Một ngày trời mưa tầm tã - đúng là ngày đẹp trời trong lòng Lê Ngọc Hân. Gái ế 27 tuổi sống một mình, không nợ tín dụng, không nợ nhà cửa, không chồng con, chỉ có cái thân này sống cùng mèo cưng mà thôi. Những ngày trời mưa thế này ngủ là sướng nhất, cái sướng thứ 2 chính là đọc truyện H văn trước khi ngủ. Bên ngoài trời sấm chớp đùng đoàng, Hân dự định đi tắm trước rồi mới lên giường đắp chăn đọc truyện. Cô mang theo điện thoại vào phòng tắm, vừa bật nhạc nghe vừa hát theo tắm táp. Ngay khi tắm xong, Hân mới quấn khăn rồi cầm điện thoại để đi về phòng ngủ thì ngoài cửa sổ lóe lên tia sét, ngay sau đó là một tiếng sấm đùng đoàng nổ ngay trên đầu cô.
Như người ta thì đây có thể gọi là “lôi kiếp” trong truyền thuyết nhỉ? Bị sét đánh phát thì thăng thiên thành thần luôn?
Ngọc Hân chỉ thấy trước mắt mình là một tia trắng xóa.
Mình chết rồi sao? Hân nghĩ rồi nhìn xung quanh - chắc chắn là mình chết rồi. Chết do bị sét đánh? Vậy đây là chỗ nào? Thiên đường à?
Nếu có kiếp sau xin hãy cho con làm tỷ phú.
Hoặc là con nhà giàu, ít ra cũng đủ giàu để sống sung sướng không cần đi làm
Không được thì, chí ít cũng cho con có bố mẹ không ly hôn…
Hân đang ước lấy ước để cho cuộc sống của mình trong kiếp sau, thì cô cảm nhận được có bàn tay nào đó đang lay lay mình.
Là y tá sao? Hân bỗng cảm giác toàn thân tràn đầy sức lực, liền mở to mắt: Trước mặt cô là một người phụ nữ kỳ lạ ăn mặc kỳ lạ quan sát cô chăm chú:
“Hân, con dậy chưa?”
Ai thế nhỉ? Hân tròn mắt nhìn bà ấy rồi nhìn lên trần nhà: sao trần bệnh viện lại bằng gỗ? Xung quanh… toàn đồ gỗ như trong phim cổ trang ấy?
“Con bé có lẽ vẫn còn sốc.”- Người phụ nữ kia quay sang nói với người khác –“Để nó nghỉ thêm một chút đi.”
“Cũng tại nó cả, tự dưng đi bắt nạt cái Hằng ngoài đồng nên mới bị sét đánh. Quả báo đấy!”
Giọng một đứa trẻ nào đó nói lên trong phòng, trong đầu Hân nghĩ: bắt nạt? Bắt nạt ai cơ? Cô ở văn phòng là nhân viên gương mẫu sếp mến đồng nghiệp yêu đấy. Ngày ngày gọi café cho nhau rủ nhau đi ăn, bắt nạt ở đâu? Mà khoan, cái tên Hằng này? Rồi khung cảnh cổ trang này... Hân bỗng mở trừng mắt: Không lẽ là nhân vật trong tiểu thuyết mình vừa đọc?
Không lý nào???
Hân ngồi bật dậy, mọi người xung quanh sợ hết hồn nhìn cô như thể gặp ma. Hân quan sát khắp căn phòng: Một căn phòng truyền thống với giường tập thể như trong khu ký túc xá xưa, bên cạnh là cái bàn nhỏ chứa bát thuốc, cùng người phụ nữ kỳ lạ kia mặc đồ Trung Quốc hay Việt Nam cổ phục gì đó… tiếp đến là một bức bình phong che khu vực nằm, bên ngoài có thể thấy vài đứa nhóc đang ngồi quỳ chờ lệnh của người phụ nữ kia.
“Con không sao chứ Hân?”
Ôi trời ạ, cô đúng là bị xuyên vào sách rồi sao? Nhưng tiểu thuyết mạng cũng có thể xuyên vào à? Mà đây còn là tiểu thuyết mạng do đồng nghiệp cô viết nữa? Chính là thằng bé đồng nghiệp ít nói ở công ty, làm lâu năm nó mới kể rằng nó có sở thích viết truyện khi rảnh, và xem tarot kiếm thêm ít tiền tiêu. Khó khăn lắm Hân mới xin được tên truyện và bút danh của nó để về đọc - kèm theo lời hứa sẽ không “nhìn nó bằng con mắt kỳ thị” khi đọc mấy chương 18+. Và Hân thực sự không có kể cho ai về truyện của thằng bé, cô vẫn sống rất ngoan mà? Sao lại bị trời đánh xuyên vào tiểu thuyết thế này?
Nếu mà là cái truyện Hân đang đọc… thì nó có tên là Bướm đêm. Nội dung của nó đại loại nữ chính tên Hằng là một sát thủ, sau vai của cô ấy có xăm hình một con bướm đen. Cô là kỹ nữ nổi tiếng ở kỹ viện được nuôi dạy để làm việc cho tam hoàng tử - người sau này sẽ trở thành vua. Đại loại thì cô ta giúp anh đi ám sát mấy kẻ đối đầu, ăn trộm tin tức của các hoàng tử khác. Tam hoàng tử Trần Minh Quang cũng yêu cô, muốn đưa cô vào hậu cung. Rồi, đây chính mấu chốt vấn đề là: Lê Ngọc Hân trong truyện từ bé đã là sát thủ giống Hằng, luôn ghen tị vì Hằng giỏi hơn mà mình chỉ đứng thứ hai. Cô ta luôn tìm cách hãm hại Hằng và quyến rũ Quang nhưng không thành công, cuối cùng chết thảm vì bị Quang cho xử tử.
Kết cục nghe có vẻ đáng sợ đấy, nhưng mà Hân đã biết trước cốt truyện rồi mà? Sợ gì chứ, thay đổi đi là được. Xem nào: Hân nằm trong phòng bệnh vắt tay lên trán, rồi lại lăn lê khắp giường suy nghĩ. Người ngoài nhìn vào nghĩ cô còn đang ốm nên nằm ngủ không yên, cũng đành bỏ ra ngoài cho cô ở một mình.
Nghĩ ra rồi!!! – Hân sau khi nghĩ lại cốt truyện thì đã tìm ra đường sống cho bản thân! Bình thường mấy truyện xuyên không về quá khứ, xuyên vào cốt truyện thế này sẽ có kết cục kiểu: nữ phản diện đổi ngôi làm nữ chính, nữ chính trở nên hắc hóa trở thành nữ phản diện. Nhưng mà việc gì phải khổ thế? Làm nữ nhân của vua chúa cổ đại chỉ có nước ăn cám! Phải chia sẻ chồng mình cho người khác. Truyện chỉ viết đến khi Hằng được đưa vào hậu cung làm hoàng quý phi, còn Quang vẫn có một hoàng hậu hứa hôn khác mà? Nên tốt nhất là từ bỏ ý định sẽ trở thành nữ chính câu chuyện này thôi. Còn nếu Hân tranh đấu với Hằng thì đúng y như truyện viết rồi: cô sẽ luôn thua mà thôi.
Tốt nhất là quay về sống với chính bản thân cô: chăm chỉ kiếm tiền rồi sống một cuộc sống yên ổn, an hưởng tuổi già. Lê Ngọc Hân trong truyện là trẻ mồ côi được nhặt về tổ chức làm sát thủ, cô không có người nhà hay quê quán gì hết. Ra khỏi đây chỉ còn nước cạp đất mà ăn. Chỉ còn cách ở đây học võ rồi tích tiền sau vậy.
“Hệ thống ơi?”- Hân thử gọi.
Kỳ lạ! Trong mấy tiểu thuyết xuyên vào cốt truyện, thì sẽ phải có một “Hệ thống” dẫn dắt hành vi của nhân vật, tính điểm rồi cho nhân vật quay về cuộc sống cũ chứ?
“Hệ thống? Tác giả? Tác giả đại nhân??? Alo? Ni hảo? Anyonghaseyo? Hello? Sawadikhap???”
Gọi mãi chẳng có ai trả lời cô, người đi đường thấy cô thì né vội: tự dưng có con bé con đứng giữa sân ngẩng mặt lên trời nói những thứ tiếng kỳ lạ gì đâu? Không lẽ bị sét đánh hỏng đầu rồi?
Kiểu này thì chắc ở thế giới cũ mình chết thật rồi… Chết một cách nhục nhã trong phòng tắm… Huhuhuhuuh xấu hổ quá… Nhục nhã quá…. – Hanna vừa nghĩ vừa ôm mặt, chân dậm dậm xuống đất rồi lại vò đầu bứt tai. Sau đó cô ngồi bệt hẳn xuống đất nghĩ: Nhưng không sao! Mình có mua bảo hiểm nhân thọ mà. Người thụ hưởng là bố mẹ mình, còn có cả di chúc nữa. Số tiền bảo hiểm sẽ là tám trăm triệu, cùng với tiền mặt tầm 100 triệu trong tài khoản, nhà riêng mà bà nội để lại cùng xe máy… thì chỉ cần bán quách căn nhà và xe, tivi, máy tính…. cùng tiền mặt trong tài khoản của cô nữa là bố mẹ có thể sống no ấm cả đời rồi.
“Hức…”- Hân bắt đầu khóc –“Tự dưng nhớ bố mẹ quá…”
Hân ngồi xổm xuống một gốc cây rồi gục mặt khóc thầm. Dạo gần đây khi xem phim ngược, khi khám bệnh cho mèo, khi nhớ đến bà nội thì Hân cũng có rơm rớm nước mắt một chút rồi lại lau đi luôn. Ở một mình thì cũng phải học cách mạnh mẽ thôi. Nhưng lâu lắm rồi cô mới khóc khi nghĩ đến bố mẹ. Bố mẹ ly dị, người ở Tây Nguyên, người ở Hồ Chí Minh, còn Hân ở Hà Nội. Một nhà 3 người 3 nơi, nói chuyện với nhau còn khách sáo hơn người ngoài. Chỉ là không ngờ khi nghĩ đến sẽ không bao giờ gặp bố mẹ nữa, để bố mẹ tự lo tuổi già thì Hân lại không nhịn được ngồi khóc nấc lên.
“Ngươi còn ký ức về bố mẹ sao?”
Hân ngẩng mặt lên thì đập vào mắt là một thiếu niên tuấn tú, không, phải dùng từ siêu cấp đẹp trai, mỹ lệ để tả cậu ấy. Đẹp trai quá!
Đúng là xứng đáng làm con rể của bố mẹ mình!
“Lúc ta nhặt ngươi về ngươi mới ba tuổi, không lẽ lúc đó đã có ký ức về cha mẹ rồi sao?”
Là cậu ấy nhặt mình về sao?
“Cậu…ngài? Ngài… là ai thế?”
Cậu thiếu niên kia lạnh lùng liếc Hân, nhưng sau khi nhận ra cô đang không ổn thì cậu cũng ngồi xuống để mặt đối mặt nhìn cô:
“Không nhận ra ta sao? Người mang ngươi về đây ấy?”
Ôi đôi mắt màu nâu thẫm tuyệt đẹp, đuôi mắt chảy dài xuống tuy có hơi buồn bã, nhưng nét mặt vẫn còn sự bầu bĩnh của trẻ con, lớn lên sẽ là thiếu niên tuấn tú lắm đây! Giờ mới độ mười sáu tuổi là cùng chứ gì? Có phải ông trời thấy Hân độc thân ngoài đời đáng thương quá nên đưa cô vào tiểu thuyết để kiếm người yêu không? Nếu thế thật thì đúng là Sugoi!!!
“Lê Thắng thiếu gia!” – Một cô bé khác chạy đến nói với cậu thiếu niên kia
“Bà Dung cho gọi thiếu gia đến ạ.”
Lê Thắng gật đầu với cô bé đó rồi quay sang nhìn Hân, cậu giơ tay lên sờ trán cô để kiểm tra:
“Không sốt, nhưng cứ ngồi ngoài nắng là ốm đấy. Đưa con bé vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Cậu nói rồi đứng lên bỏ đi, Hân cảm thấy tim mình đập thình thịch trước sự quan tâm quá đỗi ngọt ngào này! Trời đất ạ sống trên đời hai mươi bảy năm rồi lại được một cậu thiếu niên mười sáu tuổi – nhân vật tưởng tượng trong tiểu thuyết – quan tâm đến mức tim đập chân run thế này sao?
“À mà,” – Lê Thắng quay lại nhìn cô –“Sau trận ốm này thì bỏ cái thói bắt nạt người khác đi nhé! Không hay đâu!”
Tim Hân bỗng cảm thấy lạnh lẽo. Sao cô lại quên mất Lê Chiến Thắng trong tiểu thuyết chính là nam phản diện bên cạnh nữ phản diện là cô chứ? Theo tiểu thuyết thì Lê Thắng là bạn thân của Minh Quang, nhưng hắn ta lại ngầm hãm hại em trai cùng cha khác mẹ của Quang là Gia Huy – Ngũ hoàng tử vì lo sợ Gia Huy sẽ cướp ngôi của bạn mình. Đây chính là sự rạn nứt trong tình bạn của họ, thậm chí đến cuối truyện, tác giả còn cho thêm một chi tiết: Lê Thắng cũng yêu Thanh Hằng, thế nên hắn tìm cách ngăn không cho Hằng vào cung với Quang. Cuối cùng Thắng vì bảo vệ Hằng dưới kiếm của Hân mà chết.
Đúng vậy, cô – nữ phản diện Lê Ngọc Hân đã lỡ tay giết nam phản diện Lê Thắng. Khiến cho nam chính Trần Minh Quang đau khổ vì bạn thân, lo lắng cho người yêu – mà ban lệnh xử tử cô bị chặt đầu.
Không được không được! Hân nhất định phải sửa lại kết cục nhân vật của mình mới được!