Đạo nhân được gọi là lão đại chính là vị chưởng môn tốt nhất của Vân Thanh môn, năm nay đã sáu trăm hai mươi tuổi, là người có bối phận cao nhất, thân phận cao nhất cũng là người cao tuổi nhất Vân Thanh môn. Tên tục gần như chẳng còn ai nhớ đến, tất cả mọi người đều tôn hắn là Vân Thanh thượng nhân.
Oa, lão nhân mới chỉ chín mươi, một trăm thôi mà nhỉ? Lâm Phiền mắt lé xệ nhìn một lão đạo đang trồng rau xới đất, nếp nhăn trên mặt đã chằn chịt, ống quần cuốn cao, tay áo xăn lên, nếu như không phải là đạo bào thì có khác gì với mấy lão nông bình thường đâu. Lão đạo đưa mắt nhìn qua, Lâm Phiền liền thu lại ánh mắt, cái Ẩn Tiên tông này đều là lão yêu quái không đó.
- Tiểu ca, tới đây.
Lão đạo lên tiếng.
- Ta?
Lâm Phiền chỉ bản thân, nhìn hai bên một chút rồi chắp tay đi qua:
- Tiền bối mạnh giỏi.
Lão đạo nói:
- Ngươi giúp ta đi lên Xạ Nhật phong lấy chút ít nước suối về đây, nơi nào càng cao nước suối càng ngọt.
Lâm Phiền ngẩn đầu nhìn Xạ Nhật phong ẩn hiện trong mây, móa, đậu xanh rau muống nhé, Ẩn Tiên tông chính là cấm địa, không thể bay loạn mà chỉ có thể lội bộ lên, quái gì cao thế nhỉ. Lâm Phiền chỉ dòng suối nhỏ bên cạnh nói:
- Tiền bối, nước này cũng chảy từ trên Xạ Nhật phong xuống, cần chi làm cho hạt mầm khát khô chờ đợi vậy chớ?
- Ha ha, ngươi không muốn đi nên tìm cớ. Ngươi không phải hạt mầm làm sao biết nó khát khô?
- Tiền bối cũng không phải hạt mầm, làm sao biết nó không khát?
Lâm Phiền hỏi ngược lại.
- Ngươi không phải ta, làm sao biết được ta không biết nó có khát khô hay không?
Móa, cái này là giỡn mặt đấy… Sao lại có điểm giống tông chủ vậy nhỉ. Lâm Phiền nói:
- Có phải là ngươi muốn tiếp tục nói: Ngươi đã không biết ta có biết nó có khát hay không, ngươi lại không biết nó có khát hay không, cho nên ngươi đi múc nước đi… Được rồi, ta đi.
Lão đạo cười, Lâm Phiền bất đắc dĩ nhấc lên hai cái thùng gỗ, đi về hướng nam, từ chân núi lội bộ đi lên, tốn mất nửa canh giờ mới đến lưng chừng núi liền múc lấy hai thùng rồi lội xuống núi đi về chỗ trồng rau.
Lão đạo múc nước đổ vào:
- Đã đi lên rồi, vậy có định đi lên đỉnh núi nhìn ngắm chút không?
Lâm Phiền lắc đầu:
- Không có.
- Vì sao lại không đi?
Lâm Phiền hỏi lại:
- Vì sao lại phải đi?
Lão đạo nói:
- Xạ Nhật phong chính là đỉnh núi cao nhất Đông Châu, cũng là nơi không phải ai muốn lên cũng đều được lên. Ngươi đã có cơ hội này, vì sao lại không đi lên xem một chút?
Lâm Phiền trả lời:
- Bởi vì… ta quên.
- Ha ha, vô tâm mới có thể quên, chỉ sợ trên đường người đi lên đã không nghĩ tới chuyện đi lên đỉnh núi.
Lão đạo nói tiếp:
- Nếu như ngươi hối hận, ta niệm tình ngươi múc cho ta hai thùng nước, đặc chuẩn ngươi bay lên.
- Ta nói này tiền bối, có phải ngươi đã an bày tạ lễ ở trên đó cho ta hay không đây?
Lâm Phiền ngẩn đầu nhìn Xạ Nhật phong:
- Nếu đúng là vậy, ta đành phải đi xem một chút rồi.
Lão đạo nở nụ cười:
- Tiểu ca, lúc ngươi đi lên, ngươi tìm được bao nhiêu dòng suối.
- Bốn dòng.
Lão đạo nói:
- Ngươi không biết, cự ly từ chỗ của ngươi lên đến đỉnh núi còn tới ba dòng suối, nếu như ngươi kiên trì đi lên sẽ tìm được nước suối tốt nhất.
Lâm Phiền có chút hiểu ra, gật gật đầu, lão đạo rất vừa ý, quả thật dùng đạo lý thô thiển nhưng vẫn dạy dỗ được vãn bối.
Lâm Phiền nói:
- Tiền bối, phần tạ lễ kia có hay không?
- Không có.
Lão đạo lắc đầu.
Lâm Phiền hỏi tiếp:
- Nếu như ta kiên trì đi lên vậy thì có hay không?
- …
Lão đạo xấu hổ, suy nghĩ về vấn đề này hồi lâu.
Lâm Phiền rất lễ phép chắp tay:
- Tiền bối, vãn bối cáo từ.
Lâm Phiền rời đi, lão đạo nở nụ cười, thằng nhãi này có chút ý tứ đây. Hai người nói là cùng một chủ đề, lão đạo cho rằng ngươi muốn tiếp tục đi tới thì phía trước sẽ càng tốt, có lẽ nếu kiên trì thì sẽ xuất hiện thứ tốt hơn nữa. Lâm Phiền lại cho rằng, không có gì là tốt nhất, chỉ có tốt hơn, nếu như cứ theo đuổi tốt hơn thì khi nào mới có thể dừng lại? Có lẽ phía trước không có tốt hơn, cũng giống như không có phần tạ lễ của lão đạo vậy, dù có kiên trì thế nào cũng không đạt được.
Việc này không có đúng hay sai, tiêu chuẩn đúng sai chỉ tồn tại ở việc thành công hay thất bại. Lâm Phiền từ bỏ là một loại mỹ đức, lão đạo kiên trì cũng là mỹ đức, bất quá thì tiểu tử này chẳng qua không muốn đi lên tiếp mà thôi, điểm ấy lão đạo hiểu rất rõ. Lão đạo truyền âm:
- Lão tam, tặng cho người trẻ tuổi kia một bàn tiệc lớn.
…
Một mảng bình địa phía trên Huyễn Vân trận, tứ phía đều có cắm cờ trận, trung ương là một cái bệ đá, trên bệ đá có một đạo nhân râu tóc bạc trắng ngồi xếp bằng. Lâm Phiền chắp tay:
- Tiền bối mạnh giỏi, vãn bối đến đây là muốn vượt qua Huyễn Vân trận.
Đạo nhân không nói lời nào, mắt nhắm, tay trái làm ý mời.
Lâm Phiền đi vào trong trận rồi xếp bằng trên một bệ đá, cảnh tượng bốn phía tức thời rung chuyển, giây lát sau đã khôi phục lại. Đạo nhân vẫn còn là đạo nhân nọ, bất quá Ẩn Tiên tông đã hóa thành ruộng đồng, đồng ruộng mênh mông. Đạo nhân nói:
- Được hay mất, ngươi đi dọc theo bờ ruộng này, hái một đóa hoa ngươi cho rằng đẹp nhất cho ta.
Lâm Phiền nghi vấn:
- Có phải là không được phép quay đầu lại, chỉ có thể hái một đóa?
Đạo nhân sững sờ:
- Đúng.
Lâm Phiền chắp tay, rời khỏi bệ đá, hướng về phía bờ ruộng đi đến, ước chừng một nén nhan sau Lâm Phiền bay trở về, đem một đóa hoa tươi đưa lên:
- Tiền bối, hái được rồi.
Đạo nhân trợn mắt quan sát, thất vọng lắc đầu:
- Quá bình thường, ngươi trở về đi.
Lâm Phiền trả lời:
- Mặc dù bình thường nhưng là tốt nhất.
Đạo nhân lắc đầu:
- Cái này vốn kém nhất, lại gần nơi này nhất.
Ảo cảnh của ta, ta hiểu rõ.
Lâm Phiền trả lời:
- Nếu như tiền bối có thể hái được hoa đẹp hơn đóa này thì vãn bối sẽ trở về.
Đạo nhân nghi hoặc nhìn Lâm Phiền, rồi sau đó nhắm mắt một hồi liền trợn mắt:
- Ngươi là đệ tử tông nào?
- Chính Nhất tông.
Đạo nhân lạnh nhật hỏi:
- Thủ đoạn của ngươi có phải hèn hạ quá hay không vậy?
Lâm Phiền trả lời:
- Không có.
- Ngươi đem tất cả những đóa hoa khác đập nát toàn bộ, như thế mà không gọi là hèn hạ?
Lâm Phiền nghĩ một lát hỏi:
- Có phải là ta thừa nhận mình hèn hạ thì tiền bối sẽ cho ta vượt qua kỳ kiểm tra?
- …
Cái này nên trả lời thế nào nhỉ? Đạo nhân nghĩ một lát:
- Cửa thứ hai.
- Không phải đâu, bọn họ chỉ nói có một cửa mà.
Lâm Phiền phản đối. Đạo nhân cười:
- Ta có nói là chỉ có một cửa hay sao?
Lâm Phiền hỏi:
- Thủ đoạn này có hèn hạ quá hay không?
Đạo nhân hỏi lại:
- Nếu như ta thừa nhận hèn hạ thì ngươi có từ bỏ bài kiểm tra hay không?
Lâm Phiền trả lời:
- Chỗ này chỉ có hai người chúng ta, tiền bối nhận hay không, hèn hạ hay không hèn hạ thì trong lòng chúng ta đều biết rõ. Xin hỏi, còn mấy cửa nữa?
- Chưa xác định, cửa thứ hai.
Đạo nhân nhắm mắt.
Cảnh tượng xuất hiện, có khoảng hai mươi người đứng trước Vân Thanh môn, cảnh tượng di động, một thôn trang cách Vân Thanh môn khoảng vài dặm hiện lên, bên trong thôn trang có hai mẹ con, người mẹ tầm hai mươi, hài tử khoảng bốn tuổi, dưới chân hai người đều có dấu rắn cắn. Đạo nhân nói:
- Vân Thanh môn bị tập kích, ngươi đang chạy gấp gút về Vân Thanh môn, bởi vì ngươi là người duy nhất có thể khởi động pháp trận hộ sơn. Khi đi ngang qua đây liền phát hiện hai mẹ con này bị độc xà cắn, độc xà vẫn còn bên trong thôn trang, trong vòng mười bước cần có thuốc giải. Ngươi có thể ở lại tìm thuốc giải cứu hai mẹ con, cũng có thể vứt bỏ hai mẹ con đi Vân Thanh môn, ngươi có thời gian là nửa nén nhan.
Đạo nhân đốt nén nhan lên:
- Ta nhắc nhở một câu, thời gian chỉ đủ ngươi bay đến Vân Thanh môn khởi động pháp trận, nếu như ngươi lưu lại cứu chữa thì không có khả năng đến được Vân Thanh môn.
Lâm Phiền thở dài:
- Chọn như thế nào đều không đúng.
Đạo nhân không phủ nhận:
- Vậy ngươi sẽ chọn như thế nào?
Lâm Phiền hỏi lại:
- Ta là người duy nhất có khả năng khởi động pháp trận? Vậy chẳng phải ta chính là chưởng môn à?
- Ừm… cứ coi như thế đi.
Cái tiện nghi này ngươi cũng muốn chiếm?
- Nếu như ta là chưởng môn, trước khi nhận chức sẽ nói lên một câu công đạo: Mọi người đánh không lại nhất định phải chạy… Cho nên ta cho rằng không cần phải nóng này trở về Vân Thanh môn, bởi vì tất cả mọi người đã chạy hết rồi.