Lâm Phiền ngẫm lại nói:
- Đệ tử Huyết Ảnh giáo và môn nhân Thiên Cương môn đi cùng nhau, có phải có chút không được tự nhiên không? Đặc biệt còn là hai tên đực rựa.
- Cái này… cứ để bọn chúng đoán thôi.
Tây Môn Suất cũng không muốn đi một vòng xa như vậy.
Lâm Phiền gật đầu:
- Nhắc nhở lần nữa, một khi bị vây khốn ta chắc chắn sẽ bỏ chạy vô cùng nhanh.
- Ta đã kiến thức được cái kiểu ngươi vứt bỏ minh hữu chạy giữ mạng rồi, xác thực là rất nhanh.
Tây Môn Suất nhớ tới trong lúc đánh nhau với Nam Cung Vô Hận, thằng nhãi này đã vô tung vô ảnh biến mất.
Lâm Phiền không để ý tới lời giễu cợt trong lời nói của Tây Môn Suất:
-Vậy ngươi đi chuẩn bị đi.
- Vậy còn ngươi?
- …
Lâm Phiền rút ra một thanh trúc kiếm từ sau lưng.
Tây Môn Suất bất đắc dĩ, người ta đã có sẵn pháp môn rồi, hắn nói:
- Ngươi đợi một chút, ta đi sẽ trở lại ngay.
…
Tây Môn Suất biến thân, dùng bao vải bao lại đầu tróc, chỉ chừa lại một đôi mắt lóe tặc quang bên ngoài. Không đúng, là một đôi mắt khó chịu. Đem cất đạo bào của mình, mặc vào áo ngắn vải thô, cước đạp trúc kiếm, thật có vài phần phong phạm của đệ tử Huyết Ảnh giáo đấy.
- Mượn Thất Phá Kỳ chút.
Lâm Phiền giơ tay.
- Làm chi?
- Lính liên lạc mà không có cờ, quá giả.
- …
Tây Môn Suất không nói hai lời, xuất ra một tấm vải bố từ trong Càn Khôn giới, sau đó cắt nó thành một lá cờ tam giác, cột lên mộc côn, cuối cùng viết lên vài chữ lệnh.
Có làm ẩu quá không đây? Lâm Phiền cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, tiếp nhận lên kỳ lên tay, nhìn sơ cũng có điểm giống đấy. Bất quá đệ tử Huyết Ảnh giáo cả đời cũng không có qua lại với môn hạ Thiên Cương môn, bây giờ lại xuất hiện hai tên đực rựa này, quả thật rất không hài hòa.
- Báo! Thám tử phát hiện đệ tử truyền lệnh Huyết Ảnh giáo cùng đệ tử Thiên Cương môn ở cùng một chỗ.
Mỗ lão đại cả kinh:
- A? Cổ Bình Huyết Ảnh giáo dạo gần đây có dã tâm, liên thủ với Thiên Cương môn tất có mưu đồ, bây giờ quang minh chính đại xuất hiện, tất nhiên là hướng về phía ta tạo áp lực. Người tới… chuẩn bị một chút, bản chưởng môn muốn đích thân đi thăm Huyết Ảnh giáo.
Lâm Phiền và Tây Môn Suất hoàn toàn không đánh giá được loại ảnh hưởng này, thông thường mà nói, tà phái thường rất ít lai vãng với nhau, đặc biệt là lính liên lạc, cái này chỉ có thể có một khả năng, Thiên Cương môn và Huyết Ảnh giáo rất có thể đã âm thầm đạt thành liên minh, hiện tại hướng về phía Mỗ lão đại đưa tin, hai người lại cùng một chỗ, hẳn là gây áp lực cho hắn.
Lâm Phiền và Tây Môn Suất một đường không có trở ngại nào, đi qua địa phương nào đó chỉ có thám tử của môn phái phụ cận xa xa đi theo một khoảng cách, không được hỏi thăm trước cũng không chặn bọn họ lại. Hai người rất thoải mái đến được phụ cận Thúy Lục cốc.
Hai núi vây quanh, ở giữa là một hạp cốc rất tươi tốt, hoa tươi nước chảy, điệp bay phong vũ, là một vùng địa phương hiếm thấy ở tuyệt địa mênh mông. Lâm Phiền thầm nghĩ, khó trách yêu hồ ngàn năm muốn rời xa Tử Đồng môn mà sống yên ổn ở đây. Hai người bay xẹt qua bên cạnh Thúy Lục cốc liền trông thấy một vị bạch y nữ tử đang đánh đàn, trong cốc có mấy nữ đệ tử hoặc là tu bổ cành lá, hoặc là lấy nước, chỉ có một nữ đệ tử chấp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn mọi người làm việc. Lúc hai người Lâm Phiền bay qua, nàng đưa mắt nhìn theo hai người một hồi.
Lâm Phiền và Tây Môn Suất đáp xuống sau núi, Lâm Phiền thuận tay kéo một góc áo của Tây Môn Suất:
- Máu!
- Làm chi?
- Có chỗ hữu dụng.
- Ngươi không phải là không có?
- Cần máu của cả hai.
Tây Môn Suất bất đắc dĩ đưa ra ngón trỏ, nhỏ máu lên trên mảnh vải, Lâm Phiền tay trái chấm máu, vẽ nên một đạo phù chú rồi sau đó quát:
- Tật!
Phù chú theo gió bay lên, hướng về phía Thúy Lục cốc mà bay.
Thiên Nhãn phù!
Lâm Phiền nhắm mắt, hắn có thể trông thấy hết thảy những gì mà Thiên Nhãn phù nhìn được, Tây Môn Suất bụng dạ hẹp hòi:
- Không phải là máu hai người sao?
- Máu một người là đủ rồi, cần gì máu hai người?
Lâm Phiền hỏi lại.
- Vậy sao dùng máu của ta?
- Ta sợ đau!
Lâm Phiền lông mày siết chặc, bởi vì bộ dạng này nên Tây Môn Suất không tiếp tục truy vấn quấy rầy Lâm Phiền, nhưng trong nội tâm lại vô cùng khó chịu.
Lâm Phiền nhìn thấy cái gì? Hắn thấy trong một góc phòng ở Thúy Lục cốc có một nam tử bị trói trên giường gỗ, miệng bị cột, lấp, bịt. Móng tay một nữ đệ tử mở tung lồng ngực hắn ra, vương vào trong cơ thể hắn, không để ý bẩn. Rồi sau đó cũng không để ý tên này còn sống hay chết, lập tức đem trái tim của nam tử kia sang một phòng nhỏ bên cạnh, bỏ trái tim vào nồi nước nấu lên.
Lại nhìn yêu hồ ngàn năm đang đánh đàn trong đình, bạch y bồng bềnh, tóc dài mềm mại theo gió lay động, trông có vài phần thoát thanh khí tục của tiên nữ hạ phàm. Lâm Phiền thầm than, quả nhiên không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá một người được. Thiên Nhãn phù đáp xuống mái hiên, Lâm Phiền không nóng nảy, tinh tế quan sát bốn phía, phát hiện có vài tên đệ tử áo tím tu vi phi thường thấp, cùng tạp dịch không khác nhau quá lớn. Mà đệ tử thân truyền của Bách Nhãn Ma Quân kia thì khí định thần nhàn, không giận không mừng, tựa hồ có một chút đạo hạnh.
- Tử Dạ, nước canh nấu xong rồi.
Một nữ đệ tử báo cáo.
Nữ đệ tử đầu lĩnh tên Tử Dạ kia gật đầu:
- Đưa qua đi, đem thi thể đi xử lý, chủ nhân không thích ngửi thấy mùi huyết tinh, sau đó ngươi trở về tổng đàn một lần, báo lại là người sống đã dùng hết, làm cho họ lấy thêm một vài tên người sống nữa.
Đệ tử nói:
- Tổng đàn nói, người ở phụ cận đã bị chúng ta dùng hết hoặc là đã chạy hết rồi.
- Đó là chuyện của bọn họ.
Tử Dạ nói:
- Chủ nhân cần, bọn họ phải có.
- Vâng!
Rất nhanh, một chén canh ít nước được đưa đến bàn đá bên cạnh yêu hồ, yêu hồ ngàn năm tinh tế thưởng thức, cứ như là đang thưởng thức trà vậy. Lâm Phiền vừa nhìn thấy cảnh đó thì dạ dày liền run rẩy, lập tức ngăn lại Thiên Nhãn phù, hắn sợ mình sẽ ói ra.
Tây Môn Suất nghi vấn:
- Sao vậy?
Lâm Phiền lắc đầu:
- Chung Quỳ, ngưu đầu, mã diện diện mục rất xấu, nhưng đều là người tốt, còn yêu hồ như tiên tử, vậy mà lại…
Tây Môn Suất hiểu rõ hỏi:
- Lâm Phiền, giả dụ mẹ ngươi bị bệnh nặng, cần có tim người sống để làm thuốc dẫn, ngươi có bằng lòng hay không việc giết người lấy tim? Nếu như không làm, ngươi chính là bất hiếu, nếu như ngươi làm, ngươi sẽ bất nhân.
- Hừ!
Lâm Phiền nói:
- Như vùi tử dưỡng mẫu sao, đúng là chuyện hoang đường đến buồn cười. Một người đột phá điểm mấu chốt lại tạo thành hiếu đạo.
Vùi tử dưỡng mẫu chính là một câu chuyện, chuyện này nói về một người, bởi vì mẫu thân của người này đem thức ăn cho cháu nội, mình không dám ăn, người này cảm thấy nuôi dưỡng hài tử sẽ ảnh hưởng đến mẫu thân, vì vậy quyết định đem hài tử chôn cất. Sau đó vào lúc đào hầm lại đào được vàng, vẹn toàn đôi bên, hơn nữa danh hiếu nghĩa lại vang truyền khắp thiên hạ.
Lâm Phiền cùng Tông chủ đã từng tham khảo cái tích này, Lâm Phiền cho rằng, những người như vậy mặc dù đều là hình mẫu đạo đức của xã hội nhưng cũng không phải là người tốt. Tông chủ có chút không ủng hộ cái nhìn này của Lâm Phiền nhưng cũng không đi thay đổi ý nghĩ của hắn. Tam Tam chân nhân rất tán thành Lâm Phiền một câu kia, trước làm người, lại làm con. Không hiểu đạo làm người thì làm con sao được? Tên kia đem vùi nhi tử, mình được mỹ danh, nhưng không phải hắn đang đưa mẫu thân hắn vào con đường bất nghĩa hay sao?
Tây Môn Suất cười hỏi:
- Vậy ngươi sẽ nhìn mẹ ngươi chết đi?
Lúc ấy Tam Tam chân nhân cũng hỏi lại Lâm Phiền vấn đề hệt như Tây Môn Suất, câu hỏi này làm cho Lâm Phiền sửng sốt một hồi, Lâm Phiền không có mẫu thân, không biết, Tam Tam chân nhân lúc ấy hỏi là Trương lão, nếu như giết một trăm người thì có thể cứu Trương lão, vậy ngươi giết hay không? Lâm Phiền suy nghĩ một đêm, ngày thứ hai Trương lão biết chuyện, nói cho Lâm Phiền biết, ngươi giết một người để cứu ta, thành toàn nghĩa của ngươi, nhưng lại làm ô danh của ta, Diêm Vương sẽ đem cái việc này mệnh ký lên người ta chứ không phải trên người ngươi. Nếu như vì cứu ta, tại sao không hỏi ý của ta? Ta muốn sống hay không? Có nguyện ý gánh vác cái mạng sống tạm kia hay không?
Cho nên lúc này Lâm Phiền trả lời:
- Ta sẽ hỏi mẫu thân.
- Ha ha!
Tây Môn Suất cười lắc đầu:
- Lâm Phiền ơi Lâm Phiền, ngươi thật đúng là tuổi trẻ. Ngươi từ nhỏ đã không có mẹ, tự nhiên sẽ chọn như vậy.
- Vậy ngươi sẽ làm gì?
Lâm Phiền hỏi lại.