Chương 16: Trong cung cấm

Lễ hội mừng năm mới trong cung náo nhiệt suốt cả tuần lễ. Thời gian này ngoài lúc học võ thì Hân thường đi theo bên cạnh Gia Huy lúc đi dự yến tiệc. Những lúc này Gia Huy sẽ dặn dò cô một số quy tắc trong cung, những phi tần hiện tại và cấp bậc của cung nữ. Khác với Minh Quang và Lê Thắng thường tập luyện để tăng sức mạnh cốt khí. Gia Huy không có cốt khí - hay là chưa bộc phát - nên chẳng mặn mà gì mấy với việc tập võ. Cậu ấy hay ở trong phòng học bài tề gia trị quốc. Như kiểu khí tượng thiên văn, rồi mùa màng mỗi năm, cách gia tăng dự trữ quốc khố, cách trị thần. Nghe mới đúng cách mà một vị vua hay làm. Do đó Gia Huy thường hay phát biểu ý kiến trong thư phòng của hoàng đế về cách nên điều động quan lại nào đi cứu trợ, nên điều quân ở đâu đi giúp thiên tai và tăng cường quân đội ở vùng nào. Minh Quang thì thể hiện rõ sự hứng thú với quân đội - cũng dễ hiểu thôi khi có ông ngoại từng là Tư Mã thống lĩnh sau quân, do đó cậu ấy thường xuyên đưa ra quyết sách về việc đánh trận mở rộng lãnh thổ. Chiến công trên sa trường của Minh Quang cũng khá nhiều. Vì vậy thái tử Ngọc Hùng so với 2 người em này, trừ việc là con của hoàng hậu ra thì chẳng có điểm nào nổi bật.

Thật ra khi đứng ngoài cửa thư phòng, Hân cũng nghe được nội dung cuộc họp bên trong giống các thị vệ khác nên có thể nhận xét là: Thái tử Ngọc Hùng không phải là kém, nhưng lại quá để ý đến ngoại thích. Ví dụ như người của quan Tư đồ Hoàng Dũng ăn chặn tiền thuế của dân đã bị trong triều dèm pha bao lâu. Hiện tại nếu cứ để Tư đồ phủ đi thu thuế và phân phát cứu trợ thì chỉ e là thiên tai không được dẹp, nạn đói lại bắt đầu. Nhưng chẳng ai dám nói thẳng ra một “tin đồn” mà không có bằng chứng cả. Hoàng hậu còn đang tại vị, ai dám đụng đến Tư đồ phủ?

“Theo nhi thần nghĩ, lần này đi thu thuế và phát cứu trợ hãy để Hộ bộ làm” Gia Huy nói với hoàng thượng “Trước giờ bọn họ nắm sổ sách quản lý ruộng đất, hôn sự, hộ khẩu. Họ sẽ biết được gia đình nào nghèo hơn, cần được cứu trợ trước, giảm sưu thuế. Gia đình nào ít bị thiệt hại hơn, không có người chết thì có thể nhận cứu hộ sau. Viêc này đương nhiên sẽ cần lên kế hoạch trước, chia khẩu phần từng hộ. Sau khi làm xong sẽ để Thứ sử đi kiểm tra lại.”

“Nhi thần không đồng ý.” Ngọc Hùng nói ngay “Hộ bộ trước giờ chỉ lo sổ sách ghi chép vấn đề hộ khẩu. Việc đứng ra điều tiết cứu trợ họ chưa từng làm. Để cho Công bộ làm thì hơn.”

“Nhắc đến Công bộ” Minh Quang quay ra nhìn Ngọc Hùng “Họ là bên phụ trách xây dựng cầu đường, vụ việc vỡ đê lần này chính là con đê 3 năm trước Công bộ làm. Không biết đã tra ra nguyên nhân chưa?”

Ngọc Hùng hơi khựng lại rồi nghiêm túc nhìn Minh Quang:

“Việc lần này cũng không thể trách họ được: mưa lũ mỗi năm mỗi khác. Trận mưa lũ năm nay đặc biệt nhiều hơn so với các năm trước. Đê dã dựng không thể giữ nổi. Mà con đê đó là làm vội, sau này tính để bồi đắp thêm nhưng chưa kịp làm…”

“Vậy thì họ nên tập trung nghĩ cách sửa chữa đê điều, còn việc cứu trợ thì để cho người khác làm, không đúng sao?”

Công bộ là người của phe Thái tử, việc lần này thật ra họ có thể phân phát cứu hộ một cách trong sạch mà không cần tham nhũng, như vậy sẽ giúp Tư đồ phủ lấy lại được danh tiếng. Nên là bị cướp mất cơ hội thì ai chả cáu.

“Ta nghĩ, cách của Gia Huy cũng hay đấy. Vậy việc cứu trợ này giao cho con và Hộ bộ đi.”

Đứng ngoài cửa thôi nhưng Ngọc Hân cũng cảm nhận được cơn tức giận âm ỉ trong căn phòng đó. Trên đường trở về cung, Gia Huy vui vẻ hơn hẳn. Hân dè dặt hỏi:

“Tứ hoàng tử, người nghĩ… liệu cách này có thể hạ được Thái tử không?”

Gia Huy quay lại nhìn cô, có thể nói đây là lần đầu tiên họ thực sự nói chuyện với nhau chứ không chỉ là truyền lệnh và vâng lời.

“Ngươi cũng thấy huynh ấy rất tức giận nhỉ?” Gia Huy quay người về trước, thong thả vừa đi vừa tán chuyện với cô.

“Thời gian qua ở trong cung, thần cũng nghe ngóng quan sát được vài chuyện. Bên cạnh Hoàng Hậu là con gái của quan Tư đồ, còn có Quý phi là em gái của quan Tư khấu, rồi thì Hiền Tần là cháu gái của Công bộ. Tất cả đều là người của Tể tướng. Nếu như bọn họ có thai, là hoàng tử, thì địa vị của Thái tử sẽ bị đe dọa. Chưa kể hiện giờ ông ngoại của ngài ấy còn bị tội tham nhũng, chỉ đang chờ tìm ra bằng chứng mà thôi.”

“Nếu nhắm vào các vị trí khác ngoài Công bộ hoặc Tư đồ, có lẽ Thái tử sẽ không giận như thế.”

“Biết là vậy” Gia Huy thở dài “Nhưng 6 bộ Tả Hữu thị lang, phe chúng ta đã nắm được 5, chỉ còn thiếu đúng Công bộ. Nắm được Công bộ rồi, chúng ta có thể hướng đến Thái Úy.”

“Thật ra, ta và Tam huynh không nhắm mục tiêu vào Thái tử.” Gia Huy quay lại nhìn cô “Mà là Tể tướng hoặc Thái úy. Trong hàng quan nhất phẩm hiện nay, trừ 5 người của hoàng thượng ra thì Tể tướng, Tư đồ, Thái Úy, Thái phó là một phe. Chúng ta chỉ có Tư Mã đại nhân, còn Thượng tướng thì đang ở biên giới. Vì vậy nhất định phải lấy thêm một vị trí nhất phẩm để cân bằng cán cân quyền lực.”

“Vậy nên các ngài sẽ tấn công vào vị trí quan Tư đồ sao?”

Trong đầu Hân bỗng hiện lên gương mặt Hoàng Lưu Vĩ. Tên thiếu gia ham chơi đó cũng không phải người xấu gì, chỉ là lười biếng ỷ lại gia đình và chị gái thôi. Nếu gia tộc lụn bại, hắn có thay đổi thành phản diện không?

“Cái này, thực chất là dựa vào hoàng thượng.”

Về đến trong cung, Gia Huy ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài, chỉ còn cậu và Hân nói chuyện riêng.

“Ngươi có nghĩ vì sao rất nhiều phi tần như vậy, mà hoàng thượng chỉ có 3 hoàng tử, công chúa cũng không có không?”

Là do “yếu”? Hân nghĩ thầm.

“Bởi vì ngài ấy đã định trước 2 đứa trẻ cho hai phi tần đứng đầu hậu cung, có thế lực trong triều ngang hàng nhau. Đó là thế cân bằng của ngài ấy. Nhưng Hoàng quý phi qua đời là chuyện không ai mong muốn, các phi tần sau là người Tể tướng tiến cử đều không thể có thai. Tuy nhiên, nếu giờ đây Tư đồ phủ gặp nguy cơ, ta nghĩ sắp tới hoàng thượng sẽ sủng ái Hiền tần. Chắc không lâu nữa trong cung sẽ có tin vui.”

“Cháu gái của Công bộ? Nhưng Công bộ là người của Tư đồ phủ mà?”

“Như vậy thì Tư đồ phủ và Công bộ sẽ cùng nhau lật đổ Thái Úy. Cũng có thể sẽ như thế.”

“Nhưng Thái úy hiện tại đang trong sạch, đâu có cớ để luận tội?”

“Người cùng một phe với nhau, chắc chắn họ sẽ có bằng chứng.”

Mấy chuyện đấu đá này dù Hân muốn hóng hớt thật đấy, nhưng vẫn không hiểu dựa vào đâu mà họ cho rằng hậu cung thay đổi thì quan lại trên triều cũng bay màu theo. Suy cho cùng hoàng thượng hiện tại cũng đâu có vì sủng ái phi tần nào mà làm loạn triều chính? Nếu Hiền tần thật sự có thai, coi như phe của Tể tướng càng mạnh. Đâu có lý gì họ lại đấu đá nhau.

“Hơn nữa, thời gian sắp tới chúng ta sẽ đi cứu viện, chuyện trong cung coi như dự đoán như vậy thôi. Ngươi chuẩn bị kỹ càng đi. Lần này có thể chính chúng ta sẽ bị mai phục cướp thức ăn như lần trước đấy.”

“Bao giờ thì đi ạ?”

“Khoảng tầm ra Tết.”

“Vậy tiểu nữ có thể xuất cung một hôm trước khi đi được không?”

Gia Huy biết thừa cô định đi tìm Lê Thắng, chỉ gật đầu phất tay bảo cô lui ra.

Lê Thắng hiện nay đã trở thành Tiểu đội trưởng Giám thành - Chức quan Thất phẩm. Lúc này cậu bắt đầu ở tại phủ cha nuôi của Tả thị lang Lê Thụy Du nhiều hơn, đề phòng có quân lính đến tìm khi cần, đặc biệt là đôi khi ngài Tổng binh sứ của Thái Úy tới tìm. Từ sau lần Lê Thắng đỡ kiếm cho ông ta trên núi, ngài Tổng binh sứ quý cậu lắm, cứ tấm tắc khen ngợi trước mặt Thái Úy và góp phần giúp cậu thăng chức nhanh chóng. Thế nên Lê Thắng cũng phải đáp lễ lại: thường xuyên rượu chè tiếp đãi ông ấy mỗi lần ông ấy về kinh thành.

Ngọc Hân giờ là thị vệ của Tứ hoàng tử, nếu xuất hiện quanh nhà của Tả thị lang thì chắc chắn sẽ có vấn đề, thế nên cô đành vòng về khu tập kết bí mật trước kia. Nhưng những đứa trẻ bạn cùng trang lứa giờ đã đi làm nhiệm vụ hết, chỉ còn lứa mới non choẹt thôi.

“Con gái đứa thì làm kỹ nữ, vũ công, đứa thì làm thợ may, thợ nhuộm hoặc mở quán ăn. Con trai thì vào quân đội với thị vệ hết. Ngươi về đây chẳng còn ai mà gặp đâu.” Dung mama ngồi rót trà cho Hân.

“Hiện tại chúng ta vẫn cần nhiều ám vệ thế sao?”

Nếu theo cốt truyện ban đầu, tầm 5 năm nữa khi Thanh Hằng 20 tuổi là Minh Quang lên ngôi, cô cũng trở thành hoàng hậu của hắn. Đào tạo bọn trẻ này ra liệu còn chỗ sử dụng không?

“Thật ra đám trẻ này không có xuất sắc như các ngươi. Thế nên chỉ đào tạo thu thập thông tin, đứa nào có thiên phú thì cho thi làm quan. Dù sao chúng ta cũng đều là trẻ mồ côi, giúp đỡ bọn chúng có tương lai cũng tốt.”

Hân gật gật đầu, ngồi bên Dung mama uống trà ăn bánh ngọt. Tiết trời miền Bắc ra Tết chính là thời điểm khó chịu nhất: vừa lạnh vừa mưa phùn. Quá rét để tắm nhưng quá bẩn để có thể lười. Do đó Hân chẳng muốn đi đâu cả. Dù không gặp Lê Thắng thì cô cũng sẽ ở đây tới ngày mai rồi mới về cung. Dung mama thấy Hân ngồi ngắm cảnh trời thản nhiên thì hỏi:

“Vậy… nhiệm vụ sắp tới ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”

“Thì vẫn tập luyện thôi ạ, chờ tới khi Tứ hoàng tử lên kế hoạch phân chia cùng Hộ bộ cho chu toàn thì sẽ xuất phát.”

Dung mama hơi khựng lại rồi ngập ngừng nói:

“Ý ta là nhiệm vụ ám sát đầu tiên của ngươi.”

À ừ nhỉ, Hân nhớ ra: nhiệm vụ đầu tiên vào năm 15 tuổi - Là năm nay rồi!

“Cái đó để cháu nói với Hân cho ạ.”

Lê Thắng đi đến từ đằng sau họ.