Chương 10
Hắn vốn là người hoàng tộc mang trong mình dòng máu cao quý nhưng lại có cái nhân cách thối nát đến ghê tởm như thế này. Tuy nhiên cậu cũng không thể phản biện lại việc kế hoạch của mình đã bị hắn phá hoại hoàn toàn, chính xác là lật đổ kế hoạch của cậu một cách hoàn hảo. Hắn như biết trước được nước đi trong đầu cậu vậy. Cậu chợt nhận ra, chuyện này có gì đó sai. Cậu dùng hết trí lực cố lục lọi cái đầu của mình xem rốt cục cậu đã bỏ qua chi tiết nào.Trong đầu tôi loé lên một suy nghĩ nhưng rồi cậu lại phản biện lại chính bản thân mình ‘không phải, không thể đâu a’ đúng vậy cậu đã tin tưởng y hết mức cơ mà. Nhưng cậu cũng không ngờ rằng nghi ngờ của mình là đúng. Minh Cảnh đến tay cầm Ngọc bội của Thụy Vương đi về phía hắn:- Vương gia, ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi.Phải đúng như cậu nghĩ ngờ Minh Cảnh là gián điệp của Thụy Vương đưa tới, thật khó lòng mà tin được một cậu bé khi vào thành tôi chỉ có 6 tuổi mà đã là gián điệp cho Thụy Vương rồi. Cậu và 6 người còn lại đều ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy. Hắn ta cười lên:
- Ha ha ha...Sau khi giết chết vị Thái tử này thì triều đại mới sẽ đến ta sẽ là người đứng đầu Yên Quốc này!
Cậu coi trọng Khuynh Doanh hơn cả bản thân mình, cậu bỏ lại tất cả kể cả liêm sỉ của bản thân cầu xin hắn:
- Ta xin ngài mọi thứ vốn đã kết thúc rồi, xin để Thái tử điện hạ sống, xin ngài hãy cho họ nói chuyện lần cuối, cầu xin ngài!
Hắn nhìn tôi cười một cách ghê rợn:
- Thành chủ đại nhân đúng ra chỉ là một tên thị vệ nhỏ bé ở đây nhỉ, thật là biết thân biết phận ghê cơ. Ngươi vốn là một kẻ trung thành, ngươi bỏ đi cũng vì muốn bảo vệ chủ tử của mình khỏi mấy lão già chỗ khảo thí kia, trước đó ngươi cũng không ngừng củng cố thực lực để bảo vệ Thái tử điện hạ của ngươi đúng không?
Cậu cố nén cơn giận trong mình tự nhủ: “ Chỉ còn chút nữa thôi, hắn thả Thái tử điện hạ ra rồi mình sẽ chém hắn thành trăm mảnh”.
Hắn tiếp tục nói:
- Dù gì cũng nể mặt thành chủ đại nhân ta sẽ cho ba người họ nói chuyện một chút nhưng mà ngươi phải giao kiếm của mình trước a.
Nghe hắn nói thế cậu cười thầm vậy là hắn không biết cậu có tu vi Nguyên Anh cảnh giới đây thực sự là điều tốt với tôi. Cậu bắt đầu diễn tỏ vẻ không cam lòng đưa kiếm cho hắn. Hắn vừa thả Thái tử điện hạ ra thì cậu lập tức triệu hồi Tử Liên về tay chuẩn bị chém tới hắn thì một bóng đen xuất hiện đưa thanh kiếm đâm một nhát vào chính giữa tim hắn. Không ai khác chính lại là Minh Cảnh, nhưng tên Thụy Vương vậy mà lại lấy kiếm của mình lập tức đâm vào y, hắn nói:
- Ta biết là ngươi quả nhiên đã phản bội ta rồi Minh Cảnh à, ở cùng với hắn quá lâu khiến ngươi bị đồng hoá với lũ người hiền hậu, tốt bụng đó rồi. Nhát chém của ngươi còn nông quá đấy, ngươi thấy nhát kiếm đâm vào ta ít nhất cũng phải như ta đang đâm ngươi đây này.
Minh Cảnh nhìn hắn không nói gì, xong đâm sâu thêm vào tim hắn:
- Ngài nói phải tôi đã mềm lòng rồi!
Xong cậu quay về phía Tử Thanh nói:
- Cảm ơn ngài vì mọi chuyện vừa qua, ta đã phụ lòng ngài rồi.
Vừa nói xong y ngã vật xuống đấy cùng với Thuỵ Vương. Quay về phía Khuynh Doanh, y chạy tới chỗ Hoàng hậu , cậu đỡ Hoàng thượng về phía họ. Bệ hạ vừa tỉnh lại nhìn thấy Khuynh Doanh và Hoàng hậu đang ở bên mình liền nói những lời cuối:
- Ta vốn đã già rồi, việc đại sự sau này giao lại cho con, bà ấy với ta cũng không sống được qua ngày hôm nay nữa rồi, không cần cố cứu ta nữa đâu.
Cậu lập tức chặn lại lời nói ông ấy:
- Xin bệ hạ đừng nói thế, thần có thể đẩy độc trong người hai ngài ra mà. Hai ngài vẫn có thể sống thêm nhiều năm nữa mà. Tử Thanh cầu xin ngài đừng nói thế mà!
Vừa nói nước mắt cậu chảy dài trên má. Khuynh Doanh cũng nói thêm:
- Phụ hoàng, Mẫu hậu xin hai người đừng bỏ nhi thần, nhi thần vẫn còn nhỏ lắm, nhi thần vẫn chưa trưởng thành đâu, người đừng nói thế mà!
Hoàng thượng nhìn họ cố nén đau lòng đưa tay xoa đầu hai người:
- Nhi tử của ta, cho dù có sống thêm vài năm nữa thì cuối cùng rồi vẫn phải đi rồi còn cố gắng làm gì!
Ông ấy quay về phía cậu nói tiếp:
- Tử Thanh, bọn ta vốn chỉ đưa ngươi ra khỏi nơi bán nô lệ ấy thôi, chỉ cho ngươi làm một chân thị vệ nhỏ bé ấy thôi, rốt cuộc ta có cái gì khiến ngươi phải bỏ mặc cả mạng sống của mình vì nó vậy. Trả lời ta...
Nghe vậy cậu nghẹn ngào đáp:
- Vì ngài, Hoàng hậu và Thái tử điện hạ đã cho thần biết thế nào là gia đình. Sau cái chết của ...
Sau khi cậu đáp lại câu hỏi , ông ấy mỉm cười và ra đi. Cậu và Khuynh Doanh đưa Hoàng hậu về phòng. Chuẩn bị tang lễ cho Hoàng thượng. Lúc trời chợp tối họ mới phát hiện ra sự biến mất của Hoàng hậu. Cậu và Khuynh Doanh vội vã đi tìm, và hai người họ và cuối cùng đã tìm thấy bà tại bãi chiến trường phủ đầy máu ấy. Trên trần nhà móc hai mảnh vải trắng, bà đã tự sát...
Khuynh Doanh vừa đau khổ vừa ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy. Tiếng khóc của y vang lên trong vô vọng, khoảng trời hoàng hôn ấy càng thêm não nề đến nhường nào.Đêm hôm đó tang lễ của hai người họ được bắt đầu.
Ngày hôm ấy, ai cũng biết rằng Khuynh Doanh- Thái tử đương triều sẽ là người đau buồn hơn cả. Toàn bộ quan văn quan võ trong triều đều đến dự lễ tang, họ cùng nhau quỳ bên ngoài Cẩn Thân Điện chờ đợi Thái tử điện hạ bắt đầu nghi lễ. Toàn kinh thành được phủ bởi vô số khăn tang từ trong cung ra đến cổng thành. Khắp mọi ngóc ngách nơi đâu đều không có một tiếng động, im lặng bao phủ cả Yên Quốc lúc này. Người dân cùng nhau treo khăn tang trước nhà mình chờ đợi đoàn tang đi qua tỏ lòng thành kính, thương tiếc tới hai người họ.
Tuy vậy có những kẻ chỉ quan tâm tới cách để đoạt vị. Bọn chúng mặt người dạ sói thực sự khiến người ta căm ghét. Khuynh Doanh bắt đầu tiến hành nghi thức tắm cho người đã khuất. Cậu ấy không cho bất cứ ai chạm tới thi thể của hai người họ, cậu tự mình tắm rửa, thay y phục, tự mình đặt họ vào quan tài. Nhìn cậu ấy như vậy vốn không phải điều mà Tử Hiên cậu và Tử Thanh muốn thấy, nhìn Khuynh Doanh mà cậu không biết nên nói gì, tiến đến cạnh y lấy bộ Tam Xương khoác lên người Hoàng thượng thay y. Khuynh Doanh tức giận đẩy cậu ra:
- Ta đã bảo cả các ngươi đi ra ngoài cơ mà!
Cậu mặc kệ y có nói thế nào đi nữa vẫn cố tiếp tục tiến hành nghi thức. Y lại gào lên :
- Ta bảo ngươi đi ra mà, ngươi mau đi đi, đi đi mà, mau đi đi!
Cậu ấy vừa nói vừa khóc ròng rã đuổi cậu đi, nhưng Tử Thanh vẫn mặc kệ cố gượng cười tiếp tục trang điểm lên hai thi thể trắng bệnh của họ. Nhìn thấy y lại càng tức giận hơn:
- Sao ngươi vẫn có thể cười ngươi vui lắm à, cha mẹ ta chết ngươi thấy vui lắm sao hả Tử Thanh, ngươi thấy vui lắm sao!
Cậu ấy khóc cầm lấy cổ áo cậu kéo lên gào khóc.Đến giờ phút này cũng không thể kìm lại nước mắt mình, cậu vừa khóc vừa cố gượng cười, không kìm được hành động của mình mà kéo lấy cổ áo Khuynh Doanh:
- Đệ nghĩ nếu thấy đệ như thế này thì hai người họ nơi chín suối có vui nổi không hả! Đệ thấy họ có thể yên tâm mà đi không?
Khuynh Doanh dần bình tĩnh lại, nhìn cậu đau khổ:
- Tử Thanh đệ muốn đọc sách với phụ hoàng, đệ muốn nghe truyện mẫu thân kể,...
Suốt đêm y gục bên cạnh cậu không ngừng nói về hai người họ, vừa nói vừa khóc, cậu vẫn lặng im nghe y nói, vẫn làm chỗ dựa cho y đến giờ hạ táng. Bên ngoài toàn bộ quan trọng triều lại vẫn không quan tâm sức khỏe của mình vẫn quyết quỳ ngoài đó. Còn mấy kẻ hoạn quan thì lại thi nhau dẻo mỏ nịnh nọt để củng cố thế lực tiến hành kế hoạch đoạt vị kia.Hoàng thượng vốn là một bậc minh quân, thương nước thương dân, quang minh chính đại lập nhiều đại công bảo vệ trọn vẹn lãnh thổ Yên Quốc, giúp cho con dân được thái bình yên ấm theo đúng cái tên của nó_ Yên (日元). Hoàng hậu cũng là một bậc mẫu nghi thiên hạ khi chưa vào cung đã là một vị tiểu thư tốt bụng đặt dân lên đầu, tư dung tốt đẹp vừa hiền lương lại vừa cao quý. Hai người họ đã cống hiến hết mình cho Yên Quốc, được mọi người từ lớn bé, già trẻ, từ quan lại cho đến thường dân vô cùng kính trọng. Cái chết của hai người họ đã trấn động tới toàn bộ người dân Yên Quốc lúc này.
Giờ lành tới, Khuynh Doanh, một người mới bước tới tuổi 18 , vừa mới đến tuổi trưởng thành, y tự khoác lên mình bộ tang phục trắng xoá, tự mình cử hành nghi lễ ‘Chiêu tịch khốc điện’ .
Sáng hôm sau, đi đầu đoàn người dài như vô tận đi mà mặt trắng không có một biểu cảm gì suốt cả quãng đường. Từ cung đi ra đến cổng thành hàng người càng ngày càng dài dằng dẵng không thấy điểm cuối. Tà áo trắng bay phía trước không ngừng nhảy múa bay lên suốt quãng đường xung quanh mọi vật đều tĩnh lặng chỉ còn tồn tại âm thanh va chạm nhau của những tà áo đang xé lấy từng đợt gió thổi đến nghe mang đầy sự não nề. Bỗng giữa những tà áo trắng những giọt nước long lạnh bay ra khẽ rơi xuống, khuôn mặt thống khổ của vị Thái tử ấy giờ được bao lên bởi nước mắt, đoàn người đi suốt quãng đường vẫn không dám nói gì cố gắng tĩnh lặng để không làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của cậu. Lúc này ngài tựa như một vị thiên thần u sầu giữa không gian cô độc ấy. Đến nơi hạ táng, ngọn lửa bùng cháy trên hai cỗ quan tài ngày càng lớn dần Khuynh Doanh chỉ biết quỳ xuống tại đây nhìn chăm chăm vào nó, toàn bộ người đi cùng cũng cùng một lúc quỳ xuống hướng về đó cho đến khi chỉ còn lại tro tàn.Kết thúc tang lễ mọi người lặng lẽ ra về chỉ còn lại cậu và Khuynh Doanh vẫn dừng chân lại nơi này. Nhìn khuôn mặt thống khổ của y, cậu vô điều kiện ôm trầm lấy y đứng yên không di chuyển. Khuynh Doanh cũng kiệt sức thả người vào lòng cậu, lòng cậu ngày càng nặng trĩu. Cái cảm giác tội lỗi ấy vẫn cứ ôm lấy cậu, vẫn cứ khiến cậu day dứt , nếu không phải sự bất cẩn sự sai lầm của cậu thì hai người họ sẽ không phải chết. Cậu thực sự căm ghét chính bản thân mình, thấy căm ghét tại sao mình cứu mãi nhớ cái hình ảnh tự vẫn của họ, tại sao không thể nào quên nó đi, muốn đập đầu vào đá để quên hết những truyện này trở thành một người bình thường không còn đau khổ, không còn gánh nặng. Nhưng nhìn tới y đang dựa vào lòng cậu lại thấy mình còn rất nhiều truyện cần phải làm, có nhiều truyện cần giải thích với cậu ấy, có nhiều thứ cần phải bù đắp cho cậu ấy. Cậu đưa Khuynh Doanh về phủ Thái tử, cậu đặt y lên giường, lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu ấy không rời xa dù chỉ một chút. Cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khuynh Doanh vốn là người mạnh mẽ hơn bao giờ hết, y ngồi dậy khi Tử Thanh đã ngủ say, y bế cậu lên giường khẽ hôn lên đôi môi của người đang ngủ say ấy rồi đi ra khỏi phòng. Sáng hôm sau cậu tỉnh dậy nhận ra mình đã ngủ quên trong phòng của y. Cậu vẫn nằm dưới đất nhưng được đắp lên người một chiếc chăn mỏng, một câu hỏi: 'Khuynh Doanh đã đi từ bao giờ rồi?' khiến cậu nhanh chóng dậy lập tức chạy ra ngoài tìm y thì thấy y ở thư phòng kiểm tra sổ sách. Cậu nhẹ gõ cửa bên ngoài vài tiếng, Khuynh Doanh đáp lại:
- Vào đi!
Cậu không nói gì nhiều đi tới bắt đầu kiểm tra đống sổ sách, suốt 3 canh giờ trôi qua thoáng cái đã tới chiều rồi đống sổ sách và tấu chương ấy họ cuối cùng cũng làm xong. Nhớ tới hơn 5 năm trước hai người họ cũng từng ở cạnh nhau khi bầu trời cũng như vậy, một bầu trời mang ánh đỏ rực sáng cả không gian rộng lớn đó. Cậu nhìn Khuynh Doanh đang ngồi tỏ vẻ như không có truyện gì vươn vai bên chiếc bàn gỗ, y vẫn muốn giấu tất cả trong lòng sao? Cậu định lên tiếng thì y đột ngột quay lại nhìn cười nhẹ nói:
- Thật giống ngày hôm đó a!
Y nhìn như sắp khóc nhưng lại kìm lại nó gượng cười nhìn cậu nói:
- Vào 5 năm trước tính cách của huynh đã thay đổi một cách chóng mặt, từ một con người thờ ơ, lạnh nhạt trở thành một người hoà đồng, vui vẻ đệ đã nghĩ liệu huynh có thực sự là Tử Thanh không hay bị kẻ nào đó đoạt xá rồi, nhưng gần đây huynh lại nhiều lúc lại quay trở về cái tính cách ban đầu đó thờ ơ lạnh nhạt nhưng khi đến gần đệ lại thành một con người khác khiến đệ lại nghĩ rằng trước đây ta đã tình cờ làm gì đó làm thay đổi con người huynh. Tuy nhiên đệ lại thấy mình sai một lần nữa cho nên đệ muốn hỏi huynh câu này mong huynh thành thật trả lời ta, huynh không phải Tử Thanh đúng không ?
Cậu lặng lẽ cười nhìn Khuynh Doanh nói:
- Phải mà cũng không phải.
Cậu lại nói tiếp:
- Trước kia đệ từng bảo ta rằng đệ sẽ đợi đến khi ta sẵn sàng muốn nói cho đệ lí do của mình và giờ đến lúc ta phải nói sự thật với đệ rồi. Chuẩn bị tinh thần cho những điều mà ta sắp nói đi.
Khuynh Doanh liền khẽ gật đầu. Cậu nghiêm túc kể cho y .Cậu bắt đầu kể lại chuyện mình vốn từ một thế giới khác xuyên không vào cơ thể của Tử Thanh, thừa hưởng kí ức của cậu ấy như thế nào và sau đó cậu đã sống ra sao khi đoạt xá vào cơ thể cậu ấy. Nhưng cậu hoàn toàn bỏ qua chi tiết mình biết được trước mọi truyện sẽ xảy ra như thế nào qua cuốn tiểu thuyết đó, bởi lẽ cậu vẫn lo lắng nếu y biết trước cái kết ấy thì mọi truyện sẽ đi về phương nào đây. Nghe cậu nói Khuynh Doanb vô cùng ngạc nhiên nhưng bỗng sắc mặt y nghiêm túc:
- Huynh nói vậy nghĩa là huynh không phải Tử Thanh mà là Giang Tử Hiên còn Tử Thanh thật đã chết rồi ư?
Cậu khẽ lắc đầu:
- Ta đã nói rồi, Tử Thanh đã đồng bộ kí ức cũng như cảm xúc của mình với chính thần vì vậy nên Tử Thanh vẫn chưa chết, trái tim của cậu ấy vẫn nằm tại đây.Vừa nói cậu vừa nắm lấy tay Khuynh Doanh đặt vào phía trái tim đang đập từng hồi trong lồng ngực mình.
- Giờ ta và Tử Thanh vốn là một, cậu ấy trước kia lạnh nhạt với ngài bởi lẽ cậu ấy không thể bộc lộ cảm xúc của mình ra mà thôi, cậu ấy vô cùng biết ơn tới đệ, luôn ngưỡng mộ đệ, luôn hướng về phía ngài mà trở lên mạnh mẽ hơn. Khi mới vào cơ thể cậu ấy, ta thấy mình như một con rối dây bị chi phối bởi cảm xúc mạnh mẽ, mãnh liệt ấy mà trung thành với đệ. Sau suốt 5 năm bên cạnh đệ, ta đã dần dần hiểu được cái cảm xúc mà cậu ấy dành cho đệ, cũng hiểu được gia đình vốn là gì, ta cũng vì đệ mà điên cuồng tập luyện trở lên mạnh mẽ hơn để bảo hộ cho đệ. Đối với ta giờ mà nói, đệ chính là ánh sáng ấm áp chiếu rọi con đường ta đi.
Vừa nói cậu vừa xúc động vừa nghẹn ngào quỳ xuống, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của y mà hôn lên, hướng về phía Khuynh Doanh, cậu tiếp tục nói:
- Chính vì vậy xin đệ đừng coi ta như một kẻ ngoài cuộc nữa, có đau buồn có thống khổ gì thì chỉ cần đổ lên người ta mà thôi. Ta chính là ca ca của đệ!
Vừa dứt lời Khuynh Doanh chạy tới ôm trầm lấy cậu mà khóc, y cố gắng hét vào trong lồng ngực cậu chút hét lên hết mọi đau đớn vào từng tiếng khóc ấy. Cậu cũng ôm lấy y nói:
- Thái tử điện hạ giờ hãy để ta làm chỗ dựa cho ngài! Hãy để ta là một người xứng đáng để nhận lấy chữ ' Ca ca' này.
-Hết chương 10-