Chương 5: Gậy ông đập lưng ông

Thiên Vũ chân nhân nhìn nhìn Lâm Phiền:

- Ngươi không lo lắng rằng sơn thừa lúc ngươi chưa bày xong trận pháp mà tấn công ngươi sao?

- Sẽ không đâu, sơn tiêu đã dụ địch vào rừng rồi, rõ ràng trong rừng đã có bố trí từ sớm. Hắn đợi ta, đến lúc không có kiên nhẫn nữa thì tất yếu sẽ ra ngoài tìm ta.

Lâm Phiền rất tự tin trả lời, hắn vung tay, lần lượt từng cái phù chú bay ra dán lên cành cây.

Thiên Vũ chân nhân nhìn có chút không hiểu:

- Đây là trận gì?

Bát trận đồ? Không phải. Thất Tinh bắc đẩu? Cũng không nốt.

Lâm Phiền nói:

- Cái này gọi là Viên Hình trận (trận hình tròn), một khi sơn tiêu bước vào nơi này, tất cả phù chú sẽ cùng lúc khởi động, đơn giản lắm.

Thiên Vũ chân nhân hỏi:

- Không có âm dương, không có sinh tử môn, không có biến hóa sao?

- Không có.

Lâm Phiền hỏi:

- Chưởng môn này, có thể giúp ta đổi nhóm được không, cái nhóm này buồn chết người đấy. Từ Vân Thanh sơn một mạch bay đến đây, ngoại trừ huynh đệ khách sáo vài câu ra, hoàn toàn không nói chuyện với nhau câu nào cả đấy.

Thiên Vũ chân nhân nở nụ cười nói:

- Chưa chắc là bọn họ nghĩ khác ngươi nha.

- A!

Lâm Phiền ngừng bút, lời này rất có đạo lý, đoạn đường này chính mình không làm gì cả, nói cho chính xác là ai cũng đều cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không ai muốn lên tiếng trước để đánh cái cái bầu không khí nặng nề đó. Lâm Phiền gật đầu:

- Chưởng môn đúng là chưởng môn, lời nói này rất có lý giải.

Thiên Vũ chân nhân không nói lời nào, bay qua một bên ẩn đi khí tức trên người, lẳng lặng chờ đợi. Lâm Phiền nhướn mày, cuối cùng cũng tới rồi. Thiên Vũ chân nhân lúc này dở khóc dở cười, tiểu quỷ này quá tinh minh rồi, vừa thấy mình rời đi thì đã biết sơn tiêu đến gần. Điều này vừa tốt vừa không tốt, không tốt là khi chân chính gặp địch, chỉ sợ không có ai nhắc nhở.

Tiếng cười khanh khách vang lên xung quanh Lâm Phiền, rồi sau đó, một đạo hắc ảnh rất nhanh bay đến, bóc một tấm phù xé bỏ, lá thứ hai, lá thứ ba…

Lâm Phiền lúc này không hề nóng này, bùa trong tay lần lượt từng cái một bay ra, sơn tiêu xé bỏ một tấm, Lâm Phiền liền bổ sung một tấm, tốc độ bổ sung không hề chậm hơn tốc độ sơn tiêu xé bỏ.

Sau đó Lâm Phiền “ây da” một tiếng, nhìn về phía tay trái, tay trái… hết bàu rồi.

Thiên Vũ chân nhân cười khổ, bọc hành lý của ngươi rõ ràng còn hai xấp giấy vàng, rõ là diễn rất sâu đấy.

Sơn tiêu đắc ý cười khanh khách, phá hủy từng tầng phù chú, sau đó đánh về phía Lâm Phiền đang đứng bất lực ở trung tâm.

Hai móng của sơn tiêu chụp vào Lâm Phiền, tay trái Lâm Phiền liền xuất ra một tấp phù chú dán lên mặt đá, đây là phù “thay đổi vị trí”, Lâm Phiền cùng tảng đá lập tức thay đổi vị trí cho nhau, sơn tiêu một vuốt chộp vào tảng đá, tảng đá lập tức nát nhừ. Sơn tiêu bay ngược trở về, trong miệng phát ra âm thanh thống khổ. Hàm răng có thể cắn được hạt cát, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hàm răng sẽ không đau.

Lâm Phiền kết pháp quyết nói:

- Khởi!

Từ trong bụi cỏ, trăm tờ phù chú bay lên dán ở cành cây, mơ hồ sáng lên. Lâm Phiền phóng xuất phù chú, một tấm rơi vào bụi cỏ, một tấm dán tại cành cây, phù chú trên cây bị hủy nhưng phù chú trong bụi cỏ lại còn nguyên, sơn tiêu sau khi xé phù chú liền vứt đi, vô tình che dấu đi phù chú trong bụi cỏ. Gậy ông đập lưng ông thành công.

Sơn tiêu nhìn trước ngó sau, dự đoán uy lực của những phù chú này, Lâm Phiền ở bên cạnh kiên nhẫn nói:

- Sơn tiêu à, ta biết là chưởng môn của bọn ta lợi dụng ngươi tới đây thử thách bọn ta, không bằng chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện, đánh vài ván thiên cửu bài, ngươi thấy thế nào?

Trong lúc nói ra những lời này, Lâm Phiền lại xuất ra bốn tấm phù chú. Sơn tiêu càng đắn đo, Lâm Phiền lại càng có nhiều ưu thế.

Lâm Phiền thấy sơn tiêu rất nhanh đã khám phá được điều ấy, chuẩn bị tấn công, hắn lập tức nhắc nhở:

- Trận này là Lục Hoang Bát Thiên trận, chính là trận pháp do cư công của tông chủ ta bí mật truyền xuống, một khi khởi động, gặp thần sát thần, gặp quỷ chém quỷ, hàng thật giá thật đấy. Trận này lại có thể biến thành Huyễn Vi Đô Thiên trận, Thất Tinh Bắc Đẩu trận, Bát Quái Sinh Tử trận, Nhật Hành trận, Phệ Nguyệt trận… Lợi hại nhất chính là trận này cuối cùng có thể biến hóa thành Diệt Yêu Đồ Ma trận, dù ngươi có là đại la kim tiên hay đại thừa tà thần, tất thảy đều bị diệt sát.

Như vậy chắc đủ rồi, Lâm Phiền cũng lười nói thêm những lời vô nghĩa, hắn nhìn sơn tiêu nói:

- Sơn tiêu, quyết định bây giờ đều tùy thuộc vào ngươi đấy, rất lợi hại đó nha.

Sơn tiêu hai tay đánh vào lồng ngực, nổi giận gầm lên một tiếng, hai đạo dây leo dướu chân Lâm Phiền phá đất lao lên. Lâm Phiền sớm đã thấy qua thủ đoạn này cảu hắn, phù chú trong tay lập tức đổi hắn thành tảng đá, dây leo đem tảng đá trói chặt. Lâm Phiền đồng thời thì thầm:

- Tật!

Hơn trăm cái phù chú đồng loạt khởi động, trong số đó có mấy chục cái lập tức phát sáng.

- Hỏa diễm phi quang ngọc nữ, lôi đình mãnh hỏa tướng quân, hỏa ô hỏa mã, hỏa trùm càn khôn. Hỏa linh đại thần, nhanh đốt tà quỷ. Cấp cấp như luật lệnh!

Mấy chục cái phù chú này là Hỏa Linh phù. Sơn tiêu trốn tránh, ánh lửa tỏa khắp mặt đất, liên tục truy kích hắn. Một đoạn hỏa quang đem sơn tiêu trói lại, toàn bộ hảo quang còn lại thì như thiêu thân lao đầu vào lửa, toàn bộ đều nện hết lên người sơn tiêu.

Sấm sét giữa trời quang bỗng nhiên vang vọng, hỏa linh cùng nhau nổ trụi, hỏa quang nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại sơn tiêu sứt đầu mẻ trán, lông mao toàn thân đều bị đốt trụi.

- Thiên lôi ẩn ẩn đánh chuông vàng, thần lôi uy liệt đốt đồng hoang. Lôi long đánh động địa hồng hỏa, đốt sạch tà ma thành tro bụi. Cấp cấp như luật lệnh!

Nhóm thứ hai chính là Thiên Lôi phù, hai mươi mấy đạo thiên lôi to như cánh tay trẻ con đồng loạt bổ xuống đầu sơn tiêu. Sơn tiêu chỉ lắc lư mấy vòng rồi ngã ầm xuống đất.

Lâm Phiền duỗi ngón tay ra muốn niệm tiếp, Thiên Vũ chân nhân nhịn không được, liền lao ra:

- Dừng tay.

Đây hoàn toàn là ngược đãi đó, tuy sơn tiêu có nội đan hộ thể, Lâm Phiền chưa hẳn có thể gây nguy hiểm cho tính mạnh của nó, nhưng sơn tiêu cũng phải cần phải có thời gian khôi phục. Mà tốc độ Lâm Phiền vẽ bùa rõ ràng vượt qua tốc độ chữa thương của nội đan, nếu như tiếp tục thì hoàn toàn có thể nhìn ra được, sơn tiêu trở thành một cái bia ngắm, mặc cho Lâm Phiền tận tình hành hạ, cơ bản hoàn toàn không có cơ hội hoàn thủ hoặc chạy trốn.

Lâm Phiền dừng tay, vung tay lên, phù chú còn thừa nhẹ nhàng rớt xuống mặt đất. Thiên Vũ chân nhân nói:

- Thí luyện đã thông qua, ngươi có thể đi cứu bọn họ rồi.

- Vâng, chưởng môn.

Thiên Vũ chân nhân nhìn sơn tiêu trên mặt đất mà thở dài, đội này do chính nàng tỉ mỉ chọn lữa, là tinh anh trẻ nhất trong tất cả tinh anh của toàn bộ tông phái. Nguyên lai không có vị trí của Lâm Phiền, chỉ có điều tông chủ Chính Nhất tông lưu manh đùa giỡn, nàng mới bất đắc dĩ cho Lâm Phiền thử sức một lần. Kết quả hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, Cổ Nham mặc dù tu vi cao thật, nhưng lại không có tâm kế gì, liền bị dụ vào bẫy. Bạch Mục được xưng là thần toán, nhưng lại không có kinh nghiệm lâm chiến. Diệp Vô Song có pháp trục thiên biến vạn hóa, cũng lại không có kinh nghiệm thực chiến, vội vội vàng vàng, ngay cả pháp trục cũng cầm ngược luôn.

Mà Lâm Phiền lại hoàn toàn tương phản với bọn họ, gặp chuyện lập tức nghi ngờ, liền phát hiển ra điểm không đúng, rồi sau đó suy đoán ra đây vốn là một đợt thí luyện được an bài. Bố trí lại trận thế, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, đứng trong thế bất bại mà gậy ông đập lưng ông, chơi chết sơn tiêu bên trong.

Thiên Vũ chân nhân lúc trước chỉ là cảm thán Lâm Phiền cơ trí vượt quá dự liệu cảu nàng mà thôi, nhưng khi hỏa linh cùng lôi phù vừa xuất, Thiên Vũ chân nhân liền nhận ra mình vẫn còn đánh giá thấp thực lực của Lâm Phiền. Thực lực của người khác vừa nhìn là có thể hiểu ngay, Lâm Phiền lại là một ngoại lệ. Lâm Phiền có hai loại thực lực, một loại người ta có thể thấy được tu vi cao thấp, đạo hạnh nông sâu. Mà loại thực lực khác lại là kỹ năng, người khác vẽ ra ba tờ phù chú, cùng một thời gian, Lâm Phiền lại có thể vẽ ra mười tờ phù chú, chính xác vô cùng. Nếu như phải so sánh, uy lực phải tăng rất nhiều.