Từ khi trong 18 tuổi, Minh Quang đã được cấp cho một phủ vương gia ở ngoài cung, do đó cậu ta tiện đi lại các nơi hơn rất nhiều. Nhưng ngược lại Lê Thắng ở chỗ của Tả thị lang lại không tiện cho họ gặp mặt. Một phần vì cậu thường phải đi trực tuần canh gác kinh thành. Một phần là cha nuôi cậu - Tả thị lang Lê Thụy Du không thích Lê Thắng thân thiết với Minh Quang.
“Trung thành phò tá ngài ấy thì được, nhưng thân thiết như huynh đệ thì không. Bậc đế vương ai cũng có dã tâm và tàn nhẫn. Vì thế đừng đặt tình cảm vào.”
Lê Thắng vẫn luôn ghi nhớ lời dạy này, hơn nữa cậu cũng biết: nghe nói cha nuôi tương tư Lưu tiểu thư - cũng chính là Lưu Quý phi mẹ của Minh Quang. Kể cả khi bà ấy nhập cung, cha nuôi vẫn không thành thân mà chỉ nhận con nuôi, rồi vẫn giữ sự trung thành với nhà họ Lưu. Là trung thành với Lưu gia chứ không phải Hoàng đế.
“Dạo này gặp ngươi khó quá!” Minh Quang đứng từ phía sau ném quả táo nhỏ lên vai Lê Thắng khi cậu đang tập trung đọc sách.
Lúc Lê Thắng quay người lại nhìn thì thấy Minh Quang đã nhảy từ trên bờ tường xuống.
“Sao người lại trèo tường vào đây thế? Sao không đi từ cửa chính ấy?”
“Hạ nhân nói ngươi không có ở trong phủ, trong khi rõ ràng hôm nay là ngày nghỉ của ngươi. Ta đoán ngươi sẽ không về nơi đào tạo vì con bé kia đi Thuận Châu rồi. Nên thử trèo tường vào xem.”
Lê Thắng khẽ bật cười, cả Ngọc Hân và Minh Quang đều không che giấu sự ghét bỏ dành cho đối phương, nhưng đối với cậu lại rất ngọt ngào. Sự đối lập này giữa hai người họ lại giống nhau y hệt, rất thú vị.
“Lê đại nhân vẫn không thích ta và ngươi thân thiết nhỉ?” Minh Quang vừa nói vừa lật giở quyển sách trên tay Lê Thắng: phương pháp bày trận vây bắt trong kinh thành?
“Nghĩa phụ lo lắng ta thân thiết với ngài thì sẽ có hành động và lời nói vượt quá phép tắc. Thế nên nhắc ta giữ khoảng cách và tránh việc chúng ta thân thiết bị lộ thôi.”
“Cũng đâu phải chỉ có như thế, Lê đại nhân không ưa ta ra mặt. Đến nhà của ngài ấy cũng không muốn ta bước chân vào.”
Lê Thắng không biết biện hộ sao cho cha nuôi, đành rót một chén trà nóng đặt lên bàn cho Minh Quang. Cậu ta cầm chén trà lên ngửi, hương trà thơm nhẹ nhàng xoa dịu cái lạnh tê tái cuối xuân.
“Liệu có phải ngày xưa ngài ấy và hoàng thượng là bạn thân, cùng yêu mến mẫu thân của ta. Sau khi mẫu thân nhập cung lại qua đời do bệnh tật, khiến Lê đại quan vẫn hối hận vì đã để người thương vào cung không?” Minh Quang nhấp trà xong thì quay ra buôn chuyện với Lê Thắng.
“Chuyện cha nuôi tương tư quý phi chỉ là lời đồn thôi, mà ngài nhắc lại như thế để đến tai cha ta sẽ càng làm ông ấy không thích.” Lê Thắng nhắc nhở
Minh Quang mân mê chén trà trong tay, quay sang nhìn Lê Thắng:
“Hôm qua hoàng thượng gọi riêng ta vào nói chuyện. Ngài ấy nói ta giỏi cầm quân giống ông ngoại, mà sách lược triều chính lại rất thông minh, giống mẹ ta. Hoàng thượng nói, ta có khát vọng làm Thái tử không.”
“Vậy ngài trả lời thế nào?”
Minh Quang im lặng nhìn ra vườn: hoa chưa nở, cảnh sắc vẫn một màu xanh thẫm nhuốm vẻ u ám, than nhỏ trên bếp trà kêu tí tách, rồi cậu bảo:
“Ta nói: Thay vì làm Thái tử, ta muốn mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo của nó. Triều chính ổn định, quan lại liêm khiết, quốc thái dân an. Công bộ, Tư đồ, Tể tướng phải bị trừng phạt. Nhưng ta biết: nếu xét tội Tư đồ phủ sẽ ảnh hưởng tới địa vị của Thái tử, cũng là lý do khiến Hoàng thượng khó xử.”
“Vậy sao ngài không nói ngài có thể làm Thái tử? Quét sạch tham ô, trở thành minh quân?”
Minh Quang quay sang nhìn Lê Thắng:
“Nhưng trở thành vua cũng có nghĩa là mất đi tự do. Không thể làm mọi việc theo ý mình. Ta nghĩ là… Ta muốn trở thành vương gia, Tư Mã quân giống ông ngoại, ra biên cương bảo vệ đất nước, cũng tự do ở bên người mình yêu.”
Lê Thắng ngồi dựa vào ghế, cảm nhận gió lạnh khẽ lướt qua tay:
“Cũng đúng. Nếu trong lòng ngài đã không thể quên được chuyện quý phi, vậy thì tự do sẽ tốt hơn.”
“Khi đó, ngươi sẽ đi cùng ta chứ?”
Rõ ràng là họ thân nhau từ bé, Minh Quang cũng rủ rê cậu đi chơi nhiều lần, nói rằng muốn cậu làm bạn đồng hành bên hắn. Nhưng sao lần này cảm giác lại khác thế nhỉ?
“Ngươi không muốn ở bên ta sao?”
Câu này nghe còn lạ hơn ấy???
“Ngươi thích kinh thành phồn hoa náo nhiệt, không thích biên cương trống vắng đìu hiu à?”
Minh Quang càng nói giọng càng nhỏ hơn, có vẻ như uy khuất lắm dù chẳng ai làm gì hắn. Nhưng cũng càng nói hắn càng ghé sát gần Lê Thắng hơn, nên từng câu từng chữ cậu vẫn nghe rõ mồn một.
“Ngài nghĩ Thái tử có thể trở thành vị vua tốt không?” Lê Thắng quay mặt đi, cảm giác như vừa thoát khỏi sự áp bức của Minh Quang vậy.
“Cũng không biết được.” Minh Quang thở dài dựa lưng vào cánh tay cậu “Có thể huynh ấy là người tốt, nhưng bị trách nhiệm bảo vệ mẹ và ông ngoại đặt lên vai nên phải hùa theo họ thôi.”
“Nhưng nếu ngài ấy không đủ năng lực, thì ngài nên trở thành Thái tử, trở thành vua và dẫn dắt đất nước. Như vậy nhân dân sẽ hạnh phúc, ai cũng hạnh phúc cả.”
“Dù rằng ngài sẽ mất tự do, nhưng như vậy… Quốc gia sẽ phát triển hơn.”
“Vậy ngươi sẽ là đại thần trong triều phò tá ta sao?”
Minh Quang chờ đợi cậu sẽ đáp Vâng, nhưng lần này chỉ đổi lấy sự im lặng. Nghĩa là sao? Cả biên cương lẫn kinh thành cậu đều không muốn? Minh Quang ngồi thẳng dậy rồi quay sang nhìn Lê Thắng:
“Ngươi sẽ làm gì? Sau khi tất cả mọi chuyện xong xuôi?”
Hàng mi dài cùng đôi mắt nâu trong suốt ngước lên nhìn cậu, vừa khiến trái tim Minh Quang rung động vừa khiến cậu đau lòng:
“Ta nghĩ… Ta sẽ về quê, mở khách điếm và quán ăn. Hàng ngày đón khách thập phương, khi nào chán thì để lại quán cho gia nhân rồi đi du ngoạn sơn thủy. Không còn triều chính, không còn chiến đấu.”
“Vậy là tương lai đó… Không hề có ta nhỉ?” Minh Quang bật cười có chút chua xót.
Hắn thực sự nghĩ rằng Lê Thắng sẽ đồng hành với mình cả đời. Bởi vì cậu là bảo vệ của hắn mà. Bảo vệ và Tấn công luôn song hành không phải sao?
Nhưng lúc này cậu chợt nhớ ra: Cái ước mơ này quen quen… Lê Thắng đã kể cho cậu một lần, rằng đó là ước mơ của một con nhóc suốt ngày bám dính lấy cậu! Minh Quang nhìn sang Lê Thắng đang cụp mắt bối rối ở bên cạnh mà nghiến răng: Lê Ngọc Hân ngươi được lắm!
—-------------------
Hân đang ngồi kê khai sổ sách cùng Gia Huy ở Thuận Châu thì hắt xì liên tục. Có ai chửi mình à? Hân vừa nghĩ vừa quẹt mũi thì Gia Huy ngồi cạnh đưa cô khăn tay, cô lắc lắc đầu không cần rồi tự chùi tay vào đít quần, sau đó lại cần bút tính toán. Gia Huy cau mày cất khăn tay đi nhưng không trách mắng gì cô cả. Cậu chỉ thầm quan sát xem có phải chỗ này vẫn chưa lau dọn kỹ không nên Ngọc Hân mới hắt xì nhiều như vậy?
Đã một tháng kể từ khi họ đến Thuận Châu, sau một tuần đi phân phát nốt kho lương thực, lấp đầy kho thuốc để đề phòng dịch bệnh, Gia Huy yên tâm về tình hình dân chúng rồi mới dọn vào phủ đệ do Tri phủ Thuận Châu chuẩn bị. Từ nơi ở lên phủ cũng khá gần. Thời gian này họ chủ yếu ăn uống làm việc tại đây, tới chiều tối mới về nhà ngủ nhỉ. Vì để tiết kiệm thời gian. Gia Huy yêu cầu một phòng lớn cho cả Hộ bộ và Công bộ làm việc. Trong đó Hộ bộ sẽ kiểm tra lại sổ sách cứu trợ trong ba năm trở lại đây, còn Công bộ kiểm tra sổ sách chi tiền và quy trình bồi đắp đê điều.
Hân vừa ngồi kiểm tra sổ sách vừa nghiến răng: Điên tiết thật! Đã chết rồi xuyên vào truyện mà vẫn phải làm nhân viên văn phòng thế này à? Đã thế còn không có lương OT nữa chứ!
Đó là bởi Hộ bộ và Công bộ chỉ cử ít người đi theo Tứ hoàng tử về Thuận Châu thôi, mà cậu ta lại muốn tra sổ sách tận ba năm thay vì chỉ trong năm nay, thế nên số lượng giấy tờ cần kiểm tra trong thời gian ngắn là quá sức. Gia Huy thấy mọi người làm không xuể thì nhìn sang thị vệ của mình:
“Ngọc Hân, ra đây!” Cậu vẫy tay “Vào đây kiểm tra số lượng phân phát lương thực quý 2 năm 2 đi.
“Ta á?” Ngọc Hân chỉ vào mình rồi quay sang nhìn đội trưởng Công Sơn.
“Sổ sách nhiều quá, ngươi biết đọc biết viết mà, vào đây kiểm tra so sánh số liệu cứu tế và số liệu thực nhận có khớp nhau không.”
“Sổ sách này để hạ nhân đọc cũng được sao ạ?”
“Hạ nhân hay Đại nhân gì cũng phải làm hết, mau ra kia hỏi các vị Hộ hộ xem sổ sách nào chưa kiểm tra thì bắt tay vào làm! Nhanh cái chân lên!”
Hân xụ mặt đi ra ngồi cạnh một bàn trống ở bên trái với các quan Hộ bộ, các ngày ấy vừa cười tủm tỉm vừa dí ngay bút và sổ cho cô:
“Được đứa thị vệ biết đọc biết viết, tiện quá nhỉ?”
“Không biết ngài ấy còn đứa nào không chứ bên ta cũng bận quá!” Các quan bên Công bộ nói với sang, rồi mọi người cùng nhìn sang các thị vệ đứng ngoài cửa của Gia Huy. Bọn họ lập tức đứng thẳng lưng nhìn ra ngoài: Đâu ai muốn đang đứng chơi chơi quan sát lại bị cắm mặt vào sổ sách đâu.
“Công Sơn,” Gia Huy chỉ chỉ “Ngươi sang bên Công bộ kiểm tra vật tư xây dựng đê điều xem có đủ không.”
Công Sơn không dám thể hiện thái độ ra mặt như Hân, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì ngồi xuống bàn bên phải, cầm giấy và bút nghe hướng dẫn kiểm tra sổ sách. Anh khẽ liếc sang bên đối diện thì thấy Hân đang cười vào mặt mình: Ai rồi cũng phải làm nhân viên văn phòng thôi!
Đó mới chỉ là việc sổ sách ở Thuận Châu, sau khi làm xong tới tối về mọi người lại bắt tay vào tập võ. Đây chắc là khoảng thời gian yêu thích nhất của đội thị vệ. Từ sau khi kiểm chứng sức mạnh bảo vệ của Ngọc Hân, mọi người đều thích ở đội của cô bé khi tập đối kháng. Bất kể đội bên kia có làm gì thì đội bên này cũng chỉ ngồi chơi thôi, có người còn mặt quỷ trêu anh em ở bên tấn công - cho tới khi đổi đội. Sau khi tập cùng với mọi người, Hân cũng ngồi giở sổ mà Lê Thắng đưa cho mình để luyện tập cốt khí. Hóa ra đây là đúc kết riêng của cậu ấy khi sử dụng hoa Trạng nguyên của mình thành vũ khí: Đó là phải tưởng tượng những cánh hoa trở nên sắc nét, sau đó là trạng thái Đe dọa - khi đó những cánh hoa sẽ chĩa mũi nhọn ra ngoài, hướng đến kẻ thù, cuối cùng mới là Tấn công: phóng hết cánh hoa ra. Cách này khiến đòn tấn công chuẩn xác hơn, có sự chuẩn bị tốt hơn và còn có thể chia ra thành hai lớp cốt khí: một lớp tấn công, lớp còn lại vẫn đủ để bảo vệ bản thân và chủ nhân.
“Ngài ấy tự sáng chế ra cách này sao?” Ngọc Hân vừa đọc sổ vừa xem hình vẽ minh họa
Hình như đúng là trong truyện thì các ám vệ khác của bộ Bảo vệ không tấn công được. Dù sao thì như mình làm lần trước cũng không phải là tấn công: mà là đập vỡ cốt khí của chính mình để bắn ra các mảnh vỡ như thủy tinh. Vừa làm bản thân bị choáng, khả năng tấn công cũng không cao.
“Một ám vệ giỏi như thế, lại chết vì mình sao?”
“Ai chết vì ngươi cơ?” Gia Huy từ phía sau hỏi.
“Không có ạ, người ra đây làm gì thế?”
“Chỗ này ở phía sau kín đáo, thuận tiện cho ta tập cốt khí.”
Thật ra cốt khí trong truyện này, giống như người ta tập khí công vậy. Hay như trong phim truyện thì là vận nội công các thứ. Thế nên nói luyện cốt khí chính là tập thiền, rèn luyện sức tập trung và khí công. Vì là người có kinh nghiệm rèn luyện cốt khí nên Ngọc Hân chỉ cách cho Gia Huy, mà bản thân cô cũng cùng tập.
“Ngươi không học cách tấn công bằng cốt khí sao?”
“Lần trước bị tấn công, cốt khí của tiểu nữ suýt bị phá vỡ phải 5 6 tên sát thủ cùng dùng nội lực đánh vào.” Hân kể lại sự việc lúc đó “Thế nên tiểu nữ nhận ra cốt khí của mình chỉ đủ cho các đòn tấn công nhẹ hoặc tấn công từ 1 2 người thôi. Nếu gặp lại trường hợp đó thì rất khó khăn. Nên tiểu nữ sẽ luyện cho cốt khí bảo vệ mạnh hơn rồi mới tập tấn công tiếp.”
Vậy là cả hai cùng ngồi thiền và luyện nội công ở sân sau cho đến khi Sơn đến gọi họ vào ăn cơm tối, sau đó nghỉ ngơi tắm rửa gì thì cũng đã 11h đêm rồi đi ngủ. Ngày nào cũng thế khá là điều độ.
Điều độ đến nhàm chán!
Hân vừa chống cằm vừa nhìn ra ngoài cửa ra vào lộng gió. Trước giờ cô chỉ sống ở Đông Đô - giống như Hà Nội ngoài đời. Còn Thuận Châu chắc là tỉnh Quảng Trị, vì dựa theo tiếng vùng miền và địa lý gần biển, lại thường xuyên bị bão lũ thì Hân đoán vậy. Được đi du lịch mà không được đi chơi thì chán ghê.
Bỗng có cái bút gõ lên đầu Hân, Gia Huy ở bên cạnh bảo:
“Làm việc đi!”
Trời mé, ở thời hiện đại còn ngồi chơi “phở bò” trong giờ làm được, nhưng ở đây thì chẳng thể trốn việc được luôn á!
“Tiểu nữ chán quá…” Hân lại cắm mặt vào sổ sách. “Trời đẹp thế này giá mà được đi chơi!”
“Ở tuổi của ngươi nếu không phải thị vệ thì cũng đã lấy chồng rồi, không làm việc thì cũng nấu cơm, giặt giũ, cho con ăn, hầu mẹ chồng. Không được đi chơi đâu.” Vị quan Hộ bộ ở bên cạnh vừa nói vừa căng mắt ra đối chiếu số liệu.
Hân vừa bĩu môi vừa cắm mặt vào làm tiếp, có vị quan khác trêu:
“Nhưng mà phận nữ nhi kiếm được tấm chồng là ấm no rồi. Làm thị vệ phải chiến đấu như nam nhi thế này đúng là thiệt thòi cho con bé.”
“Không không không ạ!” Hân lắc đầu nguầy nguậy “Cứ để tiểu nữ làm sổ sách thế này còn hơn ạ! Tiểu nữ không kêu gì nữa đâu ạ.”
Mọi người đều bật cười, có người còn nói: Đợi khi nó lớn hơn nữa sẽ mót lấy chồng thôi. Chỉ có Gia Huy khẽ liếc sang cô rồi nói nhỏ:
“Mồm nói thế nhưng nếu chú rể là Lê Thắng xem!”
Hân quay ra cười rạng rỡ với cậu:
“Lê Thắng đại nhân thì tiểu nữ gả ngay!”
Gia Huy “xì” một tiếng rồi chợt nhớ ra:
“Sắp tới là trung thu, ta định gửi một ít đồ ngon ở đây lên Kinh thành, ngươi có muốn gửi đồ chung không?”
“Có chứ, nhưng để tiểu nữ xem có gì ngon ở đây mà kinh thành không có thì mới mua!”
Gia Huy nghe thế thì chỉ biết lắc đầu: đúng là đồ mê muội!
Thanh Hằng rất bất ngờ khi nhận được thùng cá khô và một lá thư của Ngọc Hân gửi lên từ Thuận Châu.
Hằng xa nhớ, Hằng có khỏe không?
Hân lâu lắm không viết thư tay
Đầu thư Hân chẳng biết nói gì
Ngoài câu Hân ở đây nhớ Hằng vơi đầy…
“Thư kiểu quái gì thế này?” Hằng cau mày đọc “Thơ chả ra thơ mà văn chả ra văn!”
“Con bé đó chỉ gửi thư cho ngươi thôi đấy.” Dung mama ngồi bên vừa ăn thử miếng cá khô vừa nói “Nghe nói nó sợ người ta đọc lén thư của nó với Lê Thắng, mà việc báo cáo tình hình thì nó nói Gia Huy sẽ nói với Minh Quang và rồi Lê Thắng cũng biết thôi, nên nó chỉ viết thư cho ngươi thôi. Còn dặn dò là chuyện tâm sự con gái đừng đọc lén!”
Thanh Hằng bật cười:
“Họ có đọc lén cũng chỉ mất thời gian thôi, cô ấy chỉ than thở rằng ở Thuận Châu phải làm sổ sách suốt ngày, rồi tối về luyện tập tới khuya mới ăn rồi ngủ. Nếu trước kia còn nói đi bưng bê rót nước rồi buôn dưa với cung nữ thì ở đây toàn làm việc với quan lại, chẳng nói chuyện được với ai cả nên bị chán ý.”
“Hân nói biết thế ngày xưa chọn làm kỹ nữ với con thì sẽ được buôn dưa với hội chị em cả ngày và thi thoảng được gặp Lê Thắng đại nhân…” Hằng vừa đọc vừa bật cười, cô còn giơ lá thư cho Dung mama xem.
“Ôi cái con bé này..” Dung mama đọc qua lá thư rồi cùng cười ầm lên “Chắc nó chán vùng đất đó lắm. Nghe nói Thuận Châu vừa nghèo vừa chán, phải ở đó tới 3 năm thì đúng là chán đời.”
“Vậy để con viết thư lại cho cô ấy, chắc Lê Thắng đại nhân sẽ gửi quà cho cô ấy thôi.” Thanh Hằng vui vẻ lấy giấy ra viết thư.
Ở phủ Tả thị lang, Lê Thắng nhăn nhó nhìn năm hộp cá khô, cá mắm, ruốc cá, chả cá, chả mực xếp thành hàng ở sân nhà thành dòng chữ: Tiểu nữ nhớ ngài lắm!
“Chẳng lẽ ở Thuận Châu không có bánh ngọt gì à? Hay rượu ngon?” Lê Thắng bịt mũi nhìn nằm hộp quà đầy “mùi” của Hân.
“Cho ta một hộp đi!” Minh Quang đứng bên cạnh cậu từ bao giờ, gương mặt lạnh lùng chỉ vào hộp ruốc cá “Hộp đó nhé?”
“Sao ngài lại trèo vào đây nữa rồi?” Lê Thắng lo lắng nhìn sang xung quanh: họ đang đứng ở sân bếp chứ không phải sân sau, nhỡ cha nuôi nhìn thấy thì cụ lại khó ở.
“Cho ta đi?” Minh Quang làm nũng kéo kéo tay áo cậu.
“Tứ hoàng tử không gửi quà cho người sao?”
“Nó gửi thịt trâu, bánh ít, rượu gạo. Đâu có… đa dạng như đồ mà con bé kia gửi cho ngươi.”
“Không được.” Lê Thắng ngăn Minh Quang lại khi cậu ta cố tình ôm hũ ruốc cá - “nhớ” - trong dãy kia lên.
“Không được?” Giờ Lê Thắng cũng nói “không” với hắn rồi sao?
“Ngài ăn cùng thì được, nhưng không cho được! Quà của thần mà!”
Minh Quang xụ mặt ra, nhưng có nô tài đi đến nói nhỏ:
“Đại nhân ra ngoài rồi, nói là tối nay không về, ngài và… Tam vương gia không được uống rượu quá say.”
“Ái chà chà…” Minh Quang khoác vai Lê Thắng “Vậy là uống rượu được nhưng không uống say được thôi đúng không? Bảo họ khui hết mấy hũ mắm đó ra ăn đi. Lần sau ngươi tới phủ của ta: ta cho ngươi ăn quà của Gia Huy.”
“Không cần đâu…” Lê Thắng cố gỡ tên dính người này ra mà không được.
“Có thịt trâu và rượu ngon đó, ta để dành chờ ngươi đến ăn.”