Chương 22: Chương 22

Nước trong nồi đồng kịch liệt sôi trào, trên tay như bị phỏng, Tống nữ quan thu lại ý cười, an tĩnh tinh thần, hướng chén trà nhỏ bắt đầu pha trà. Lần pha trà này bị quý phi nương nương làm nhiễu loạn tinh thần, trà này pha cũng không được hoàn hảo, hương trà cũng không nồng nàn.

"Nương nương, mời dùng trà."

Tiết Nghiên Tuệ cũng không thèm để ý, mỉm cười nâng chén trà hoa trước mặt, cách pha loại trà này động tác như mây trôi nước chảy vô cùng đẹp mắt, bất quá vị trà xem ra vẫn không hợp tâm ý của nàng.

"Nữ quan nếu như đổi ý, lúc nào cũng có thể đến nói với ta."

Những đều nên nói nàng cũng đã nói hết rồi, Tống nữ quan cho dù hiện tại muốn xuất gia làm ni nhưng nếu đổi ý nàng nhất định sẽ giúp một tay.

"Lão thân đa tạ nương nương".

Tống nữ quan lau lau khoé mắt, "Trong đình nóng như vậy, bộ xương già này của lão thân cũng không phải quá mảnh mai, không thể liên lụy nương nương chịu nóng, để thần mở cửa sổ ra cho gió lùa vào."

Tống nữ quan đứng lên mở cửa sổ, sau đó cả người liền giống như bị sét đánh cứng ngắt tại chỗ.

Đã trãi qua ba lần gặp mặt, Tống nữ quan tự cho là đã trãi qua sóng to gió lớn nhưng mà giờ khắc này đầu óc của bà hoàn toàn trống rỗng, xong rồi.

"Nữ quan?"

Tiết Nghiên Tuệ kinh ngạc nhìn qua, cùng hoàng đế bốn mắt nhìn nhau.

"Hoa mắt sao".

Nàng mạnh mẽ chớp mắt, hoàng đế vẫn còn ở đó, thậm chí còn nhìn nàng nở một nụ cười lạnh. Nụ cười này thật là đáng sợ, Tiết Nghiên Tuệ tóc gáy dựng đứng, trong đầu nhanh chóng liên tưởng tới bộ dáng mãnh thú lúc đi săn.

Tay nàng run lên, chén trà nhỏ súyt nữa rơi xuống đất, Tiết Nghiên Tuệ buông chén trà, "Bệ hạ, ngài làm sao lại đứng ở ngoài nắng như vậy, cung nhân hầu hạ của người ở đâu?"

Mặt trời rõ ràng đã lên cao, quanh thân của hoàng đế lại giống như quấn đầy hàn khí, Tiết Nghiên Tuệ nhấc váy bước nhanh ra ngoài đình, nhìn thấy ở xa xa chúng nô tài quỳ đầy đất. Mà ngay cả Hàn Đạo Huy cũng rất biết nghe lời đều đứng từ xa nhìn lại đây.

Khó trách nàng ngay cả một chút động tĩnh cũng nghe không được.

"Bệ hạ, ngài...ngài phơi nắng đến đổ mồ hôi rồi, để thần thiếp lau cho ngài."

Xem tình hình này, những lời nên nghe hay không nên nghe chắc hắn cũng đã nghe hết rồi, Tiết Nghiên Tuệ cố gắng giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, môi son nhếch lên, kiễng chân lên, tay cầm khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên chóp mũi hoàng đế.

Sóng mũi của hắn thẳng tắp, làm cho dung mạo tuấn mỹ lộ ra nét cương nghị lạnh lùng, mà thực tế hắn cũng đang mặt không biểu tình.

Tiết Nghiên Tuệ tâm thần hoảng hốt, thiếu chút nữa đem khăn nhét luôn vào mũi của hoàng đế, vì để giảm bớt hốt hoảng, nụ cười của nàng lại thêm ngọt ngào sâu thẳm.

Tay trái của hoàng đế đột nhiên giữ lấy cổ tay nàng, ngón trỏ tay phải đè nhẹ trên môi của nàng, "Không cho cười".

Tiết Nghiên Tuệ ngưng cười, vẻ mặt tội nghiệp nhìn hắn.

"Bệ hạ, thần thiếp sai rồi, thần thiếp không nên ăn nói bậy bạ."

Trong nội tâm của hoàng đế hiện tại đang có một cổ bực bội không rõ, tròng mắt liếc nàng, môi son mềm mại, không khỏi giật giật ngón tay.

Đợi hắn thu tay về, đầu ngón tay đã nhiễm một vòng son đỏ tươi, Tiết Nghiên Tuệ chỉ thấy môi nóng lên, nhỏ giọng: "Son của thần thiếp đều trôi hết rồi".

Hoàng đế khẽ vuốt ngón tay, ánh mắt ngưng lại trên người nàng.

Tiết Nghiên Tuệ bất an lui một bước, ánh mắt bệ hạ sao cứ như nhìn chằm chằm vào cổ của mình vậy?

Hoàng đế nhạy cảm nhìn thấy được sợ hãi trong mắt nàng, đầu quả tim như bị ai hung hăng nắm lại, thật phiền não, hắn không thích loại ánh mắt này xuất hiện trên người nàng.

"Sợ trẫm sao?"

Tiết Nghiên Tuệ do dự một lát, khẽ gật đầu, nàng sợ hắn không còn dung túng cho nàng nữa.

"À, trẫm thật không muốn nghe thấy những lời nói tầm thường như vậy nữa."

Hoàng đế xoay người rời đi, Tiết Nghiên Tuệ thấy hắn dường như còn tức giận hơn lúc đầu.

Bất quá, nghe ý tứ của bệ hạ chuyện này xem như cho qua, Tiết Nghiên Tuệ thở dài một hơi.

Ngày thứ hai, Tiết Nghiên Tuệ chọn ra mười thiếu niên hộ vệ cường tráng nghe lời sai cung nữ đưa cho Tống nữ quan, nhét vào trong xe ngựa đầy những vải vóc, vật liệu may mặc, tự mình tiễn đưa Tống nữ quan trèo lên xe, đưa mắt nhìn đoàn xe hướng phía cửa cung rời đi.

Tống nữ quan vẫn là muốn xuất gia tại Pháp Từ ni tự, trong lúc Tiết Nghiên Tuệ đang buồn vô cớ, tiểu hoạn quan thủ vệ đã chạy vào bẩm báo, "Nương nương, Tống nữ quan bị cấm quân ngoài cửa cung cản lại, không cho phép xuất cung."

Tiết Nghiên Tuệ kinh ngạc, "Ngươi chưa cho bọn hắn xem thủ lệnh của bổn cung ư?"

"Đã lấy ra, cấm quân tại cửa cung nói nếu không có khẩu dụ của bệ hạ bọn họ sẽ không cho bất kỳ ai bước qua cửa."

Tiết Nghiên Tuệ bất đắc dĩ nâng trán, "Nhanh đi đón Tống nữ quan trở về."

Nàng cười khổ vài cái, còn có thể làm thế nào nữa, đi cầu hoàng thượng a.

Tiết Nghiên Tuệ vội vàng đi đến Tử Thần Điện, từ xa đã thấy Hàn Đạo Huy đứng ở trước cửa, tựa hồ như đang cố ý đợi nàng đến.

"Hàn Công Công, kính xin công công vào thông truyền bệ hạ giúp một tiếng."

Hàn Đạo Huy sắc mặt phức tạp, vừa buồn vừa vui, trong kinh hỉ mang theo sợ hãi, "Nương nương, tảo triều vừa mới kết thúc".

Tiết Nghiên Tuệ nhìn mặt trời giữa đỉnh đầu, bây giờ đã là giữa trưa, hắn  vẫn chỉ vừa mới tan triều sao?

"Nhưng mà, ngoại trừ mấy vị lão thần tuổi cao được người ta đỡ ra điện, nghị sự vẫn còn tiếp tục."

Hàn Đạo Huy có chút đồng tình với những kẻ đang trong điện kia...nhất là những thần tử theo phe của Tề quốc công, nguyên một đám bị bệ hạ tra khảo đến thất hồn lạc phách, quẫn bách gần chết, hận không thể đâm thẳng đầu xuống đất.

Hàn Đạo Huy hầu hạ bệ hạ nhiều năm, biết rõ bệ hạ rất đặt nặng vấn đề giang sơn xã tắc, sau khi bệ hạ bị bệnh, quyền thế của Tề quốc công ngày càng gia tăng, trong triều hiện tại đa số đều là thần tử do ông ta đề bạt.

Tuy Hàn Đạo Huy trông ngóng bệ hạ sớm ngày loại trừ Tề quốc công cùng Xương Vương, nhưng hắn biết rõ bệnh của bệ hạ vẫn chưa khỏi hẳn, cũng sẽ không để bọn họ chết.

Xương Vương là đề phòng trường hợp vạn nhất bệ hạ có gặp chuyện bất trắc, dưới gối lại không có hoàng tử, người có thể danh chính ngôn thuận áp chế chư Vương cũng chỉ có hắn ta, mà Tiết Thành chính là trợ thủ được lựa chọn giúp cho Xương Vương áp đảo quần thần.

Hôm nay bệ hạ lại có thể đột nhiên xuất thủ, bắt đầu diệt trừ phe cánh của Tiết Thành.

Hàn Đạo Huy vui mừng nhất chính là việc này, ở hắn xem ra, bệ hạ nhất định có thể chống được đến lúc tiểu hoàng tử hạ sinh.

Mà hiện tại việc hắn lo sợ nhất chính là bệ hạ đột nhiên xuất thủ, sợ là cùng với sự tình Tiết quý phi hôm qua không tránh khỏi có chút quan hệ, bệ hạ không nỡ trừng phạt Tiết quý phi, sẽ đem cổ lửa giận này tính ở trên đầu của Tề quốc công.

Nếu như không phải Tiết Thành cưng chiều thứ nữ, xem thường trưởng nữ, Tiết quý phi cũng sẽ không kết giao với Tống nữ quan, lại càng không nói ra những lời hồ ngôn kia.

Bệ hạ có lẽ cũng không có phát giác ra Tiết quý phi có ảnh hưởng như thế nào tới bản thân. Mà Hàn Đạo Huy tra ra trước khi Tiết quý phi vào cung đã cùng với Xương Vương định thân, hắn vốn định bẩm báo cho bệ hạ, nhưng mà tình thế hôm nay, hắn cũng không dám nói.

"Bệ hạ sáng nay ngay cả bữa sáng cũng không dùng, lại đến nơi này suốt mấy canh giờ, thật là tổn hại thân thể." Tiết Nghiên Tuệ vẻ mặt ân cần.

Hàn Đạo Huy liên tục gật đầu, hắn đợi ở trước cửa Tử Thần Điện chính là để chờ Tiết quý phi đến, để cho nàng đi khuyên nhủ bệ hạ dùng bữa.

Về phần chuyện đính hôn, nhất định là lão tặc Tiết Thành kia năm đó đã bức bách quý phi nương nương, mà chuyện đó nay đã là quá khứ, không cần thiết nhắc lại.

Hàn Đạo Huy hạ quyết tâm, quét sạch ưu sầu, cười ha hả nói: "Trách nhiệm khuyên nhủ bệ hạ dùng bữa liền phải nhờ vào nương nương rồi".

Tuyết Nghiên Tuệ mí mắt giật giật, hắn xác định bệ hạ gặp nàng không phải là lửa cháy đổ thêm dầu ư?