Chương 7: Chia ly

Chương 7

[Năm năm sau]

Lúc này Tử Thanh bước sang tuổi 18 còn Khuynh Doanh cũng đã 16 tuổi. Bây giờ là buổi khảo thí cuối cùng về thiên phú tu luyện của y, cậu được cử đi hộ tống y ấy tới đó. Đương nhiên không cần kiểm tra thì cậu cũng biết Khuynh Doanh sẽ đứng đầu bảng rồi.

Nhắc đến buổi khảo thí, ở đây mỗi người được ba lần khảo thí về thiên phú, ba lần khảo thí về kiếm tu và một lần khảo thí duy nhất về tầng tu luyện. Cậu đã vượt qua ba buổi khảo thí về thiên phú và chuẩn bị có một buổi khảo thí về kiếm ý. Mỗi lần khảo thí sẽ theo độ tuổi, về thiên phú những người tham gia khảo thí thì mỗi lần ở tuổi 12-14-16, tương tự ở đây thì kiếm tu là 18-20-22, nhưng riêng về tầng tu luyện thì bất cứ ai dưới 25 tuổi đều có thể tham gia tuy nhiên chỉ được tham gia duy nhất một lần. Sau mỗi khảo thí thì người đứng đầu luôn được tặng một bộ công pháp cấp địa cực kì quý hiếm.

Bắt đầu vào buổi khảo thí, cậu đã nhắc y lên cuối nếu không sẽ khiển những người sau không phát huy được toàn bộ thực lực của mình. Khuynh Doanh trong hình tượng của cậu vốn là người rất tốt bụng, nhưng thực ra bản chất con người là điều không thể thay đổi: " Non sông khó đổi, bản tính khó rời" nhưng cái thứ tình cảm kỳ lạ trong y lại khiến Khuynh Doanh khoác lên mình một cái mặt nạ da không muốn tháo ra. Khuynh Doanh liền đồng ý với cậu, Tử Thanh lại một lần nữa đi vào một lớp sương mù dày mà cậu không hề ngờ tới.

Sau hơn 200 người, bỗng xuất hiện một người khiến cậu vô cùng sợ hãi. Phải, không ai khác chính là Cố An Nhiên nhân vật chính của “ Từ phế vật thành tiên đế” theo tiểu thuyết thì An Nhiên có thiên phú tu luyện cực kì thấp, thậm chí có thể coi là không có thiên phú. Đúng rồi theo tiểu thuyết thì đây chính là lần đầu chạm mặt của ba người Cố An Nhiên, Liễu Anh Kỳ và Khuynh Doanh trong đoạn bọn họ gặp mặt tác giả viết vô cùng mơ hồ tựa chỉ gọi là bắt gặp trên đường thôi chứ không ghi gì thêm, truyện này đã khiến cậu hiếu kì.

Khi An Nhiên chuẩn bị bắt đầu khảo thí thì có tiếng gọi to ở phía dưới đồng thời ngay bên cạnh cậu: “An Nhiên, ngươi cố lên!" Nội tâm cậu hoảng loạn gào thét: ' Trời đất quỷ thần ơi 😱😱😱, thế là từ nãy đến giờ cô tiểu thư nhà họ Lan cùng An Nhiên ở ngay cạnh tôi luôn chứ, muốn bật mode nổi bật thì ít ra cũng đừng gắn cờ ta chứ, xác định tôi rồi.' Cậu quay sang phía Khuynh Doanh khẽ vỗ vai y rồi dùng mắt ra ý bảo y ‘Ta đi có chút việc’ , Khuynh Doanh lập tức hiểu ngay và mỉm cười ý nói ‘Đệ không sao đâu, huynh không cần phải lo’. Xong cậu liền đi ra xa âm thầm theo dõi y. Suốt năm năm Khuynh Doanh đã trở lên trưởng thành hơn rất nhiều, nhìn cách y luyện kiếm cũng khiến cậu buông thả hơn, khả năng sử dụng kiếm của y cũng tăng một cách nhanh chóng, trở lên thuần thục hơn trước rất nhiều quả thực khiến cậu rất an tâm. Nhưng giờ mấu chốt đề tại sao chương cuối lại trở lên như vậy, cậu tin rằng có thể liên quan tới đoạn ba người họ gặp nhau. Cậu âm thầm theo dõi Khuynh Doanh.

Khi An Nhiên bắt đầu khảo thí, quả nhiên là đến thiên phú nhất tinh cũng không đến được bị coi là phế thiên phú, tu luyện vô cùng khó khăn. Theo nguyên tác thì sau khi khảo thí xong Lan tiểu thư an ủi cậu và đưa cậu bé tới động Am Thiên nằm trong địa bàn của khu khảo thí bị Liễu Kỳ Anh phát hiện, tình cờ lúc đấy Thái tử đi ngay qua rồi có một cuộc xô xát diễn ra. Nhưng chuyện gì xảy ra cũng thật khó hiểu, cậu cần phải theo sát Khuynh Doanh trước.

Bỗng nhiên Khuynh Doanh quay trước quay sau và bắt đầu đã di chuyển, Khuynh Doanh cứ đi lòng vòng không có mục đích nào cả, rồi cuối cùng y cũng đến cái động đó nhưng hai người kia chưa xuất hiện và y lại đi thêm vài lần nữa quanh khu khảo thí. Đúng là kì lạ. Lần thứ hai đến động Am Thiên lần này Khuynh Doanh gặp hai người, là ai thì không nói cũng biết, đó là Lan Thư Nhi và An Nhiên đang chuẩn bị vào. Thấy Khuynh Doanh bọn họ đang có ý định đánh lén thì Khuynh Doanh quay lại hỏi bọn họ cái gì đó rồi không xảy ra cái gì nữa. Khi Khuynh Doanh vừa đi thì anh bạn Kỳ Anh xuất hiện, cậu ta mắng hai người kia cái gì đó, sau đó Khuynh Doanh lại quay lại. Tử Thanh ngồi vừa rình vừa ngơ ngác, cậu thầm nghĩ: ' Thể loại gì thế này, cái đầu của tôi còn chưa kịp load được cái gì cả!' Bỗng Kỳ Anh túm lấy Khuynh Doanh định mang cậu đi đâu đó với hai người kia. Đến nước này cậu mà ngồi hóng nữa thì chắc toang. Kỳ Anh có tu vi cao hơn Khuynh Doanh rất nhiều, sợ là có nguy hiểm với y.

Cậu ngay lập tức phóng ra chỗ Kỳ Anh giành lại Khuynh Doanh từ tay cậu ta mặt khó chịu lườm ( Thái tử điện hạ là của ta, không muốn cho ngươi ôm đấy), tay còn lại rút kiếm đặt lên sát cổ cậu ta nói:

- Ngươi là ai, sao ngươi dám động vào Thái tử của Yên quốc chúng ta!

Kỳ Anh nhìn cậu nói quay sang nhìn Khuynh Doanh đang được cậu ôm bên người vội nói:

- Thì ra là Thái tử điện hạ à! Đắc tội rồi.Nhưng tại sao người lại đến đây vậy.

Y quay sang nhìn Tử Thanh nói:

- Ta vừa nãy đợi Tử Thanh quay lại nhưng huynh ấy đi lâu quá không trở lại nên ta đi tìm, chỉ là tình cờ qua đây thôi!

Tử Thanh nghe vậy hoảng loạn : 'Hể, vậy là từ nãy đến giờ đệ đệ của tôi chỉ chay lòng vòng đi tìm tôi thôi à. Thế mà mình lại... Thật là..!!!'

Cậu thấp giọng nói với y:

- Hoá ra là tại huynh, thật có có lỗi với đệ quá! Thôi đệ nên trở lại thực hiện khảo thí thôi.

Kỳ Anh sau đó đưa An Nhiên và Lan Thư Nhi đi đâu đó.Cậu đi theo cũng chẳng ích gì bởi vì sau đó ra sao thì cậu cũng biết trước rồi.

Quay lại chỗ khảo thí, một vị trưởng lão nói lớn:

- Còn ai chưa thực hiện khảo thí thì mau lên đây đi!

Khuynh Doanh là người cuối cùng, y bước lên bục đặt tay lên khối tinh thạch lớn. Bỗng nhiên xung quanh rung lắc liên tục, mọi người đều chao đảo. Hiện lên trên cột đá ghi: ‘Không thể đo đạc, thí sinh đã vượt khảo thí'. Toàn bộ mọi người xung quanh tỏ ra kinh ngạc, những vị trưởng lão kia vô cùng hứng thú gật đầu có ý chiêu mộ. Nhìn mấy lão già kia Tử Thanh tặc lưới chửi:

- Hừ, đệ đệ của ta theo các ông thì chết thảm mất, còn mơ ta mới để y bị các ông chiêu mộ nha.

Cậu liền ra hiệu cho Khuynh Doanh gọi y đi xuống. Khuynh Doanh lập tức nghe theo . Bỗng ‘ông già’ trưởng lão kia đứng dậy nói:

- Khoan hãy đi, ta muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ , thấy thế nào?

Y lại quay sang nhìn cậu, cậu khẽ lắc đầu, xong Khuynh Doanh lập tức nói:

- Xin thứ lỗi ta đã có sư phụ của mình rồi!

Vị trưởng lão kia thất vọng nói:

- Ta thật muốn biết ai là vị sư phụ may mắn đó đấy, thật muốn thỉnh giáo một phen!

Y lại đáp:

- Ngài muốn biết cũng không phải vấn đề, nhưng ta không muốn cho người khác biết chỉ mình ông thôi, ông thấy thế nào!

Ông ta nghe vậy liền nói:

- Hảo! Hảo!Được!

Xong Khuynh Doanh gọi Tử Thanh đi theo y và vị trưởng lão kia.

Đến một nơi cách nơi khảo thí rất xa chỉ còn lại một mình ba người với nhau. Khuynh Doanh chỉ cậu rồi nói với trưởng lão kia:

- Đây chính là sư phụ ta!

Tử Thanh sợ hãi toát hết mồ hôi lạnh.

Khuynh Doanh lần nữa nói:

- Ta bảo rồi, đây là sư phụ ta, không có đùa ngươi đâu!

Tên trưởng lão điên lên quát lớn:

- Thằng nhóc kia là sư phụ của ngươi? Ngươi không muốn làm đồ đệ ta thì thì nói luôn đi cứ vòng vo mãi. Xú tiểu tử nhà ngươi!

Ông ta bỗng nhiên cười ghê rợn nói tiếp:

- Tuy nhiên ta bắt buộc phải khiến ngươi là đồ đệ của ta, vậy là ta chỉ cần giết hắn là xong mau chết đi.

Lão già kia sau đó tiến tới chỗ cậu vung thanh kiếm chém lấy chém để, và đương nhiên cậu tránh hết được rồi. Một người cầm kiếm, một người tay không, bất lợi đang nghiêng về phía cậu bây giờ. Bỗng đâu ra trên bãi đất trống này xuất hiện một hòn đá xinh xắn, đáng yêu xuất hiện mới đau. Cậu trượt chân, trúng đòn và bay 😫😫😫. Cậu không biết rằng thay cốt truyện của tiểu thuyết thì vận xui cũng tỉ lệ thuận theo.

Theo cái tiểu thuyết này có một phân đoạn kể về quá khứ của Khuynh Doanh, trong đó cũng có phần nói về ông bác này, ông ta chỉ biết lợi dụng thiên phú của Khuynh Doanh để làm việc xấu, và biến một Khuynh Doanh trong sáng ngây thơ thành cái loại khốn khiếp, mạt hạng đấy.

Cậu bay ra chỗ có cây tình cờ xuất hiện gần đấy, ông già kia nhân cơ hội xuất kiếm hướng đâm thẳng tới chỗ cậu. Cậu luyện kiếm mỗi ngày không thể nào vô dụng được, cậu đột nhiên triệu hồi được bản mệnh kiếm Tử Liên, ngay sau đó cậu chặn đường kiếm của ông ta trong giây lát. Kiếm của ông ta lập tức bay đi ra vài trượng. Nhưng ông ta lại đuổi theo phía thanh kiếm kia rơi, lấy lại kiếm khi cậu sơ hở và ngay lập tức bắt lấy Khuynh Doanh, ông ta đặt kiếm kề cổ y, mặt mũi méo xệch, toát mồ hôi sợ hãi:

- Ngươi vậy lại là Kim Đan Trung kì. Hừ, ngươi mà tiến lại thì ta giết thằng nhóc này.

Tử Thanh tức giận kìm lại, cố bình tĩnh nói:

- Thả đệ ấy ra thì ta sẽ tha chết cho ngươi, ngươi mà mà làm y bị thương thì đừng trách ta không nói trước.

Khuynh Doanh vốn có thể thừa sức thoát khỏi nhưng y lại không làm vậy. Ông già kia giữ chặt lấy cổ cậu, cứa kiếm vào cổ cậu:

- Hừ, thả người ư? Ta cùng hắn đồng quy vô tận cũng được.

Tử Thanh nhìn thanh kiếm vừa cứa vào cổ Khuynh Doanh có dính ' máu' cậu tức giận phóng kiếm chặt đứt cánh tay đang cầm kiếm của ông ta. Ông ta điên loạn gào lên:

- Ngươi ...

Tử Thanh lạnh lùng nói:

- Ta làm sao?

Cậu đi tới đỡ lấy Khuynh Doanh, y vậy mà cười tươi nói:

- Huynh không sao chứ?

Tử Thanh vội vàng lấy thuốc trên người mình chữa vết thương trên cổ cậu. Thâm tâm cậu chửi lão già kia: ' Hắn vậy mà dám làm đệ ấy bị thương!'

Cậu bế Khuynh Doanh ra gốc cây gần đấy ngồi. Cậu cầm lấy Tử Liên bùng bùng sát khí hướng tới ông ta.Đột nhiên đầu cậu đau dữ dội, cậu đau đớn cắm kiếm xuống đất mà gục xuống. Trong tinh thần thức của cậu lúc này xuất hiện Tử Thanh thật trong bộ dạng gần chục thanh kiếm xuyên tim, vô cùng đau đớn khổ sở. Cậu ta nói:

- Ta đã từng trùng sinh ba lần và lần ba là lần cuối của ta rồi vẫn không thể thay đổi cái kết ấy của điện hạ, xin ngươi hãy thay ta bảo vệ Thái tử điện hạ!

Cậu ngỡ ngàng một lúc nhìn cậu ta rồi đinh ninh nói:

- Đừng lo, không cần ngươi nói ta cũng bảo vệ đệ ấy!

Linh hồn Tử Thanh mỉm cười nhìn cậu rồi tan biến dần. Mở mắt ra tròng mắt cậu bỗng hóa đỏ, cậu rút lấy Tử Liên từ mặt đất sát khí của cậu còn kinh khủng hơn rất nhiều. Lão già kia xanh mặt sợ hãi, cố gắng lùi lại phía sau. Cậu trừng mắt, lạnh nhạt nói:

- Ngươi muốn làm gì ta cũng không quan trọng nhưng khi ngươi chạm vào Thái tử điện hạ thì ta sẽ không tha thứ được cho ngươi đâu. Chết đi.

Bỗng nhiên có một kẻ nào đó lên tiếng:

- Khoan đã, xin hãy dừng lại!

Cậu quay về phía phát ra âm thanh đấy, đó là vị trưởng lão đứng đầu khu khảo thí. Ông ấy chạy tới chỗ cậu:

- Xin hãy khoan đã đừng giết hắn, có gì để chúng tôi xử lí sau, xin ngài hãy tha mạng cho hắn?

Cậu nhìn Khuynh Doanh đang mỉm cười, quay sang vị trưởng lão kia lườm hắn nhưng rồi cậu bình tĩnh lại nói:

- Các người đi đi.

Vị trưởng lão ấy cúi đầu cảm tạ rồi đưa lão già kia đi.

Cậu tiến đến chỗ Khuynh Doanh quỳ một gối xuống rồi ân cần nói:

- Xin lỗi đệ, ta không cố ý dấu đệ đâu. Thật ra là...

Xong cậu dừng lại rồi nói tiếp:

- Tất cả là lỗi của ta. Ta thực sư ...

Bỗng bàn tay của Khuynh Doanh tiến tới nhẹ nhàng bịt miệng cậu lại, y cười khẽ nói:

- Đệ biết rõ huynh che dấu tu vi từ lâu lắm rồi, những truyện kia huynh không cần nói, đệ sẽ đợi đến khi huynh sẵn sàng muốn nói cho đệ lí do của mình. Khi nào thời khắc đó đến hãy nói đệ biết nhé!

Nụ cười của y chính là thứ khiến cậu thấy ấm áp như thế này. Cậu đột nhiên mất hết sức lực ngã xuống vào lòng Khuynh Doanh ngất đi. Nhưng cậu không biết rằng người thực sự có tu vi cao hơ, có thủ đoạn nguy hiểm hơn không ai khác chính là Khuynh Doanh. Y đạt được điều mình muốn rồi, y bế Tử Thanh lên, hôn lên trán cậu, thầm nói:

- Huynh đã quyến rũ ta rồi đấy!

Tỉnh dậy cậu thấy mình trong phòng của mình, cậu cố nhớ những điều đã xảy ra sau đó nhưng cậu không thể nhớ được, cậu đứng dậy thấy Khuynh Doanh đang luyện kiếm bên ngoài. Khuynh Doanh thấy cậu tỉnh lại liền cười tươi nói:

- Ta sẽ cố gắng trở lên mạnh hơn huynh.

Cậu nhìn y cười lớn nói:

- Ân. Ta chờ tới ngày hai chúng ta có thể giao đấu a!

Lúc này cậu chợt nhớ được một điều thú vị. Không, phải nói là một điều đáng sợ trong hoàn cảnh hiện tại. Theo cuốn tiểu thuyết kia khi Khuynh Doanh tham gia một buổi khảo thí trở về thì bắt gặp cuộc chiến cướp ngôi của Hoàng Thúc_Chu Gia Thành ( Thụy Vương) và Hoàng Thượng. Cậu ta điên cuồng chiến đấu tuy cứu được Hoàng thượng nhưng Hoàng hậu đã ‘chết’ bỏ lại hai người. Sau đó Khuynh Doanh và Hoàng thượng trốn ở ngoài hoàng cung vun góp quân đội và các vị trung quân đại thần dành lại ngôi vị, trước khi bắt đầu kế hoạch thì Hoàng thượng băng hà. Y gần như mất hết ý chí, hy vọng với cuộc sống, sau khi lật đổ tên Vương gia kia. Y lấy lại được ngôi vị nhưng quyết không lên ngôi vua mà chỉ làm Thái tử mà thôi. Cú sốc mất cha mẹ đã khiến cậu xa đoạ vào con đường tội lỗi khiến người dân Yên quốc vô cùng khốn khổ, nhưng họ không hề có trách cứ vị điện hạ này. Tử Thanh dù biết trước mọi truyện trùng sinh ba lần rồi nhưng vẫn không thể cứu cả hai người họ cậu thật sự thấy lo lắng cho y. Có một chương khi kể về An Nhiên lúc tới đây thấy cảnh người dân chịu khổ có dò hỏi, nhưng ở đây ai cũng lắc đầu quay đi không nói đến cả một đứa trẻ cũng không hé lời. Ban đầu cậu không hiểu tại sao họ lại làm như vậy, nhưng giờ sau hơn 5 năm sống cùng y, thì cậu đã hiểu ra rất nhiều điều.

Ban đầu cậu muốn dấu tu vi để làm con át chủ bài nếu chẳng may vô đường cùng thôi, nhưng khi nhìn thấy những kí ức của Tử Thanh khi cậu chỉ có một ý niệm là bảo vệ chu toàn y mà thôi. Vì vậy việc đấu với Thuỵ Vương cậu không hề muốn y nhúng tay vào chút nào nữa.

Đêm hôm ấy, cậu nhìn y lần cuối, khuôn mặt của y vẫn luôn đáng yêu khi ngủ, cậu sẽ nhớ nó thật kĩ. Khẽ vuốt lên đôi má Khuynh Doanh, cậu nói thầm lời tạm biệt: ' Thái tử điện hạ hen gặp sau'

Cậu cất bước đến phòng của trưởng đội thị vệ đặt tờ giấy xin nghỉ phép của mình đặt lên bàn, chuẩn bị đi khỏi, bỗng một bàn tay kéo cậu lại, người đó mắng cậu:

- Tử Thanh cậu muốn đi bao lâu hả Tử Thanh, cậu dám bỏ Thái tử một mình sao.

Cậu quay mặt đi, đau đớn nhưng vẫn phải nói ra:

- Có thể...là vài năm..

Dương Chiêu- trưởng đội thị vệ không nói gì nữa, cậu thu dọn đồ đạc của mình và bắt đầu tiến hành kế hoạch. Cậu quyết định sẽ thay đổi hoàn toàn cái cốt truyện kia.

Bước ra khỏi kinh thành, cậu nhìn lại nó lần cuối:

- Thái tử điện hạ đợi ta trở lại!

- Hết chương 7-