Tuy ngày thường cô nghĩ là mình nể mặt Gia Huy chứ không sợ gì cậu cả, nhưng giờ phút này phải công nhận là: cô sợ thật! Cái cảm giác mình làm sai, mình làm việc người ta không thích rồi bị bắt quả tang ấy. Đã lâu rồi cô mới có sự sợ hãi này.
“Về rồi sao?”
Và cũng là lần đầu tiên Ngọc Hân nghe thấy cái giọng lạnh lùng này của cậu.
“Ta về rồi…”
Cô rụt rè đi vào phòng, nửa muốn thắp đèn lên cho không khí nói chuyện của họ đỡ quỷ dị, nửa không dám vì sợ Gia Huy thấy mặt cô đang tái mét vì mất máu và mệt mỏi, và cả sợ nữa.
“Lần thứ hai giết người cảm thấy thế nào?”
Ủa hắn biết hả? Tưởng hắn chỉ nghĩ là cô trốn ra ngoài thôi chứ?
“Tin thức Thái úy bị ám sát hôm qua, sáng nay đã truyền tới đây, dự là ngày kia sẽ đưa tin tới Kinh thành. Ta còn nghĩ không biết ông ta đắc tội với ai, còn không biết vụ án này sẽ bị hất nước bẩn sang phe nào.”
Gia Huy xoay người thắp nến trên bàn, giọng nói bắt đầu mỉa mai:
“Hóa ra chính là bên mình làm. Đúng là lo thừa rồi!”
Ánh nến vừa thắp chiếu sáng cả căn phòng, chiiếu lên hình ảnh Gia Huy sạch sẽ nghiêm chỉnh ngồi ở đó, còn Ngọc Hân giày dép dính bùn bẩn, quần áo sạch sẽ nhưng xộc xệch, còn có mùi máu đang thấm dần ra.
“Bị thương ở đâu?” Gia Huy đứng lên đi về phía cô, Hân chỉ vào bên sườn trái:
“Bị đâm hụt qua chỗ này ạ…”
“Ra kia ngồi xuống!”
Ôi bao lời nói dịu dàng trước kia cô nghe xong như gió thoảng mây bay, còn nghĩ cậu là đồ trẻ con hiền lành chỉ đáng làm nam phụ. Tới hôm nay mới biết giọng nói đó ôn nhu làm sao, ấm áp làm sao, khác hẳn cơn thịnh nộ đang được đè nén lại lúc này. Hân cun cút ra giường ngồi chờ Gia Huy gọi đại phu tới. Đại phu vừa kiểm tra vết thương cho cô vừa hỏi:
“Sao lại có vết đâm chí mạng thế này? Cao hơn tí là trúng tim rồi”
“Do sơ ý lúc luyện tập ạ.”
“May là luyện tập đấy, nếu là chiến đấu thật thì dễ chết lắm đấy.”
Hân cứ vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện, Gia Huy ngồi uống trà ở sau mành, gõ gõ tay chờ cô băng bó xong thì lại hỏi tội tiếp. Sau khi đại phu rời đi, Hân còn đang định nằm xuống thì Gia Huy lại hỏi:
“Đã ăn chưa?”
“Chưa ạ.”
“....” Cậu thở dài đầy bất lực.
Có lẽ anh Thành nói đúng: hình như Gia Huy thích cô. Nhận định này khiến cô vừa lo lắng vừa có chút thích thú. Nếu cậu ta thích cô thật thì dù cô làm gì cũng sẽ không giận. Nhưng nếu cậu ta không thích cô mà chỉ đang coi cô như em gái của người quen… Hoặc là cậu ta muốn đối xử tốt với cô để lôi kéo cô về phe mình… Vừa nghĩ đến đây thì chút vui vẻ vừa xuất hiện kia lập tức bị dập tắt như đốm lửa gặp mưa rào.
Phải cẩn thận! Phải đề phòng! Có khi mày chỉ đang tưởng bở thôi! Cậu ta là vương gia, chắc sẽ không thích mày lộ liễu thế đâu! Nhưng nếu cậu ta mà không quan tâm mình thì làm sao mình biết cậu ta thích mình? Thích một cách âm thầm thì còn phải thế nào nữa?
“Còn ngồi đó làm gì? Muốn ta đút cho ngươi ăn chắc?”
Hóa ra Gia Huy gọi cô mấy lần rồi nhưng Hân không để ý, cô lật đật ra bàn ăn cơm. Gia Huy thấy cô như con mèo hen co rúm lại như thế cũng có chút không quen. Bình thường cô chỉ nể mặt cậu khi ra ngoài thôi, chứ ở trong phủ thì mỗi người một góc, có sai bảo gì thì cũng nói người khác làm chứ đâu ai nghĩ cô là ám vệ của Gia Huy đâu.
Vậy mà giờ con bé này có vẻ cũng biết sai, mặt cứ cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn cậu.
“Lúc nãy ta hỏi ngươi: cảm giác giết người lần nữa thấy thế nào?”
Lần đầu tiên cô giết người cũng là lần đầu tiên của Gia Huy, có lẽ cậu ấy luôn ám ảnh với điều này nên không muốn phải giết ai thêm lần nào nữa. Và cậu cũng mong muốn Ngọc Hân như vậy. Bảo sao trong khi cậu muốn cô sống bình yên, cô lại chẳng coi việc lợi dụng người khác và giết người là vấn đề - thì có đáng giận không.
“Nó… đương nhiên là không còn đáng sợ như lần đầu.”
Ngọc Hân ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Lần đó ta bị tấn công, bị yếu thế, là con mồi. Nhưng lần này ta là kẻ đi săn mà… sao sợ được chứ?” Cô nói giọng thản nhiên, nói xong tiếp tục gắp thức ăn cho vào mồm.
“Cảm giác lúc giết người, khi máu bắn lên tay… ta vẫn nhớ mãi. Và khi đó ta không muốn phải giết người lần nào nữa. Và ta nhớ ngươi cũng rất sợ.”
Thế nên hôm đó cậu đã nắm tay cô suốt đường về cung. Hẳn là cậu ấy thấy tội lỗi vì cô giết người do cứu cậu.
“Nếu người không muốn ta giết người nữa, thì người tự ra tay đi.”
Gia Huy rất thích hợp để làm một vương gia tốt. Vừa yên phận, lại vừa thông minh, có lòng tốt cứu giúp dân chúng. Nhưng trời đã cho cậu cốt khí bạch hổ, chứng tỏ đấu trường này cậu cũng có phần. Nếu không muốn tranh đua thì cũng phải chọn phe đi theo Minh Quang. Nực cười là đáng lý ra theo truyện gốc, cậu ấy bị Lê Thắng cho người bắt đi vì sợ rằng cậu ấy sẽ tranh giành ngôi báu với Minh Quang. Nhưng Lê Thắng cũng không dám ra tay vội vì thấy Minh Quang điên cuồng tìm em trai mình. Sau đó Thanh Hằng cứu cậu ấy ra, Gia Huy sau khoảng thời gian bị bỏ đói, bị đánh đập thì căm ghét Lê Thắng. Cậu ta cũng giết người không ghê tay, trở thành cánh tay phải sạch sẽ hơn, trung thành hơn với Minh Quang. Giống như tác giả muốn Minh Quang trở thành vua mà không phải dính máu, thì để Lê Thắng và Gia Huy thay cậu ta làm mọi việc. Cuối cùng để xóa sổ một người thì cho Lê Thắng chết.
Cho dù Gia Huy của hiện tại chưa từng bị bỏ đói đánh đập nhiều ngày, cũng chưa từng hắc hóa, lại còn không thù hận gì Lê Thắng. Nhưng vì Ngọc Hân đã đọc truyện gốc và hiểu: Cậu ta có thể mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn hơn, cũng không ngại giết người. Vậy tại sao giờ cậu ta không làm? Cái gì cậu ta cũng không muốn làm, cũng không cho cô và Lê Thắng làm thay. Cứ thế này thì sao cốt truyện tiến triển được? Rồi nếu Minh Quang không làm vua thì chẳng phải họ thua rồi sao?
“Việc người không muốn làm thì người khác phải làm thôi.” Hân đặt bát đũa xuống bàn, lấy khăn lau miệng. “Nếu giờ ta báo với ngươi là: ta có nhiệm vụ ám sát. Vậy người sẽ làm gì? Đi giết người thay ta chắc? Hay là ngăn không cho ta đi? Vậy cứ bỏ rơi các huynh đệ khác đang chờ ta cùng làm nhiệm vụ sao? Người nói cho ta cách giải quyết xem?”
Đương nhiên là chẳng có cách nào. Nếu là lệnh từ Minh Quang thì Gia Huy sẽ biết, còn là lệnh từ Lê Thắng thì cậu ta sẽ nói: anh trai ta không đồng ý việc này đâu, đừng làm. Sau đó nhốt cô ở nhà cũng nên. Thế thì chỉ có cách im ỉm mà làm thôi.
“Thế nên ngươi chưa từng nghĩ sẽ nói với ta việc ngươi cần làm. Ngươi nói suy nghĩ của ngươi ra, có thể ta sẽ cho người đi hỗ trợ.”
Ngọc Hân chưa từng nghĩ đến việc này: Gia Huy sẽ cho người đi hỗ trợ cô sao?
“Mặc dù ta không muốn giết người và không muốn ngươi giết người. Nhưng ta hiểu ngươi có nhiệm vụ của mình. Và Lê Thắng giống ta: mọi thứ anh ta làm đều là vì Tam huynh. Nếu anh ta đã muốn làm, ta sẽ hỗ trợ, sau đó nếu Tam huynh phản đối thì ta sẽ rút kinh nghiệm sau.”
Gia Huy thấy cô ngạc nhiên như vậy thì hiểu rõ: con bé này chưa từng tin tưởng mình, nó vẫn như một năm trước: chỉ là tạm thời phục vụ cậu mà thôi.
“Ta không hiểu: Vì sao ngươi lại nghĩ ta sẽ ngăn cản ngươi? Ta chỉ thấy cách làm của ngươi quá cực đoan, trong khi có thể có cách khác.”
Tại vì… nếu coi đây như một trò chơi, thì rõ ràng cô là người chơi, họ chỉ là NPC thôi. Đây là một câu truyện nhảm trên mạng, chỉ có cô là thật, họ là giả. Khi cô bị đâm, Ngọc Hân có thể cảm nhận được cơn đau và nỗi sợ: Có thể mình sắp chết - một lần nữa. Có lẽ là do cô có mong muốn mãnh liệt rằng: chỉ khi gặp nguy hiểm sắp chết thì cô mới có cảm giác mình đang sống nhất!
“Nhưng mà ta cũng không trách ngươi.”
Gia Huy để lại câu nói đó rồi rời đi, thực sự trong lòng cậu không giận cô. Không chỉ vì con còn nhỏ, mà vì cậu biết: So với 8 năm cô được Lê Thắng dạy dỗ, thì cậu mới quen cô chưa tới 2 năm. Cô không chỉ là sát thủ được đào tạo từ nhỏ, còn có thời gian làm hầu gái trong phủ Tư đồ. Việc giả dối lấy lòng và lợi dụng người khác cô cũng biết cách. Chính vì Hân có thể xuôi theo lấy lòng cậu mà cô không làm, cư xử thẳng thắn khiến cậu thấy cô thoải mái với mình, cũng vì thế mà quý cô.
Nhưng để thay đổi cô ấy thì thật khó.
Ở kinh thành truyền tin Thái úy bị cướp giết dọc đường, Hoàng thượng tức tốc cho người xuống điều tra. Cùng với đó là xác và sổ sách của Thái úy được đưa về kinh. Kinh thành tổ chức đám tang lớn, nhưng trong hoàng cung: giấy tờ ăn chặn tiền quân quỹ của Thái úy được bày ra trước mắt. Hoàng thượng vừa tức giận vừa lo lắng:
“Như thế này thì binh sỹ biên phòng có thể phòng hộ tốt được không?”
Khi mà lương bổng, quân trang, lương thực của họ đều bị cắt xén?
Sau khi suy tính một hồi, Hoàng thượng cử Lê Thắng đi điều tra, trước khi đi còn thăng cấp cho cậu lên làm Đội trưởng các quân - chức hàm Ngũ phẩm, cộng với việc cậu là con trai Tả thị lang, chỗ quen biết với Tư mã quân lâu năm. Giờ tới biên phòng gặp Thiếu úy hàng Nhị phẩm thì cũng không sợ lép vế.
Nhưng đúng là Hoàng thượng lo thừa rồi: Thiếu úy Nguyễn Thành Trung là tay chân do Lê Thắng cài vào, gặp anh còn phải cúi đầu chào Thiếu gia ấy chứ!
Trên đường xuống phía nam, Lê Thắng vui vẻ mang theo quà và thư của Minh Quang tới chỗ Gia Huy, nhưng thực tế là cậu cũng mang quà và thư của Thanh Hằng xuống gặp Ngọc Hân. Lần này con bé làm nhiệm vụ ám sát rất tốt. Vừa bảo vệ được mọi người vừa không để lộ thân phận. Dù rằng cậu mới chỉ đưa nó công thức phóng cốt khí, nhưng cách ám sát giết người chuẩn chính nhất còn chưa dạy. Để xem lần này ở lại Thuận Châu một hai ngày thì dạy nó thêm.
“Hân nó đang bị cảm, không tiện gặp người ngoài ạ.” Anh Thành đứng gãi đầu gãi tai khi Lê Thắng hỏi về cô “Hay ngài vào phòng ngồi chờ chút, đợi ta mời Tứ điện hạ về tiếp ngài?”
Hồi này lúc cậu tới phủ của Tri phủ đại nhân cũng đã chào hỏi qua Gia Huy rồi, nhưng vì không thấy Ngọc Hân đi cùng nên mới về đây xem thử.
“Là cảm nặng tới mức nào? Ta vào thăm nó.”
“Không được, bệnh cảm dễ lây, ngài không vào được đâu.”
rõ ràng là có chuyện gì đó mờ ám! Lê Thắng không nói nhiều hất ngã Thành sang một bên rồi xông vào sân sau.
“Phủ của ta mà ngươi đang làm gì vậy?”
Gia Huy cũng hùng hổ quay về thì thấy cảnh này, cậu càng tức Lê Thắng hơn.
“Ngọc Hân ở đâu?”
“Nó đang bị cấm túc, không gặp ai cả.”
Hân nghe tiếng cãi nhau thì mở cửa sổ ra, xa xa đằng kia chính là Lê Thắng: crush lâu năm của cô, thiếu gia của cô! Suốt 1 năm mới gặp nhau…. Trông anh ấy đẹp trai quá đi mất! Dáng vẻ 18 tuổi này mà mặc áo sơ mi thì chuẩn nam thần thanh xuân vườn trrường rồi!
“Thiếu gia….” Hân gọi cậu, nhưng cửa sổ trang trí thanh gỗ hoa, cô không giơ tay ra vẫy được, chỉ nhét vừa bàn tay ra xong xoay xoay múa quạt “Ta ở đây!!!”
Lê Thắng nhìn thấy cô ở xa, vẫn còn sức làm trò thì chắc không bị ngược đãi. Cậu hạ hỏa rồi quay lại nhìn Gia Huy:
“Sao lại phạt nó?”
“Lẻn đi giết người, không coi chủ nhân là gì. Ta chưa phạt đòn nó là may rồi.”
Gia Huy không hề nhỏ giọng, ở đây đều là người phe mình cả, Hân ở trong phòng nghe loáng thoáng thì hét ra:
“Thiếu gia, hắn cứ bắt ta tụng kinh 108 lần mỗi ngày, ta chết mất!!!”
“Ta còn chưa bắt ngươi ăn chay đấy!” Gia Huy hét lại.
“Lê phi hàng ngày trong cung ăn chay niệm Phật cầu phúc cho điện hạ, thế nên ngài một lòng hướng Phật ta cũng không lấy làm lạ.” Lê Thắng lãnh đạm nói “Nhưng người của ta: không tin thần Phật, chỉ tin vào chính mình. Bọn ta không sai, sao phải sám hối?”
Người của ta? Gia Huy nghiến răng: chà, Lê Thắng còn như thế này thì bảo sao Ngọc Hân không nghe lời cậu!
“Ngọc Hân là người của ta!” Gia Huy nói lại.
“Người còn không nhớ nó mang họ gì? Mạng của nó là ta nhặt về, tâm của nó cũng là trung thành với ta!” Lê Thắng vênh mặt với cậu.
Cuộc đời cậu cho dù là kẻ mồ côi có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, cũng có Ngọc Hân luôn ở bên cậu. Đây chính là điểm Lê Thắng tự tin nhất, kiêu ngạo nhất.
Mà cũng là điểm Gia Huy tức giận nhất. Thế nên cậu ta chẳng nói chẳng rằng nhảy lên đánh nhau với Lê Thắng. Thị vệ xung quanh lo lắng bảo nhau đóng cửa lại không người khác nhìn thấy. Hân ở trong phòng nhìn ra ngoài: Sao lại đánh nhau rồi? Một bên Bạch hổ tấn công hoa Trạng nguyên đỏ trông đẹp mắt phết! Mà đó là Lê Thắng không dùng cốt khí chuyển sang tấn công mà chỉ phòng vệ thôi đấy!
Còn đang xem chưa đã thì một con Thanh long ở đâu xông đến đánh cả hai người họ.
Chà giờ mới tới khúc mà Hân ghét nhất: Minh Quang cũng tới rồi!
“Anh!” Gia Huy thở dốc quay sang cúi chào.
Mà Lê Thắng thì không thèm cúi đầu, chỉ nhếch mép:
“Tam vương gia!”
“Sao lại đánh nhau ầm ỹ thế hả?” Minh Quang mắng cả hai.
“Hắn xông vào phủ của đệ!” Gia Huy mách trước.
“Ta đưa người của ta đi!” Lê Thắng cũng không kiêng nể quay sang nhìn Gia Huy
Cái gì? Đưa ai đi? - Minh Quang nhìn xung quanh thấy Ngọc Hân đang nhòm ra ngoài từ căn phòng đằng xa: À con nhóc con đó!
“Nó là người của ta!” Gia Huy cãi.
“Đã bảo là của ta!” Lê Thắng cũng không vừa
“Hoàng thượng ban nó làm ám vệ cho ta, ngươi dám cướp ám vệ Hoàng gia?”
Coi như chiêu này Gia Huy thắng, Minh Quang cũng đứng lên bên cạnh Lê Thắng:
“Còn hắn là người của ta, ta đưa hắn về trước, mai qua gặp đệ!”
Gia Huy đương nhiên không nói gì, còn Lê Thắng thì bối rối nhìn Minh Quang, nhưng vẫn để yên cho hắn nắm tay kéo đi. Ngọc Hân ở trong phòng thấy thế thì hét:
“Ơ kìa thiếu gia? Thiếu gia??? Người đi đâu thế?”
Lê Thắng định quay lại nói với cô một câu nhưng Minh Quang đã giật tay hắn lôi đi nhanh hơn.
Gia Huy đi ra chỗ cửa sổ của cô, nhưng Ngọc Hân cứ nhìn theo bọn họ:
“Ủa sao Minh… sao Tam vương gia cũng ở đây vậy?”
“Huynh ấy đi hỗ trợ điều tra vụ án của Thái úy!” Gia Huy nhìn cô.
“Vậy Thanh Hằng có đi cùng không?”
Cô nhớ mang máng là lúc này Thanh Hằng thành đôi với Minh Quang rồi, bắt đầu đi điều tra cùng nhau, trải qua ngọt bùi san sẻ nơi biên cương với nhau mà.
“Sao Thanh Hằng phải đi theo?” Gia Huy khó hiểu hỏi lại.
“Ủa sao lại không đi theo?” Ngọc Hân nhìn lại “Cô ấy là ám vệ mạnh nhất mà? Đi theo bảo vệ Tam vương gia. Rồi có khi còn yêu nhau nữa? Cô ấy xinh đẹp thế mà?”
“Sao huynh ấy lại thích Thanh Hằng được?”
Con bé này xem ra vẫn chưa biết nhỉ?
“Thực ra vụ án này Lê Thắng là người nhận lệnh đi điều tra, lúc nãy ta gặp hắn ở phủ Thuận Châu.”
Hân vẫn nghiêng đầu cố hiểu ý của cậu.
“Còn Tam huynh đến là đến sau. Huynh ấy tự xin phụ hoàng đi hỗ trợ Lê Thắng. Ngươi nghĩ xem vì sao?”
Với thâm niên chục năm làm hủ nữ và đọc đủ thứ truyện boylove, yaoi, đam mỹ từ khắp Châu lục, Ngọc Hân bắt sóng rất nhanh. Bảo sao cô lại cứ có cảm giác ghét Minh Quang như thế! Vì hắn là tình địch của cô chứ sao!
“Vì họ là bạn tốt? Tri kỷ? Huynh đệ từ nhỏ?” Hân cố cãi, dù sao người cổ đại cũng không biết - không thích mấy trò đồng tính này đâu.
“Ngươi bị ngu thật đấy à? Huynh ấy thích Lê Thắng nên mới đi theo chứ sao!”
Ngọc Hân cảm giác như sét đánh bên tai: Đến cả Gia Huy cũng biết chuyện này? Là Minh Quang tâm sự với hắn sao? Rồi Minh Quang thích Lê Thắng từ bao giờ?
“Mở cửa ra!!!” cô gào mồm lên “Cho ta đi gặp Lê Thắng!!!”
“Ngươi ngoan ngoãn ở đây tịnh tậm đi!” Gia Huy thấy cô ồn ào quá thì phủi tay bỏ đi.
—-----------------
Ngọc Hân vẫn tưởng trong một năm qua ở Kinh Thành, Thanh Hằng sẽ tiếp tục gặp Minh Quang ở kỹ viện, bọn họ trao đổi thông tin cho nhau, quan tâm nhau. Sau đó Minh Quang còn ghen vì Thái tử tới kỹ viện gặp Thanh Hằng quá nhiều, và Lê Thắng cũng ghen vì khi cậu tới gặp Thanh Hằng trao đổi thông tin - Minh Quang đều đã ở đó và biết hết. Cô hoàn toàn không ngờ: Minh Quang còn không quay lại kỹ viện lần 2, nơi cậu ta tới nhiều nhất là chỗ của Lê Thắng. Và giờ đây, Minh Quang vừa kéo Lê Thắng về phòng trọ thì khóa cửa nhốt cậu lại.
“Ta được tri phủ đại nhân cấp phòng khách của phủ…”
Lê Thắng vẫn giữ vẻ lạnh lùng từ khi họ giận nhau ở Kinh thành tới giờ, nhưng bị Minh Quang đè lên tường hôn không cho nói tiếp.
Ủa? Lê Thắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Minh Quang buông cậu ra thì thấy Lê Thắng đang cứng đờ người, mắt trợn ngược, hắn lo lắng vuốt má cậu:
“Ngươi làm sao nữa?”
“Sao… ngươi…” Lê thắng vẫn không hiểu.
“Phạt ngươi vì dám làm trái lời ta khi ở kinh thành,” Minh Quang vuốt má cậu “Và cả vụ Thái úy nữa!”
Và đây là cách ngươi “phạt” ấy hả? Lê Thắng nghĩ xong thì cau mày: Ta là đồ chơi của ngươi chắc?
“Ta không sai, sao phải bị phạt?” Nói rồi cậu thụi cho Minh Quang một quả đấm vào giữa bụng, sau đó quay người mở cửa rời đi.
“Khoan đã” Minh Quang ôm cậu lại từ phía sau “Ngươi còn nghĩ hôn là phạt chắc? Có kiểu phạt nào như thế?”
Minh Quang nhìn cậu:
“Ngươi không hiểu là ta thích ngươi à?”
Lê Thắng bị hắn nhìn chằm chằm, sau đó có vẻ hiểu ra, rồi mặt cậu đỏ lựng lên:
“Sao.. sao lại thích ta?” Bọn họ là quân thần, là nam nhân, mà cậu chưa từng nghĩ Minh Quang sẽ thích mình.
“Vậy ngươi nghĩ vì sao ta lại trèo tường vào phủ Tả thị lang nhiều như thế? Vì sao ngươi làm trái lời ta, còn không thèm gặp ta, ta lại theo ngươi chạy tới đây?”
Lê Thắng còn nghĩ là Minh Quang giận mình nên mới không chủ động gặp mình. Chứ cậu vẫn ở nhà mà, hắn muốn gặp là được, giờ lại thành cậu giận không chịu gặp hắn?
“Làm sao ta biết là ngươi nghĩ gì chứ?”
“Vậy nên ta phải nói cho ngươi biết cảm xúc của ta.”