Chương 4: Dạy học ???

Chương 4

Tịnh Quán và Thư Quán đây là hai nơi lưu trữ những tài liệu, thống kê do chính tay Quốc sư thu thập và phân tích. Nhưng Tịnh Quán mới là nơi mà cậu thích đến. Giờ có cái cớ là dạy học cho Thái tử thì cậu phải nhanh tranh thủ thôi. Cậu đi tới Tịnh Quán, lần này cậu tới hỏi thăm Quốc sư:

- Thần đến lấy sách để dạy Thái tử điện hạ học ạ.

Quốc sư không nói gì, nhắm mắt rồi gật đầu một cái cho phép cậu vào. Cậu vào trong cầm lấy một cuốn sách gần đấy. Mùi hương giấy cũ bốc lên chính là mùi hương dễ chịu nhất với cậu_ một tín đồ của tiểu thuyết như cậu. Một tay cầm đèn một tay đọc sách cậu bắt tay vào việc đọc từng cuốn sách một, hết kệ này sang kệ sách khác. Tốc độ đọc của cậu phải nói là vô cùng khủng khiếp, từng tranh lật đi một cách liên tiếp đều đặn, không hề khó nghe cũng không quá thô bạo cuối cùng. Sáng sớm hôm sau một nửa Tịnh Quán đã bị cậu càn quét, hơn 1000 cuốn thi văn, 50 bộ công pháp, thêm cả hơn trăm cuốn liên quan đến lĩnh vực chính trị- xã hội. Hai mắt cậu thâm quầng như con gấu trúc. Cậu nhìn lại mới nhận ra đã chuyển ngày rồi. Cậu cất lại toàn bộ những cuốn sách kia về chỗ cũ rồi đi về chỗ ở của mình. Lặng lẽ bước về phòng nghỉ ngơi cậu vẫn nghĩ rằng Khuynh Doanh đến khoảng giờ Dần nên vẫn còn thời gian nghỉ ngơi chốc lát. Và đúng là vừa nhắm mắt lại thì có tiếng gõ cửa.Cậu thầm chửi:' Bây giờ mới là giờ Tí thôi sao Thái tử điện hạ đã đến rồi, mình vừa đặt lưng xuống giường thôi mà”

Cậu mệt mỏi ngồi dậy đi ra mở cửa cho Khuynh Doanh. Vừa bước vào và thấy cậu, Khuynh Doanh cố gắng ‘nghiêm túc’ nhưng sau đó thị không nhịn được nữa mà bụm miệng cười:

A...ha...ha..Nè Tử Thanh hôm qua huynh làm gì mà biến thành gấu trúc luôn thế kia!

Cậu thở dài đáp:

- Haiz~ Ta đang bổ túc bản thân để dạy đệ học đây!

Nghe vậy Khuynh Doanh thấy mình có lỗi rồi nói:

- Xin lỗi huynh, đệ không cố ý đâu.

Cậu không thể cưỡng lại sự đáng yêu đến không ngờ của y, cậu quay mặt đi rồi nói:

- Bây giờ chúng ta qua Thư phòng trước đã.

Cậu thầm nghĩ: 'Ngày nào cũng được nhìn khuôn mặt này của điện hạ thì có chết đáng. Sao lại có một bé shota đáng yêu thế này cơ chứ. Cho dù mình không phải shotacon vẫn không thể cưỡng lại!

Khuynh Doanh chạy một mạch tới Thư phòng, trong lúc đấy cậu đi rửa mặt cho bớt buồn ngủ. Cậu nhìn khuôn mặt mình trong nước với cái quầng mắt thâm đen mà bật cười, ai không cười khi thấy cậu ở bộ dạng này mới lạ, cậu dùng nước rửa lại mặt những giọt nước tóc tách từ trên tóc nhỏ xuống. Cậu lấy khăn lau mặt, nhìn mình bớt thâm hơn rồi cậu mới qua chỗ Khuynh Doanh. Đi vội vã đến Thư phòng, cậu thấy cảnh tưởng đẹp hơn cả, Thái tử một tay cầm một cuốn văn thư, một tay khẽ tựa cằm suy tư, tóc y không như mọi khi thả dài xuống mà lần này được buộc gọn lại. Quả thật nhìn cảnh tượng mỹ lệ ấy khiến cậu không thể chớp mắt mà!

Bước vào trong phòng cậu giấu cái vẻ vừa bị hớp hồn nói:

- Bây giờ ta sẽ không phải thị vệ của ngài mà là gia sư của ngài, dù khó thế nào thì ngài cũng đừng bỏ cuộc nha. Bởi lẽ thần sẽ dạy với tiến độ nhanh gấp ba lần quốc sư, liệu Thái tử điện hạ có chịu được không?

Khuynh Doanh phồng má nói:

- Không phải Thái tử điện hạ.

Cậu nghe vậy chợt nhớ ra vội sửa lời:

- À, ta sẽ dạy với tốc độ vô cùng nhanh đệ có chịu được không?

Lúc này Khuynh Doanh mỉm cười đáp:

- Không ngại, huynh mau bắt đầu đi!

Nghe vậy, Tử Thanh lấy cuốn sách Khuynh Doanh đang cầm để sang một bên nói:

- Người ta có câu “ Tiên học lễ, hậu học văn” bây giờ trước hết đệ hãy chép 50 lần Thanh Tĩnh Kinh, đây là kinh thư mà bất cứ ai khi tu luyện đều phải biết và học thuộc. Tuy nhiên vẫn chưa ai tìm hiểu kĩ về hàm ý bên trong cuốn Kinh này, ta sẽ cùng chép với đệ, sau khi xong hãy nói cho ta về ý nghĩa sâu sắc mà đệ tìm được trong những câu từ ấy. Mau thử đi.

Cậu ngồi xuống lấy giấy cùng chép kinh với y. Khuynh Doanh không chỉ viết nhanh mà còn viết rất đẹp, so lại với chữ của bản thân một người chưa từng cầm bút lông quả khác một trời một vực. Khi trước chữ cậu ở tầm trung không quá xấu mà cũng không quá đẹp, giờ qua dùng bút lông quả thực khiến cậu có chút ngượng nghịu. Cậu cẩn thận viết tứng nét chữ, Khuynh Doanh cũng viết nhưng lại liếc nhìn cậu cười thầm.

Nửa canh giờ sau họ đã chép xong, chép 50 lần thì tay cũng quen với bút lông hơn. Cậu quay sang hỏi Khuynh Doanh:

- Đệ có thể trả lời câu hỏi của ta chưa?

Khuynh Doanh đáp:

- Ta không chắc đâu, nếu có sai thì huynh đừng đánh ta giống Quốc sư.

Cậu nghe vậy, chợt nhớ tới lúc bị lão già kia đuổi đánh, nghĩ lại thôi cũng thấy đau rồi. Cậu nhìn y mỉm cười:

- Đệ không phải lo. Cứ trả lời theo ý hiểu.

Khuynh Doanh nhìn cậu mặt hơi ửng đỏ trả lời câu hỏi:

- Thanh Tĩnh Kinh vốn là để nói về sự diệu dụng của thanh tĩnh. Để đạt được sự thanh tĩnh ấy thì ngươi tu luyện <> để thấy vạn vật đều là hư không, giữ thân trong sạch để diệt trừ vọng tâm, phiền não.

Dừng lại Khuynh Doanh phụng phịu nói:

- Ta nói đúng chưa!

Cậu vô cùng bất ngờ khi nghe trả lời của y, cậu vui vẻ đáp:

- Đệ nói không sai: “Cái thần của con người vốn thích sự trong trẻo nhưng tâm lại quấy nhiễu nó. Tâm con người vốn thích sự yên tĩnh nhưng lòng ham muốn lại lôi kéo nó. Hễ con người điều khiển được sự ham muốn của mình thì tâm của mình sẽ tự yên tĩnh. Hễ con người làm trong sạch tâm mình thì thần của họ sẽ tự trong trẻo. Tự nhiên sáu ham muốn sẽ không phát sinh và ba độc sẽ tự tiêu diệt. Nhưng sở dĩ người ta chưa thể đạt được điều đó bởi vì tâm họ chưa được thanh lọc, ham muốn của họ chưa bị khống chế. Để khống chế được ham muốn của mình thì hãy nhìn vào bên trong, xét cái tâm của mình, ắt thấy rằng tâm mình vốn không có tâm; hãy nhìn ra bên ngoài, xét hình của mình, ắt thấy rằng hình mình vốn không có hình; hãy nhìn ra xa, xét các sự vật, ắt thấy rằng vật vốn không có vật. Cả ba thứ ấy (tâm, hình, vật) đều là không. [Thấu triệt được điều ấy thì sẽ] thấy vạn vật đều là không.” Nhưng trong Thanh Tĩnh Kinh vẫn còn một tầng ý khác đệ có biết nó là gì không?Khuynh Doanh trầm ngâm suy nghĩ nhưng rồi cũng lắc đầu nói: “Đệ không biết ”

Cậu lại đáp:

- Đệ không biết cũng không lạ bởi nó là một tầng nghĩa khá khó hiểu: “Quán xét thấy không cũng là không; cái không thì không có cái vốn là không. Cái vốn là không đã không có, thì không có cái không có cũng là không có. [Thấy rằng] không có cái không có đã là không có, thì tâm luôn luôn tĩnh lặng. [Thấy rằng] tĩnh lặng không có cái vốn tĩnh lặng, thì dục vọng làm sao có thể phát sinh ra? Dục vọng đã không phát sinh, tức là ta đạt được sự tĩnh lặng đích thực. Sự tĩnh lặng đích thực đó luôn thích ứng với sự vật và luôn [khiến ta] giác ngộ được chân tính. Luôn thích ứng, luôn tĩnh lặng, luôn thanh tĩnh vậy thì ngài sẽ đang tiến dần vào Đạo chân chính. Hễ tiến vào Đạo chân chính rồi thì gọi là đắc Đạo. Tuy gọi là đắc Đạo nhưng thực tế đã không đắc (= đạt được) cái gì cả. Hễ cảm hoá được chúng sinh, thì gọi là đắc Đạo. Ai giác ngộ được điều đó thì có thể truyền dạy Đạo thánh cho người khác.”

Nghe xong Khuynh Doanh đáp:

- Đệ cứ tưởng Thanh Tĩnh Kinh mà chỉ cần học thuộc một cách qua loa mà thôi, chưa từng được hiểu sâu về nó. Nhưng vì sao huynh lại dạy ta cái này?

Nghe câu hỏi của y, cậu thầm thán phục:' Thái tử không hổ là Thái tử, quả thật không hề đơn giản chút nào'. Cậu vốn thích những người lập tức nói đi vào trọng tâm vấn đề liền vui vẻ trả lời:

- Thực chất tối qua ta đã mượn sách mà Quốc sư từng dùng để dạy học thấy trong đó chưa từng được nêu rõ các lớp ý sâu bên trong từng bài mà chỉ được hiểu qua một lớp nghĩa bên ngoài mà thôi. Tiếp đến ta cũng nghĩ tới nếu đệ không hiểu rõ Thanh Tĩnh Kinh thì việc tu luyện của đệ sau này sẽ trở lên khó khăn hơn khi cảnh giới càng lên cao.

Bỗng bên ngoài có tiếng cười lớn:

- Hay! Rất hay! Ta không biết ngươi tuy chỉ là một thị vệ nhưng lại có khả năng phân tích độc đáo như vậy. Thái tử điện hạ đã tìm được một thiên tài rồi đấy!

Bên ngoài không ai khác chính là Quốc sư đại nhân. Cậu sợ hãi quay qua chỗ ông ta rồi lại quay lại nhìn Khuynh Doanh, y đang cố tỏ vẻ vô cùng không liên quan, né trách trách nhiệm, chạy đi hét lớn:

- Quốc sư, ta sai rồi mà!

Nói rồi y chạy mất hút.

...

Bây giờ tự cứu mình kiểu quái gì đây. Cậu mặt đối mặt với Quốc sư, gào thét trong im lặng, cậu ngồi nhìn Quốc sư đang chậm rãi nhấp trà. Bên ngoài Khuynh Doanh trốn bên ngoài cửa ngó nhìn vào bên trong. Hai mắt chấm bi cậu đứng hình tại chỗ ngay khi Quốc sư lên tiếng:

- Tử Thanh, ngươi nói gì đi chứ! Cần ta mời ngươi nói sao?

Cậu nội tâm gào thét: " Ông bảo ta nói gì bây giờ !!!"

Quốc sư vẫn tiếp tục uống trà, cậu thì vẫn tiếp tục im lặng không dám nói gì. Khuynh Doanh đã chạy đi đâu đó bỏ trốn. Cậu và Quốc sư ngồi như thế suốt cả một canh giờ. Cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm mà cất tiếng:

- Ngài cần gì ở ta?

-Hết chương 4-

*Giới thiệu nhân vật:

Vân Dư Nhiên (Quốc sư)

Tuổi: ???

Mặc một lớp áo giữa đơn giản, sau đó là áo choàng hoặc áo khoác được trang trí cao, ống tay dài rất sâu vốn được sử dụng trong các nghi lễ trang trọng được thêu bằng các biểu tượng và họa tiết phức tạp. Mái tóc trắng lẫn vài lớp tóc đen buộc gọn trên đỉnh đầu. Là một người trân trọng nhân tài, yêu thích văn chương. Thường đi thu thập tin tức mà ông cảm thấy thú vị. Là bạn tri âm của Phương Tịch Âm_ Sư phụ Cố An Nhiên..