta xưng hô cậu – mình nghe nó tình cảm hơn đi?” Hân cười chớp chớp mắt.
Ôi cái đồ thảo mai… - Thanh Hằng nghĩ – Từ khi sang nhóm bảo vệ thì cô ấy từ người vô tư trở nên thảo mai từ bao giờ vậy? Hay phải có tính thảo mai này thì ngài Lê Chiến Thắng mới yêu quý giúp đỡ cô ấy?
“Ờ… ờm… cậu… và mình?.... Chúng ta tập cùng nhau đi?”
“Được thôi!!!” Hân cười vui vẻ khoác tay Thanh Hằng “Chúng ta sẽ tập cùng nhau nha “bạn hiền”
Thanh Hằng thấy sởn cả da gà, còn Hân thì cười nắc nẻ. Trêu Thanh Hằng thật là vui, nhưng cũng phải dạy con bé này cách thảo mai mới được. Ai đời cả đội có mình nó là con gái nhưng các ông kia không ai yêu quý chiều chuộng nó cả? Còn bắt nạt đì nó nữa. Nếu nói là muốn cứng rắn rèn luyện con bé, thì phải dùng hành động như bài tập, võ thuật dạy dỗ nó. Nhưng lời nói thì phải khích lệ Thanh Hằng để con bé tự tin hơn, nỗ lực hơn. Cơ mà mấy ông trong đội tấn công dường như rất đề phòng Thanh Hằng. Con bé còn quá nhỏ để có thể cướp vị trí của họ cơ mà? Đề phòng gì mà sớm thế chứ? Hay là số phận của Thanh Hằng là phải bị bắt nạt để được Quang bảo vệ như trong truyện nhỉ? Vì giờ Hân không còn là người bắt nạt Thanh Hằng nữa nên đổi sang người khác bắt nạt con bé?
Cơ mà Hân đâu biết rằng người đầu têu bắt nạt Thanh Hằng lại chính là Quang. Hắn không động vào Hân được nên động vào người khác trút giận thôi.