Chương 47
Miệng vết thương trên tay của hoàng đế hiện tại đã bớt sưng tấy, cũng không còn cần thiết phải quấn lụa trắng nữa, hắn nhanh chóng khôi phục tảo triều như thường lệ.
“Khởi tấu bệ hạ, mười vạn đại quân của chúng ta đã vận chuyển lương thực và các loại vật dụng thiết yếu trong quân đội đến biên giới phía Tây Bắc.”
Hoàng đế đối với tình hình chiến sự ở Tây Bắc vô cùng để tâm, hễ khi nào có tình báo về chiến sự, bất kể khi đó đang là lúc nào, cho dù là đêm khuya thì hắn cũng muốn đích thân dựng lại bản đồ cho chính mình xem. Vị tướng chỉ huy đội quân lần này là lão tướng quân Hứa Hoài đã chinh chiến nhiều năm, trấn thủ vùng biên giới phía Tây Bắc. Ông ấy vô cùng am hiểu địa thế sông núi nơi này, cũng đã từng nhiều lần dẫn binh đi chinh phục man di, đánh tan quân xâm lược của địch, lập nên nhiều chiến công hiển hách, được hoàng đế đích thân phong làm đại tướng quân.
“Khởi bẩm bệ hạ, Hà Đông năm nay mưa lớn liên miên không dứt gây ra nạn lũ lụt, lại thêm dịch bệnh tàn sát bừa bãi, hiện tại các thái y đã được cử đến hỗ trợ vùng này, cấp thiết cần thêm dược thảo, xin bệ hạ ban lệnh cho các châu, huyện ở gần đáp ứng mở kho cứu trợ Hà Đông.”
Từng chuyện từng chuyện triều chính được bẩm lên, sau khi tất cả quan viên đều đã bẩm báo xong, Khương Hưng của Đại Lý Tự Khanh lập tức bước ra khỏi hàng, thầm nghĩ quả nhiên đại sự đến rồi.
“Khởi bẩm bệ hạ, sự tình tặc tử có ý đồ mưu sát, vi thần đã đem người của Lễ Bộ, Quang Lộc Tự, Ngự Tiền thân vệ canh gác cùng những người thủ lăng không nghiêm toàn bộ bắt vào ngục. Đích thân vi thần và các đồng liêu bên Hình Bộ đã đi thẩm vấn từng người.” Giọng điệu của Khương Hưng vẫn như bình thường.
Trong nội tâm của tất cả quan viên ở đây đều âm thầm phát lạnh, chuyện này vậy mà có thể liên lụy đến Lễ Bộ, Quan Lộc Tự, Ngự Tiền thân vệ, xem ra không thể tránh khỏi một hồi gió tanh mưa máu. Điều đáng mừng chính là bệ hạ đã giao vụ án này lại cho Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ, cho dù còn chưa có trực tiếp giết người nhưng cũng có thể thấy được long nhan đang phẫn nộ, muốn truy xét việc này đến cùng. Đại đa số triều thần cũng đã nghĩ thông suốt điểm này, dần dần cũng thả lỏng tâm trạng, bọn họ cùng với việc này không có quan hệ, bệ hạ thánh minh nhất định cũng sẽ không làm khó bọn họ. Việc bọn họ cần làm lúc này chính là không nên hoảng loạn, an ổn lòng dân, tuân thủ bổn phận của mình là được.
Trên triều đình mây quầng gió vũ, Tiết Nghiên Tuệ lại chỉ thu được một chút tin tức vụn vặt. Nàng chống cằm nghĩ ngợi, chuyện này muốn kết thúc như thế nào đành phải tùy theo ý của bệ hạ vậy.
“Nương nương, người đừng có gấp, nô tài ở đây có hai bình nước hoa hồng, chỉ cần dùng thứ này gội qua một lần đảm bảo sẽ không ngửi được mùi tanh.”
Tiết Nghiên Tuệ ngồi ở trước bàn tròn nhỏ, một đầu tóc dài dày đặc xõa ở phía trước, nhăn mũi, phất tay quạt gió: “Nhanh lên! Trước khi bệ hạ tới đây phải loại trừ hết cái mùi tanh này.”
Bởi vì hoàng đế tuyên bố ra bên ngoài người bị bò cạp độc cắn bị thương chính là Tiết Nghiên Tuệ, làm hại nàng sau khi hồi cung vẫn một mực ở trong Tử Thần Điện. Ngày hôm đó trong lúc đang chải tóc, nàng phát hiện mái tóc của mình có hơi rối một chút, không phải hoàn toàn mượt mà. Nhớ tới Tống nữ quan đã từng nói qua dùng lòng trắng trứng ủ là có thể làm cho mái tóc mềm mại trơn bóng. Nàng lập tức nhất thời cao hứng đi gội đầu, lệnh cho cung nữ chuẩn bị một chén lớn lòng trắng trứng, toàn bộ bôi hết lên tóc không sót một giọt.
Sau khi bôi lên tóc khoảng một phút đồng hồ, đợi màu xanh nhạt của lòng trắng trứng hoàn toàn biến mất thì mái tóc của nàng đúng là đã trở nên mềm mại hơn, có điều mùi tanh của trứng lưu lại nàng rửa hoài mà vẫn không sạch được.
Ngay cả nàng cũng chịu không nổi cái mùi tanh này.
Cũng may nàng dùng hết hai bình nước hoa hồng để ngâm tóc, dùng mùi thơm nồng đậm của hoa hồng mới có thể đè ép được mùi tanh nồng của trứng xuống.
Tóc của nàng dài đến tận thắt lưng, lại vô cùng dày mịn, hiện tại cả mái tóc đều xõa rối tung ở sau lưng. Tiết Nghiên Tuệ ngồi ở cạnh cửa sổ, hai bên cửa sổ đều mở ra, màn lụa mỏng được buộc gọn ở hai bên cửa, gió nhẹ khẽ thổi, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mái tóc đen dài của nàng.
Im lặng ngáp một cái, nàng ở dưới ánh nắng ấm áp và gió nhẹ thổi hiu hiu này cảm thấy vô cùng buồn ngủ, nhanh chóng gục xuống, đêm hôm qua phải đến tận khuya nàng mới có thể ngủ được.
Tiết Nghiên Tuệ có một giấc mơ, trong mơ nàng thấy có một chú chó con nhào vào trên người của nàng, ở trong lòng nàng ngửi tới ngửi lui, phun ra hơi thở ấm nóng lại ngưa ngứa, nàng nhịn không được bật cười. Vừa cười lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, nàng làm gì có nuôi chó... Tiết Nghiên Tuệ giật mình, đột nhiên mở to mắt: “Bệ hạ?”
Hoàng đế có chút khẩn trương không kịp chuẩn bị, đối mặt với nàng trong chốc lát liền thản nhiên vươn tay trái ra, nắm lấy một chút tóc của nàng đặt ở chóp mũi ngửi qua ngửi lại: “Trẫm nhìn thấy hồ điệp từ bên ngoài cửa sổ bay vào, thì ra là bị mùi thơm này dẫn dụ.”
Tiết Nghiên Tuệ che lại hai má đang đỏ bừng, vội vàng nhìn trái nhìn phải, hồ điệp ở chỗ nào vậy?
“Bay mất rồi!” Hoàng đế khiêu mi cười khẽ.
Cơn mệt mỏi hiện tại đã giảm bớt, Tiết Nghiên Tuệ dần dần tỉnh táo lại, cho dù nàng có dùng hết hai bình nước hoa hồng để gội đầu cũng tuyệt đối không thể thu hút được hồ điệp bay tới, hắn đúng là... nói bậy cũng có thể nói một cách nghiêm túc như vậy! Ngược lại trong giấc mơ ban nãy của nàng, cái cảm giác có một chú chó con cứ ngửi tới ngửi lui trên người của nàng, có lẽ chính là hắn đi.
“Vì sao nàng lại nằm sấp ở đây mà ngủ?” Hắn không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, dùng mu bàn tay phải nhẹ vuốt lên gò má đỏ ửng của nàng, động tác vừa dịu dàng lại có chút mập mờ.
Hai má Tiết Nghiên Tuệ nhất thời nóng lên như bị lửa thiêu, hắn đến đây là muốn chọc ghẹo nàng đây mà. Nàng cũng không phải là một đứa đầu đất, đối với một số chuyện cũng có thể nhận thức được. Đêm qua vì sao nàng lại đi ngủ muộn? Là vì giúp hắn tắm rửa nha.
Nàng trước hết đã dùng vải bọc lại cánh tay phải đang bị thương của hắn để phòng ngừa nước thấm vào. Hắn lại không cho phép nàng giúp thay quần áo, chỉ để nàng đứng kế bên giúp hắn tắm rửa... Có thể chỉ một tầng nước sóng sánh nhộn nhạo kia cũng không thể ngăn cản được cái gì, cái gì nên thấy hay không nên thấy nàng cũng đã thấy hết rồi.
Hai cánh tay rắn chắc, phối hợp hoàn mỹ với tấm lưng dày rộng, thân hình của hắn tuy gầy nhưng lại đầy đủ nét nam tính... Tiết Nghiên Tuệ nhắm mắt lại, những hình ảnh kia cứ ở trong đầu nàng lặp lại nguyên một đêm, cứ như vậy nàng làm sao có thể ngủ được?
Tiết Nghiên Tuệ trong lúc vô thức cắn môi nhìn hắn, hoài nghi hắn có phải hay không là cố ý... Cố ý dùng nhan sắc đi hành hạ người khác. Người khó chịu nguyên một đêm hôm qua chính là nàng, hắn vậy mà một chút phản ứng cũng không có.
Hiện tại lại muốn tới nữa rồi, Tiết Nghiên Tuệ dự định phản kích không thành công còn bị hoàng đế liên tục đến chọc ghẹo...
“Bệ hạ, trên người của thần thiếp có tiên hương.” Nàng cong môi cười, cố ý thả ra một nụ cười quyến rũ, lại có chút giảo hoạt như một tiểu hồ ly.
Hô hấp của hắn có chút dồn dập, biết rõ nàng sắp làm chuyện xấu, nhưng bước chân của hắn lại không hề dịch chuyển, hỏi hùa theo ý: “Vậy sao, ở chỗ nào vậy?”
Nàng liếm liếm môi: “Son ở trên môi của thần thiếp chính là dùng tinh dầu hoa hồng điều chế ra, hương vị vừa ngọt ngào lại vừa thơm ngon...”
Ánh mắt của hắn nhìn qua vô cùng tĩnh mịch, nhưng yết hầu lại nhẹ nhàng chuyển động, Tiết Nghiên Tuệ nén cười, nàng bên ngoài giả đò như không có chuyện gì nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra một tia vui vẻ, trận này xem như hòa được một ván.
“Vậy sao, để trẫm đích thân đến so sánh.” Giọng nói trầm ấm của hắn bỗng chốc trở nên khàn đục.
Trên môi nhanh chóng lan tỏa cảm xúc ấm nóng, Tiết Nghiên Tuệ bởi vì còn đang khiếp sợ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, quên mất phải chống cự, để cho hắn hoàn toàn công thành đoạt đất.
Một hồi lâu sau, nàng mới há miệng thở dốc, đột nhiên phát hiện ra... vị giác của bệ hạ vốn dĩ chưa hồi phục, cho dù hắn muốn so sánh cũng không thể nào dùng đến loại phương pháp này được.
Đáng tiếc, trong lúc nàng chuẩn bị muốn mở miệng chất vấn, bên ngoài điện nhanh chóng có người tiến vào thông truyền, người của Đại Lý Tự đã tới, muốn cầu kiến bệ hạ. Hoàng đế lau sạch vết son bóng trên môi, mỉm cười rời đi.
...
Cơn sóng gió vừa mới quét ngang trên triều chính, bây giờ tất cả lại tập trung về phía hậu cung.
Trong Hàm Ngọc Điện, Ngô Hiền Phi ngây ngốc quỳ trên mặt đất, cả người giống như bị héo rũ, toàn bộ tinh khí thần đều mất hết. Nếu như không phải nhìn thấy ngực nàng ta còn đang phập phồng, những cung nữ hầu hạ bên cạnh còn tưởng rằng Ngô Hiền Phi đã ngừng thở.
Lúc này những cung nhân bên cạnh cũng không có ai muốn tới gần nàng ta, mỗi một người đều khóc lóc thảm thiết, Ngô gia cũng có quan hệ trong vụ án mưu sát lần này, toàn bộ người trong gia tộc đều bị nhốt vào trong ngục, phụ thân và huynh trưởng mà nàng ta từng lấy làm kiêu ngạo hiện tại đã trở thành tù nhân. Trong nháy mắt, nàng ta từ một đích nữ nhà cao cửa rộng biến thành nữ nhi của tội thần. Bệ hạ rốt cuộc là muốn trừng phạt Hiền phi nương nương như thế nào đây? Những người đi theo hầu hạ nàng ta như bọn họ nhất định cũng không có kết cục gì tốt.
“Ngươi lập lại một lần nữa cho ta... đại ca huynh ấy... phạm tội gì?” Âm thanh của Ngô Hiền Phi như vỡ vụn.
“Hức hức... Ngài ấy là thân vệ quân được giao nhiệm vụ canh gác kiểm tra phòng ốc bên trong Đế Lăng, bệ hạ lại ở bên trong phòng gặp phải bò cạp độc, phạm tội có ý đồ mưu sát quân vương, trước tiên bắt giam vào trong ngục, sau đó... sau đó chém đầu.” Cung nữ tâm phúc hầu hạ bên cạnh Ngô Hiền Phi khóc lóc thuật lại: “Nương nương, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Không có khả năng, đại ca vì sao phải đi mưu sát bệ hạ? Vu khống! Chuyện này nhất định là vu khống!” Ngô Hiền Phi đột ngột hét lên, giống như điên cuồng quát: “Là ai muốn hãm hại đại ca ta? Hãm hại Ngô gia của ta? Là ai muốn hãm hại bổn cung?”
Lúc Tiết Nghiên Tuệ nghe được tin phụ thân và huynh trưởng của Ngô Hiền Phi đều bị bắt giam vào trong ngục, kinh ngạc đến mức nhướng mày. Nàng tự mình tìm gặp Hàn Đạo Huy thăm dò tin tức, biết được Lễ Bộ, Quang Lộc Tự và ngự tiền thân vệ quân, cả ba bên cùng với rất nhiều quan lại đều bị tống vào ngục. Phần lớn chức quan của bọn họ đều không cao, duy chỉ có phụ thân của Ngô Hiền Phi là có chức vị cao nhất, ngay cả huynh trưởng của nàng ta cũng đã nhận tội.
Ba bốn ngày trôi qua, Trương Vân Toàn trở về bẩm báo thêm một tin tức mới: “Nương nương, Hàn đại nhân hạ lệnh cho nô tỳ tới đây truyền lời, Ngô Gia Đình đã thú nhận bởi vì bệ hạ hoàn toàn sủng ái nương nương, vắng vẻ muội muội của hắn ta là Ngô Hiền Phi, cho nên hắn ta đã âm thầm oán hận trong lòng. Mà Ngô Hiền Phi lại đắc tội với nương nương, hắn ta sợ bệ hạ sẽ vì nương nương mà trừng phạt Ngô Hiền Phi, sợ Ngô gia của hắn ta bị họa lây, lớn gan dám nghĩ đến chuyện thu mua huân vệ, ý đồ mưu hại bệ hạ. Ngô Gia Đình sau khi khai xong khẩu cung, thừa dịp mọi người không ai chú ý đã cắn lưỡi tự vẫn.”
“Cái gì? Người đã chết rồi sao?” Vừa khai xong đã lập tức tự sát, người chết rồi đương nhiên không thể tiếp tục đối chứng, trong chuyện này có ẩn tình gì, người sáng suốt vừa nhìn đã biết được ngay.
Trương Vân Toàn tức giận bất bình: “Hừ! Cái tên loạn thần tặc tử kia trước khi chết còn muốn hắt một chậu nước bẩn lên người nương nương nữa chứ!”
Cái chết của huynh trưởng Ngô Hiền Phi đúng thật là quá khéo. Đại Lý Tự và Hình Bộ tiếp tục điều tra đi xuống, qua mấy ngày sau, Tiết Nghiên Tuệ nghe nói còn tra ra được Chữ gia, nhà mẹ đẻ của thái hậu cũng có tham gia vào việc này.
Ngược lại bên phía Tiết lão tặc và Xương Vương lại vô cùng sạch sẽ, một chút cũng không có dính líu tới.
Nàng một chút cũng không tin, nếu như bệ hạ thật sự gặp chuyện không may, trong số những người được lợi nhiều nhất cũng chưa tới lượt của Ngô gia và Chữ gia.
Trong Hàm Ngọc Điện, Ngô Hiền Phi gần như đã điên rồi, nàng ta nắm chặt một tờ giấy thấm đẫm máu, sau khi cho người đi dò la tin tức, nàng ta rốt cuộc cũng có một chút thông tin, nhưng mà là sau khi đại ca nàng ta chết mới biết được tin này.
Đại ca chết rồi, phụ thân bị nhốt trong ngục, mẫu thân nàng ta bị biếm làm nô tỳ, tất cả người thân của nàng ta đều có kết cục vô cùng thê thảm. Hết thảy tất cả những chuyện này nhất định là do Tiết Nghiên Tuệ cố ý gây ra, nếu như không phải do Tiết Nghiên Tuệ, đại ca sẽ không làm ra loại chuyện hồ đồ này. Ngô Hiền Phi hoàn toàn lâm vào điên cuồng, nàng ta nhất định phải trả thù.
Ngày hôm đó Tiết Nghiên Tuệ dự định đi qua Quá Dịch Trì hái lá sen non, chuẩn bị nấu một nồi cháo lá sen. Bỗng một tiểu thái giám của Tử Thần Điện chạy như điên đến đây, lôi kéo tay Trương Vân Toàn truyền lời, Trương Vân Toàn nghe xong sắc mặt lập tức tái xanh.
“Nương nương!”
“Có chuyện gì vậy?” Tiết Nghiên Tuệ nhíu mày, có chuyện gì mà bộ dạng của Trương Vân Toàn lại giống như sắp sụp đổ thế kia.
“Ngô Hiền Phi ở trước mặt bệ hạ vu khống nương nương tội dâm loạn hậu cung, cùng với Xương Vương lén lút tư tình...”