Chương 18: Rời kinh

Trên xe ngựa quay lại cung cấm, Gia Huy vẫn luôn nắm tay Hân như vậy, không hiểu là so còn sợ hãi hay vì muốn trấn an cô, nhưng thị vệ xung quanh thấy họ như vậy cũng không thể hiện thái độ gì mà đưa cả hai lên xe. Dù sao thì cả hai cũng chỉ là những đứa trẻ mà thôi, Hân còn là con gái nữa, việc bị bắt cóc và giết người thế này chắc chắn đã làm chúng hoảng sợ rồi.

Ở trên xe cả Huy và Hân đề im lặng. Hân không biết bàn tay đang run rẩy kia là do cô hay do Huy nữa. Khi xe ngựa đã đi được một lúc, Huy nói khẽ bên tai cô:

“Đừng để người khác biết ta có cốt khí.”

Hân gật đầu. Rồi cả dọc đường đó chẳng ai nói với nhau câu nào, khi vừa vào cung, Hân xuống xe trước rồi cắm mặt quay về phòng riêng. Cảm giác đáng sợ khi giết người đó đã ám ảnh Hân trong thời gian dài. Đêm hôm đó cô cứ nghĩ: nếu mình là người thật, có phải họ cũng từng là người thật giống mình? Vậy là mình giết người thật rồi sao? Không phải chơi game? Không phải ảo giác? Tất cả đều là thật?

Hân chán đời nằm cuộn tròn trong chăn cả ngày hôm sau, chẳng ai tới làm phiền cô cả, thi thoảng có tiếng mở cửa và tiếng đặt khay đồ lên bàn cùng mùi thức ăn. Nhưng chỉ càng khiến bụng dạ cô trở nên nhộn nhạo. Cuối cùng có tiếng động rất khẽ đi vào, và cảm giác đệm nằm sau lưng cô lún nhẹ xuống.

“Hân à.”

Tiếng Lê Thắng nhỏ nhẹ đằng sau, Hân quay lại nhìn cậu:

“Ngươi sao rồi?”

Hân quay người sang nhưng vẫn nằm cuộn tròn người:

“Thấy tệ lắm!” Hân đáp.

Thắng cũng hiểu được cảm xúc của cô lúc này, thực tế không chỉ Hân, ngay cả Gia Huy cũng chưa giết người bao giờ. Nhưng Gia Huy còn đi săn bắn cùng cha anh rồi, Hân thì chắc giết con gà con cá nấu ăn là cùng.

“Lần đầu tiên ta giết người, mọi người đã nói rằng: Ngươi làm tốt lắm.” Thắng vừa nói vừa nắm lấy tay Hân. Bàn tay của anh còn ấm hơn tay cô dù đang trùm chăn kín mít “Thế nên… ta chỉ biết nói rằng: lần này ngươi làm tốt lắm.”

Hân chẳng nói được gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của Thắng đang nắm lấy tay mình: dù biết Thắng đã giết người đấy, nhưng cô không chê bai hay ghê sợ gì cậu ấy cả. Nhưng cô không muốn bản thân mình phải dính máu tươi như vậy. Thật sự rất đáng sợ.

“Ngươi đã thành công giữ mạng mình, còn cứu cả hoàng tử nữa. Nhiệm vụ lần này chỉ là để ngươi tìm ra Tứ hoàng tử thôi, nhưng ngươi đã làm luôn nhiệm vụ đầu tiên rồi. Làm tốt lắm.”

“Tiểu nữ không vui khi được khen như thế đâu.”

Dù là cách khen ngợi “truyền thống” của họ đi nữa thì nghe vẫn chối lắm.

“Nhưng mà… ngươi thực sự đã làm tốt rồi. Và còn phải tiếp tục làm điều này từ giờ về sau. Mỗi khi Tứ hoàng tử gặp nguy hiểm, hay khi chúng ta làm nhiệm vụ. Đều có thể phải giết người. Ngươi bắt buộc phải ra tay để sống sót.”

“Vậy người cũng thấy quen với việc đó sao? Việc giết người ấy?”

Đương nhiên là không rồi, ý nghĩ đó lập tức hiện lên trong đầu Thắng.

“Lúc nào ta cũng có cảm giác ghê tởm. Nhưng không phải là giết người, mà là máu của họ dính trên người mình. Nếu như dùng phi tiêu, hay phóng cốt khí để tấn công họ từ xa, ta sẽ không thấy đáng sợ nữa. Việc giết người sẽ không còn khó khăn nữa đâu.”

Quả là một phương pháp dạy kỳ lạ, Hân vừa nghĩ vừa nhìn cậu.

“Chẳng qua ngươi sợ bẩn, sợ mùi tanh thôi…” Lê Thắng đặt tay lên hai thái dương của Hân để cô nhìn thẳng mắt mình, như một cách thôi miên vậy “Ngươi không sợ giết người đâu. Giết người không đáng sợ thế đâu, là do bọn chúng đáng chết, ngươi cũng chỉ tự vệ thôi.”

Lê Thắng lặp đi lặp lại những lời nói đó với một tông giọng nhỏ nhẹ, đều đều nhưng đầy vững chắc. Giống như một sợi dây cước nhỏ bé mà chắc chắn để niềm tin của Hân bám vào: rằng hành động của cô không sai.

“Đã nhớ chưa?”

Hân nhìn vào đôi mắt cậu mà gật đầu. Thắng buông cô ra rồi quay người mang khay thức ăn ra ngoài cho thị vệ:

“Thời gian này ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng cốt khí bảo vệ để tấn công đối phương. Thế nên…” Thắng hơi chần chừ “Ngươi sẽ quen dần thôi.”

“Giờ thì dậy rửa mặt mũi rồi ăn uống đi. Sau đó ta sẽ dạy ngươi luôn.”

Không muốn thừa nhận nhưng rõ ràng Lê Thắng đã khiến tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều. Ăn cơm xong Thắng kiểm tra kinh mạch của cô: không bị tổn thương gì cả. Thế nên mặc kệ Hân vẫn xụ mặt năn nỉ muốn nghỉ ngơi một ngày - Thắng vẫn lôi cô ra sân sau của cung Tứ hoàng tử mà dạy cách sử dụng cốt khí.

“Khi ngươi bắn cốt khí, đừng nghĩ nhiều.” Thắng dặn dò “Hãy nghĩ đến người ngươi cần bảo vệ là những ai, tạo cốt khí quanh họ, những kẻ còn lại thì cứ phóng hết cốt khí ra là được.”

“Hoặc ngươi đứng chắn trên cùng mọi người, như vậy sẽ dễ tấn công hơn.”

Hân vừa học theo cách chuyển hóa cốt khí hoa sen thành những mũi tên nhọn để tấn công diện rộng, vừa hỏi Thắng:

“Sức sát thương của cốt khí bảo vệ có mạnh ngang với các cốt khí tấn công không?”

“Mạnh với người bình thường, nhưng với những người cũng có cốt khí bảo vệ thì chưa chắc ta đã tấn công được họ.”

“Còn với người có cốt khí tấn công?”

“Ví dụ tên Rắn xanh ngươi gặp thì chẳng qua hắn bị bất ngờ thôi. Nhưng tổn thương không lớn.”

Nói tới đây Thắng cũng nhớ ra một chuyện:

“Nhưng tên đó bị tấn công rất mạnh vào ngực và chết. Vậy ngươi đã dồn cốt khí vào hắn?”

Hân hơi khựng lại, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Gia Huy, nhưng đây là Lê Thắng mà, đâu phải ai khác?

“Không phải tiểu nữ.”

Lê Thắng khó hiểu nghĩ lại hiện trường lúc đó:

“Vậy là… Tứ hoàng tử?”

Hân gật đầu.

“Là gì thế?”

“Bạch hổ!”

“Lê Ngọc Hân!!!”

Tiếng Gia Huy quát từ phía sau khiến cả Hân lẫn Thắng giật mình: Cậu ta tới từ bao giờ vậy?

“Ta bảo ngươi không được nói cho ai cơ mà?”

“Ở đây cũng không có ai mà?” Hân tỉnh bơ.

Gia Huy trừng mắt nhìn Lê Thắng - Thắng thì nhìn lại hai người rồi cũng lơ lơ đi nhìn ra chỗ khác.

“Ta nói ngươi không nghe đúng không? Ai là chủ của ngươi hả?”

Hân liếc mắt lên Thắng, Thắng hơi khó xử nhìn lại Gia Huy, nhưng rõ ràng khóe miệng đã không kiềm chế được mà nhếch lên. Bản thân Thắng chỉ là kẻ bề dưới thôi, nay lại có người chọn nghe lời cậu hơn là hoàng tử - đương nhiên là phổng mũi chứ.

“Tứ hoàng tử sao rồi?” Cậu hỏi han xoa dịu bầu không khí “Người có bị thương nặng không?”

“Nhờ có ám vệ nên ta không sao hết.” Gia Huy lườm Hân “Còn chuyện ta có cốt khí thì đừng nói với ai cả.”

“Tam hoàng tử phải biết chứ?”

“Huynh ấy thì…” Gia Huy đắn đo không biết có nên nói cho Minh Quang không.

“Ngài nên nói cho Tam hoàng tử biết, ngài ấy sẽ hướng dẫn ngài cách sử dụng cốt khí nhanh hơn.”

Gia Huy giống như định giải thích gì đó, nhưng nhìn sang Hân ở bên cạnh thì lắc đầu:

“Ta sẽ nói với huynh ấy sau. Ngươi hướng dẫn con bé tiếp đi.”

Mặc dù rất tò mò, nhưng Hân không được biết nhiều hơn. Không biết phía Hoàng thượng điều tra như thế nào, nhưng sau vụ bắt cóc đó, Gia Huy vẫn được chỉ định đi cứu nạn cùng Hộ bộ. Trước tiên cậu ấy sẽ xuống vùng bị ảnh hưởng nặng nề nhất rồi đi ngược trở lên. Sau đó ở lại thủ phủ của Thuận Châu để nghiên cứu việc bồi đắp đê điều. Chỉ hai tuần sau vụ bắt cóc, bọn họ đã lên xe rời khỏi kinh thành.

Lê Thắng đứng ở cổng thành quan sát đoàn xe đi xa dần, trước khi đi Gia Huy đã nói với cậu rằng:

“Chuyện ta có cốt khí đã nói với tam ca rồi, nhưng không để lộ ra ngoài được. Thái tử đang coi ta là cái gai trong mắt, nếu giờ ta có cốt khí thì việc là con của cung nữ chẳng còn đáng ngại nữa. Việc ta được cất nhắc làm thái tử cũng không phải là không thể.”

“Như vậy chuyến đi này lành ít dữ nhiều, mà ta lo lắng cho Hân…”

Lần đầu tiên Lê Thắng có cái nhìn khác về Gia Huy.

Hai người họ bằng tuổi, một người có cốt khí sớm, một người tới giờ mới có cốt khí. Một người làm võ quan, đi cứu hộ, gác cổng thành, một người học giỏi lý thuyết, khả năng thực chiến bằng không. Thẳng thắn mà nói thì Thắng hơi coi thường Gia Huy, cho rằng cậu ta chỉ dựa hơi Minh Quang để được bảo vệ ké nhờ đội ám vệ - do Lê Thắng đào tạo. Chứ không thì mẹ con cậu ta trong cung đã bị vùi dập không thương tiếc rồi. Nói là ăn bám cũng không quá.

Nhưng mà cậu ta lại thể hiện quan tâm Ngọc Hân như thế, khiến thiện cảm trong Lê Thắng cũng tăng dần. Có lẽ cậu ta cũng không phải kẻ chỉ biết đến bản thân đâu nhỉ?

“Ngươi lo lắng cho Hân sao?” Minh Quang rót rượu cho Lê Thắng khi họ đang ngồi nghe nhạc ở kỹ viện.

“Người cũng biết là tứ hoàng tử có cốt khí” Lê Thắng ghé vào tai hắn nói nhỏ “Dù rằng chuyện hôm đó không có người ngoài chứng kiến. Nhưng nếu phía thái tử biết được rồi cử sát thủ tới chỗ họ…”

Lê Thắng đang nói thì thấy Minh Quang đang nhìn mình chằm chằm, mặt hơi đỏ: hắn say sao?

“Người sao thế?” Lê Thắng hơi tách người ra “Say rồi sao?”

Họ đã uống gì nhiều đâu?

“Ừ,” Minh Quang vẫn nhìn Lê Thắng cười ngọt ngào “Chắc là ta hơi say rồi.”

Say ánh mắt của ngươi, Minh Quang chống tay lên bàn nhìn Lê Thắng: trông cậu ấy bối rối lại càng đáng yêu hơn. Lần này con bé kia đi xa 3 năm, đúng là chuyện tốt!

“Có cần đưa ngài về nghỉ không?”

“Về sớm vậy sao?”

Giọng nói của Thái tử Ngọc Hùng vang lên sau lưng họ. Cả Minh Quang và Lê Thắng đều không ngạc nhiên: hôm nay họ ở đây là để rình sẵn Ngọc Hùng mà.

“Ngài…” Lê Thắng sửa lại cách xưng hô “Công tử cũng tới đây sao?”

Ngọc Hùng ngồi xuống cạnh Lê Thắng, nhìn sang Minh Quang ở phía bên kia:

“Mới đầu giờ tối mà đã say rồi sao? Tửu lượng của Quang đệ kém thế à?”

“Đệ say nụ cười mỹ nhân, đâu có say rượu.” Minh Quang cười đáp lại.

Lê Thắng khó hiểu nhìn Minh Quang, nhưng Ngọc Hùng lại nghĩ mỹ nhân ở đây là các kỹ nữ đang ca múa.

“Là mỹ nhân nào lọt vào mắt xanh của Quang đệ vậy?”

Mọi người cùng liếc nhìn lên sân khấu, Minh Quang vừa nhấp rượu vừa nói:

“Kỹ nữ đánh đàn ở sau rèm ấy, lúc nãy đệ thấy bóng nàng ấy lướt qua.”

“Có thể gọi ra cho ta xem mặt không?”

Mama nghe vậy liền vỗ tay ra hiệu ngưng đàn, sau đó nói:

“Thanh Hằng, đi ra đây.”

Thanh Hằng ôm đàn nguyệt đi ra cúi chào. Nhan sắc kiều diễm nhưng vẫn đầy vẻ thơ ngây nhìn các vị công tử trước mặt, e thẹn mỉm cười.

Lê Thắng khẽ liếc sang Ngọc Hùng: Trông có vẻ cũng bị hớp hồn rồi. Mama cầm lấy đàn trên tay Hằng rồi bảo cô xuống rót rượu cho bọn họ. Hằng đi xuống dưới ngồi trước mặt Lê Thắng:

“Bình thường thấy công tử hay tới cùng các quan binh trong đội, hôm nay dẫn hai người bạn nào đây, có thể giới thiệu cho tiểu nữ không?”

Hằng vừa nói vừa khẽ vuốt trâm tóc đính dây đeo, bên trên là một chiếc trâm bạc khác có khắc hình mặt trăng và viên ngọc trắng - món quà mà Hân nhờ Thắng mang tặng cho Hằng trước khi đi.

Lê Thắng mỉm cười đón rượu từ tay Hằng và giới thiệu hai vị “công tử”, bắt đầu giăng lưới thôi.