Bạch Bố Y vô cùng thông minh, hơn nữa còn có thiên phú rất cao, nhưng tính cách lại giống như cha hắn, coi trọng vật gì thì phải chiếm lấy cho bằng được. Nguyên lai còn nghe lời Thanh Sơn chân nhân khuyên can, sau đó gặp được đệ tử Mặc Gia, biết được Thanh Sơn chân nhân chính là kẻ thù giết cha, sau đó ghi hận trong lòng, lúc mười bốn tuổi, tên này đánh lén Thanh Sơn chân nhân nhưng không thành công. Cuối cùng Thanh Sơn chân nhân đem hắn trục xuất khỏi sư môn nhưng vẫn giữ danh hiệu thầy trò, vì chu toàn danh tiếng nên đối với ngoại nhân nên việc này vốn là một điều khổ hạnh.
Một năm về trước, Bạch Bố Y trở về môn phái, dập đầu nhận sai trước mặt Thanh Sơn chân nhân. Thanh Sơn chân nhân cho rằng tên này đã hối cải nên vô cùng mừng rỡ, lại nghe hắn sau khi rời núi lại chuyên tâm luyện Thanh Sơn đạo pháp, nội tâm có chút thỏa mãn. Một năm nay, Bạch Bố Y vô cùng hiểu chuyện nghe lời, một tháng trước xin nghĩ rời núi, nói rằng muốn tìm một vật trân quý để tăng cho Thanh Sơn chân nhân lúc trăm tuổi. Rồi sau đó tuyệt không tin tức, mãi cho đến khi đám người Trương Thừa Long tìm đến cửa, Thanh Sơn chân nhân còn tưởng rằng Bạch Bố Y kia đã gây họa gì đó. Hiện giờ nghe được toàn bộ câu chuyện, tên Bạch Bố Y này quả thật là khẩu phật tâm xà, có mưu đồ từ trước.
Thanh Sơn chân nhân nghĩ cách giải thích, Trương Thừa Long trả lời:
- Chân nhân, chúng ta chỉ đem tình hình thực tế hồi báo, về phần Tử Tiêu điện có tin hay không thì chúng ta không dám chắc, điều này chúng ta không dám làm chủ. Bất quá, Thanh Bình môn cũng là đại phái, cũng là một thành viên của Chính Ma hội minh, Tử Tiêu điện tất nhiên sẽ không tùy tiện phát động.
Từ lời nói này có thể thấy, bản thân Trương Thừa Long cho rằng Tử Tiêu điện sẽ không đợi tin giải thích từ Thanh Sơn chân nhân.
Thật hay giả lúc này đã chẳng còn quan trọng nữa, mấu chốt là sự tình đã phát sinh như vậy, Tử Tiêu điện phải có một thuyết pháp, nếu không thì cái danh đệ nhất chính đạo sẽ bị ngoại nhân xem nhẹ. Thêm nữa, Tử Vân chân nhân hảo đại hỉ công, mấy năm gần đây, ma giáo cùng Vân Thanh, Lôi Sơn thân cận, nếu như nhận lời giải thích của Thanh Sơn chân nhân, bỏ qua cái chết của Lưu Ly chân nhân vậy thì ngay cả đệ tử môn phái cũng sẽ xem nhẹ Tử Tiêu điện.
Trừ khi có thể từ Bạch Bố Y này mở ra một lỗ hổng, nếu không thì Tử Tiêu điện và Thanh Bình môn chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, không thể tránh được.
Cáo biệt Thanh Bình môn, trở về Tử Tiêu điện, tâm tình Trương Thừa Long có chút khó chịu, ngoại nhân không biết rằng ma giáo bên trong Chính Ma hội minh đang có rất nhiều tiếng phản đối. Ma giáo thủ hộ trước mênh mông tuyệt địa, vì cái gì mà Ma giáo phải đi thủ cửa này? Chi bằng tìm một chỗ khác có phải tốt hơn không? Nếu như Tử Tiêu điện và Thanh Bình môn tạo ra xung đột vậy thì thế lực chính đạo sẽ lập tức suy yếu, chính vụ Ma giáo cũng sẽ nảy sinh biến hóa cực lớn. Trước mắt, có đề nghị nên chuyển Ma giáo về Đông châu hoặc Nam châu, cũng bởi chuyện này mà Ma giáo hiện tại kết thân với Vân Thanh môn ở Đông châu và Lôi Sơn Nam châu, từ chuyện này có thể thấy Ma quân cũng không phải là không nghĩ đến đường lui.
Không thể trách Ma giáo ích kỷ, nếu như hậu thuẫn trực tiếp ở Trung châu là Tử Tiêu điện sụp đổ, Ma giáo một mình tác chiến, Tà phái lại phái người kìm chân Vân Thanh môn và Lôi Sơn, chỉ sợ lúc đó Ma giáo khó có thể đợi đến lúc viện quân đến. Nguyên lai là sau khi Tử Tiêu điện xảy ra vấn đề, một bộ phân cung chủ Ma giáo đề nghị di chuyển đến Đông châu hoặc Nam châu. Cơ bản thì đây chỉ là đề nghị cá nhân, nhưng bây giờ đã biết chuyện Tà Hoàng có khả năng sẽ đoạt xá sống lại, cộng thêm Tử Tiêu điện và Thanh Bình môn tranh đấu, Trương Thừa Long cảm thấy sầu lo.
Về tới Tử Tiêu điện, tin tức Tà Hoàng cũng đã lan truyền nhanh chóng, bất quá thì đây vẫn là việc của nhiều năm nữa, trước mắt Tử Tiêu điện cần phải giải quyết cái chết của Lưu Ly chân nhân.
Trương Thừa Long rất công chính, mặc dù biết Thanh Bình môn tám chín phần mười là bị oan, nhưng mà điều tra rồi lại không có quyền kết luận, chỉ là đem tất cả tin tức tình báo báo cho Tử Tiêu điện.
Đúng như hắn sở liệu, sau khi hắn dứt lời, Tử Vân chân nhân giận dữ:
- Tử Tiêu điện cùng Thanh Bình môn thế bất lưỡng lập, ngươi đã muốn chiến vậy cứ chiến.
Đám đệ tử trẻ tuổi trẻ đời tại đại điện đồng thanh la lớn:
- Ngươi muốn chiến cứ chiến.
Người trẻ tuổi quả nhiên là nhiệt huyết sôi trào.
Lâm Phiền nhìn Trương Thông Uyên đứng bên cạnh tông chủ Tử Dương tông không la hét khẩu hiệu, hơn nữa trên mặt tên này còn có vài phần bất đắc dĩ. Nội tâm Trương Thông Uyên rất rõ ràng, Tử Vân chân nhân chưa hẳn đã không tin Thanh Sơn chân nhân, nhưng tình thế bất đắc dĩ, hắn không thể tin tưởng. Đặc biệt là sau khi nghe tin Thanh Bình sơn bị đốt, Thanh Bình môn phải di chuyển, Tử Vân chân nhân càng tăng thêm lòng tin.
Truyền công trưởng lão đáp lại:
- Trương tuần sát sử nói không sai, ít nhất chúng ta nên mời Thanh Vân, Lôi Sơn, Ma giáo, Thiên Côn làm chứng, đem Thanh Bình môn trục xuất ra khỏi Chính Ma hội minh, rồi sau đó thông truyền cho tất cả các trung tiểu môn phái, có như vậy mới danh chính ngôn thuận.
Vân Thanh môn, Lôi Sơn phái, Ma giáo, Thiên Côn môn và Tử Tiêu điện là năm lão đại, là người quyết định chủ yếu.
Liệt Hỏa lão tổ lên tiếng:
- Truyền công trưởng lão nói thật đúng, bất quá, trước tiên nên báo hịch văn, cáo thiên hạ tội trạng Thanh Bình.
- Tốt!
Tử Vân chân nhân gật đầu, rồi sau đó hỏi:
- Sự tình đã như vậy vậy thì Bạch Bố Y kia xử trí như thế nào?
Truyền công trưởng lão đáp:
- Trước mắt còn chưa hội minh, Bạch Bố Y này vẫn còn là đệ tử minh hữu, nên lưu hắn lại.
Liệt Hỏa lão tổ nói:
- Tên Bạch Bố Y này có hối hận, hắn vì sứ mệnh mà làm ác, cũng không thể tính là sai, Thanh Bình môn mới là đầu sỏ. Tại hạ cho rằng, chỉ cần Bạch Bố Y hối lỗi sửa sai, nguyện ý giúp chính đạo chúng ta, có thể tha cho hắn một mạng.
Tử Vân chân nhân lắc đầu:
- Không thể.
Liệt Hỏa lão tổ giải thích:
- Chưởng môn, Thanh Bình môn tuy sơn môn bị hủy nhưng mà là thong dong rút lui, bày trận bất quá chỉ là tiện tay mà thôi. Thượng thiên có đức hiếu sinh, chúng ta lấy danh thảo phạt, thẳng đến đầu sỏ, nếu như được một người chỉ dẫn cũng có thể giảm bớt thương vong.
Tử Vân chân nhân hơi do dự:
- Ngươi cảm thấy Bạch Bố Y có năng lực này?
Liệt Hỏa lão tổ gật đầu:
- Hồi chưởng môn, thuộc hạ tin tưởng.
Tử Vân chân nhân gật đầu:
- Bản tính Bạch Bố Y không xấu, vì sứ mệnh sư môn mà phạm lỗi, bản thân có suy nghĩ riêng… Tạm thời nên bắt giữ, Liệt Hỏa, việc này giao cho ngươi. Nếu như hắn chạy thoát thì ta sẽ bắt ngươi hỏi tội.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
…
Đêm đến, chân núi Tiếp Khách sơn có một hồ nước, Trương Thông Uyên cầm hồ lô rượu độc ẩm bên cạnh núi đá, bất ngờ nói:
- Mặc cho các ngươi chế giễu.
- Ha ha.
Lâm Phiền đáp xuống, đi đến bên cạnh Trương Thông Uyên lấy ra một vò rượu ném qua:
- Mỹ tữu Thanh châu.
Người tích cốc ngoại trừ dưa và trái cây cũng có không ít người thích thưởng thức mỹ tửu.
- Quả là mỹ tửu.
Trương Thông Uyên tiếp rượu uống một ngụm, có chút cảm khái:
- Người khác xem Tử Tiêu điện là nhất, thật ra nó có bệnh trầm kha, thói quen khó sửa. Hết thảy đều ở chưởng môn tiền nhiệm, cùng Thanh Bình môn tranh đoạt chức chưởng môn, đồng ý bố trí tám tông. Hôm nay ta đã nói với Tử Vân chân nhân, Bạch Bố Y không thể tin dùng. Chưởng môn nói với ta, chuyện đó hắn biết rằng không tin được, nhưng tám tông đối với Tử Dương tông vốn không nghe theo, một khi có việc thì chỉ nghĩ cho tông phái của mình.
- Hửm? Hóa ra chưởng môn của ngươi cũng thông minh đấy chứ, cùng Thanh Bình môn khai chiến chính là muốn tám tông lên trước. Nghe điều không nghe tuyên, hiện tại Tử Tiêu điện cần bọn họ ra tay, trừ khi họ công nhiên phản đối, vậy chưởng môn các ngươi liền có thể liên hợp với đám cung phụng mà cưỡng chế hủy bỏ việc nghe điều không nghe tuyên. Nếu như bọn họ xuất thủ trước, Thanh Bình môn kia vốn không dễ đối phó, thương vong khó tránh khỏi, qua đó có thể làm suy yếu lực lượng tám tông.
Lâm Phiền nói tiếp:
- Chưởng môn ngươi nguyện ý tin dùng Bạch Bố Y, mục đích là tám tông Tử Tiêu điện.
- Thiên hạ bộn bề, đều vì tư lợi. Hại tại chưởng môn đang tiếp kiến tám tông chủ. Chưởng môn cũng đã quyết định trận chiến với Thanh Bình môn là không thể tránh né, hiện tại chính là cò kè mặc cả xem ý tứ tám tông như thế nào.