Chương 23: Trốn đi chơi

- Quốc sư, ngay cả việc đi ra ngoài các ngươi cũng quản ta là thế nào!

Khuynh Doanh uất ức nói tiếp:

- Học quản, ăn quản, đi đâu cũng quản, vậy ta ở đây chẳng khác gì là thứ cho mấy người quản cả.

Quốc sư run run nói:

- Nhưng ngài ra ngoài một mình quá nguy hiểm vẫn cần dẫn thêm người theo bảo vệ ngài chứ!

Khuynh Doanh cãi lại:

- Ta đi với Tử Thanh rồi còn gì cần thêm ai nữa sao?

Quốc sư đuối lý vẫn cố khuyên bảo y không ra ngoài. Đứng giữa cuộc tranh cãi của hai người họ cậu chỉ đành thở dài một tiếng.

Sau một hồi, hai người họ ngồi dưới gốc cây tại sân tập luyện. Cũng bởi Khuynh Doanh hiện là người kế vị tương lai việc tuỳ ý xuất cung chính là điều vốn không thể nào chấp nhận được, điều này ảnh hưởng rất lớn tới mọi việc trong cung lúc này.

- Nếu như có người thay thế cho đệ thì vui biết mấy a!

Y nghe cậu nói vậy tỏ vẻ có lỗi nói:

- Xin lỗi huynh, ta không giữ được lời rồi!

Hai người lại thở dài với nhau.

Bỗng dưng trên cây Trúc Cửu từ đâu xuất hiện nhảy từ trên xuống nhanh nhảu nói:

- Để đệ giúp cho hai người nè!

Hàn Nguyệt lại gõ đầu Trúc Cửu:

- Làm màu.

Khuynh Quân cũng từ đâu đi tới nói:

- Hoàng huynh cứ việc đi chơi, việc ở đây bọn đệ thay huynh lo liệu!

Khuynh Doanh vui vẻ tột cùng ôm lấy cậu:

- Ca ca, chúng ta có thể đi rồi!

Tử Thanh cười vỗ vai y nói:

- Lần này phải cảm ơn mọi người rồi. Sau này có chuyện gì khó khăn cứ việc tới tìm ta, ta nhất định giúp đỡ hết sức.

Diên Vị bỗng nhiên từ đâu tiến đến tình cờ nghe được lại cười mỉa:

- Huynh chỉ là một thị vệ giúp chúng ta kiểu gì chứ?

Quang Diện kéo tay y nói:

- Tam ca, Tử Thanh là Minh Dạ thành chủ đấy! Truyện này ...

Giang Ngâm một đòn đánh ngay đầu y, thầm nói:

- Đại ca.

Diên Vị bây giờ mới nhận ra Khuynh Doanh đang ngồi ngay cạnh cậu, cậu nhóc sợ hãi chạy biến. Quang Diện đi theo Diên Vị:

- Tam ca, đợi đệ!

Giang Ngâm định đi tới kia bắt chuyện thì ngay lập tức Liên Hạ kéo y đi theo Diên Vị:

- Bớt quản bao đồng đi.

Khuynh Quân chỉ đành cười khổ:

- Tử Thanh huynh đừng để ý mấy đệ ấy, họ không có ác ý gì đâu!

Trúc Cửu bị Hàn Nguyệt xách vác lên nhanh nhảu nói:

- Hai người mau chuẩn bị đi, tối đến để đệ đánh lạc hướng Quốc sư.

Tử Thanh hoàn toàn chẳng biết phải đáp gì chỉ im lặng cười.

Cậu bảo Khuynh Doanh về phủ chuẩn bị, thế là cậu về phòng mình, y về phủ y. Loay hoay một hồi, cậu lấy toàn bộ ngân lượng được tích lũy đều đặn của mình cầm hết theo. Chẳng biết làm gì cậu ngồi nhặt đá ném chơi đợi Khuynh Doanh. Trong khi ấy Khuynh Doanh về phủ mình chẳng biết phải chuẩn bị gì ngoài ngồi chờ tới lúc đi. Y nằm lên giường ngửa cổ nhìn trần nhà. Y đang vô cùng háo hức chờ đợi lần đi chơi này. Cậu cũng vậy. Cầm mấy hòn đá lăn đi lăn lại trên tay ném chơi, chính cậu cũng không biết rằng mình đang nghĩ gì. Hai người hai nơi cùng chung một thứ tình cảm ấy. Trời đã tối, cậu về phòng đặt người trên giường tay gác trán, hôm nay cậu không thể nào ngủ nổi.

Sáng hôm sau, cậu vội đi tới phủ Thái tử, Khuynh Doanh cũng vừa ra khỏi phủ, hai người gặp nhau ngay trên đường. Trúc Cửu dẫn hai người tới phủ mình, trong phủ của cậu nhóc vậy mà lại có một mật đạo thông ra ngoài cung. Cậu nhóc nói giúp được quả thật không phải nói xuông. Hàn Nguyệt dẫn hai người đi dọc theo mật đạo kia.

Cái mật đạo trong phủ của Trúc Cửu vốn là nơi dùng để chạy trốn đi ra ngoài chơi, hay ho là nó lại thông với mật đạo của Giang Ngâm. Hóa ra hai người họ thường xuyên trốn ra ngoài chơi.

Cậu và Khuynh Doanh cùng nhau cải trang mặc thường phục trốn ra ngoại thành chơi. Trúc Cửu và Hàn Nguyệt sẽ thế chỗ bọn họ tại Thư phòng. Khuynh Quân cũng tới giúp hai người họ xử lí sổ sách.

Khuynh Doanh tuy thay thế bằng một bộ thường phục nhưng không hề mất đi dáng vẻ cao ráo, quý phái. Khoác nên bộ trang phục tối màu khác với phong cách bình thường nhưng vẫn đẹp như cũ, đúng là “ Lụa đẹp vì người đẹp" mà! Hàn Nguyệt là người chuẩn bị thường phục cho cả hai người họ, đồ lại vừa vặn không chệch một li. Tử Thanh vẫn mang phong cách cũ cậu mặc một bộ trang phục đen đơn giản. Bộ thường phục này khiến cậu trở lên khác hẳn mọi khi, cậu tựa như một cậu ấm nhà có gia giáo, bộ trang phục không hề làm mất đi vẻ nghiêm túc của cậu mọi khi. Khuynh Doanh thấy cậu gương mặt y hơi chút ửng đỏ, tiếc thay là Hàn Nguyệt thấy còn cậu thì không. Ra ngoài rồi Hàn Nguyệt chia ra tay hai người quay trở lại, mang theo lời của Khuynh Doanh truyền lại cho Trúc Cửu:

- Có cái mật đạo này chắc hay trốn ra ngoài chơi lắm nhỉ, đệ nên chép Kinh hối lỗi thôi. Trúc Cửu nghe xong ôm Hàn Nguyệt khóc lóc:

- Thất ca, đệ không muốn chép kinh!

Hàn Nguyệt vỗ vai y nói:

- Hoàng huynh còn bảo: " Nếu y không tự chép thì ta về kiểm tra sẽ bắt chép thêm gấp đôi".

Trúc Cửu tưởng sẽ chỉ ngồi chơi trong thư phòng tới khi hai người trở về vậy mà giờ y phải ngồi chép kinh, cậu nhóc hậm hực : " Đại ca đúng là " lấy oán báo ân", đệ không muốn chép đâu". Tuy miệng nói thế nhưng vẫn lấy giấy mực ra chép kinh, vừa viết vừa nức nở. Hàn Nguyệt ngồi cạnh y cũng lấy giấy ra:

- Ta chép cùng đệ vậy .

(Hàn Nguyệt bị luyến ca ca và luyến đệ đệ a! *thích ca ca và thích đệ đệ, giống brocon đó!)

Trúc Cửu thấy Hàn Nguyệt chép cùng mình cũng dần nín khóc. Hai người cầm bút loay hoay từng nét chữ. Khuynh Quân đang xử lí sổ sách nhìn hai người đệ đệ của mình chỉ im lặng cười thầm.

Ngoài kia hai người Khuynh Doanh và Tử Thanh đi loay quanh một hồi lâu. Khuynh Doanh rất ít khi ra ngoài mà không có người hộ tống nên bây giờ y lạc rồi sao? Khuynh Doanh đã từng chọn một nơi để mua đèn nhưng giờ y lại lạc không biết phải đi đâu, y chưa bao giờ thấy bản thân mình là lại vô dụng đến vậy cả! Tử Thanh cũng đoán rằng y lạc đường rồi, cậu khẽ gõ vai Khuynh Doanh đang đi đằng trước mình:

- Đệ muốn đi đâu đầu tiên nào!