Chương 10: Quá khứ 3

Chap 10

Chiếc xe tải lao vút đi, để lại 2 thân xác vẫn thơ thẩn bên đường, một sự tĩnh lặng bao trùm lên không gian một cách kì lạ...

-Đồ khốn nạn, nếu không phải tại mày, con tao đã không chết-người đàn bà giơ tay định tát chàng trai

-Thôi, bình tĩnh bác ơi-xung quanh là những tiếng can ngăn của những người họ hàng bên cạnh

-Thằng chó, mày còn vác mặt tới đây làm gì, đi mau-nói xong bà ấy chỉ biết khóc. Chàng trai chỉ biết im lặng, hướng mắt nhìn về nơi xa xăm nào đấy...

Ngồi thụp xuống bàn, tôi bỗng chợt liếc thấy cái món quà mà cô ấy tặng tôi, hộp quà đã lấm lem đất cát, tôi mở ra xem, bên trong chiếc hộp là 1 cái vòng tay, kèm cùng với một bức thư, mà nói bức thư vẫn không chính xác, nó giống 1 tờ giấy nhật kí hơn, tôi lật ra đọc

"NGÀY 2/4 NĂM....

Hôm đó trời mưa to mà mình chẳng mang theo áo mưa gì, nếu giờ mà đi về không biết có bị cảm không nữa, mà bị cảm thì phiền phức lắm. Cuối cùng mình quyết định dầm mưa chạy về, chạy một đoạn thì cũng may gặp được cái bến xe buýt ngồi trú mưa, mình vào trong và ngồi chờ, bên trong thì chỉ có mỗi một người đang ngồi chờ xe, nhìn vào quyển sách cậu ấy đọc dày cộp, chắc người này phải học giỏi lắm đây....."

"Đó là những kỉ niệm mà M gặp tôi sao" tôi chợt nghĩ trong đầu rồi đọc tiếp, bức thư rất dài cho đến khi tôi đọc dòng cuối

"NGÀY 25/4 NĂM...

Hôm nay chính là ngày sinh nhật T, mình muốn chuẩn bị 1 chuyến đi chơi với cậu ấy vào tối nay, chắc hẳn sẽ rất vui, mình mong đến lúc đó quá đi.....

T à, cậu biết phần quà lớn nhất mà mình tặng câu là gì không? Mình nghĩ thứ đáng giá nhất liên kết giữa hai con người chính là tình cảm. T...Mình thích cậu. Mình muốn được nghe câu trả lời của T thật sớm, mong đến ngày đó quá đi..."

Tôi ngơ người khi đọc đến câu cuối cùng, M thích mình sao, vậy mà mình lại chẳng biết gì, cho đến khi cô ấy đã mất....mình vẫn không thể cho cô ấy câu trả lời. "Bộp, bộp" những giọt nước thấm đìa làm nhoè đi những dòng chữ vẫn còn trên trang giấy....khi đó là lần đầu tôi rơi nước mắt....

-Ê, thằng T kìa mày-một đứa nhóc chỉ vào một đứa nhóc khác đang ngồi thơ thẩn 1 mình

-A, thằng mồ côi cha ấy hả-mấy đứa đằng sau nhao nhao lên

-Haha, đồ mồ côi cha-tiếng cười khanh khách cùng những tiếng giễu cợt lọt vào tai tôi

-Sao thế hả, lại đây chơi đi thằng mồ côi-thằng nhóc lại nói tiếp, tôi lặng lẽ đứng dậy đi về nhà bỏ lại đằng âu những tiếng giễu cợt. Cũng bởi vì cha tôi bị bệnh nặng nên ông mới qua đời, mà cũng chỉ vì hồi đó, bệnh viện là 1 thứ gì quá xa xỉ so với gia đình tôi, mẹ tôi cũng vì ba mất mà đâm ốm dần, rồi cũng đi theo ba, để lại một thằng nhỏ mới 12 tuổi một mình bơ vơ. Ngày viếng tang mẹ tôi...tôi chẳng rơi nổi 1 giọt nước mắt...

Vậy mà giờ đây, tôi lại khóc như 1 đứa trẻ, như kiểu những gì ứ đọng trong tôi suốt mấy năm qua đều ào ạt tuôn ra cùng một lúc, chỉ cho đến khi những cảm xúc đó biến mất thì 1 con người vô cảm bắt đầu xuất hiện, ngày ngày tập luyện chỉ mong được trở nên mạnh mẽ, đó có lẽ cũng chính là điều mà M mong muốn ở tôi...

Trở về thực tại, nơi hai con người vẫn đứng đó, mặc cho những giọt mưa vẫn đang rơi từ từ nặng hạt

-Cuối cùng chỉ vì những thứ đó, mà cậu chấp nhận im lặng sao, cậu bỏ mặc cô ấy à-anh ta nhìn vào tôi

-Tôi....-những lời nói định nói lại ứ nghẹn trong cổ họng

-Ngày mai, chiều 16h, nếu cậu còn là 1 thằng đàn ông thì hãy gặp tôi tại phòng của clb Boxing, còn không thì cứ sống như một thằng hèn nhát chỉ bám váy đàn bà đi-anh ta nhổ nước miếng rồi quay lưng đi. "Rào, rào" cơn mưa vẫn càng ngày nặng hạt, khi này tôi mới ngồi dậy, bước đi về nhà...